Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 97



Quân Thanh Dư nghe ra trong lời Phó Viễn Xuyên nói có gì đó sai sai, cậu khẽ hừ một tiếng, cắn lấy tay anh, "Nói linh tinh".

Gương mặt Phó Viễn Xuyên mang theo ý cười, anh dựa lên đầu giường, giơ tay ôm cá nhỏ vào lòng, "Ngủ thêm chút nữa chứ?".

Quân Thanh Dư lắc đầu. Bị ốm, bị sốt mà ngủ nhiều đúng là có thể giảm bớt tình trạng bệnh, nhưng cậu không ngủ được, cứ nằm thế này thôi cũng được rồi.

"Vậy dậy ăn ít đồ đã nhé?".

"Em không muốn ăn". Quân Thanh Dư chẳng có bụng dạ đâu mà ăn với uống, cậu nắm lấy tay Phó Viễn Xuyên nghịch, thuận tiện hỏi một câu: "Chúng ta đến đâu rồi?".

Trong tay Phó Viễn Xuyên có bản đồ điện tử hành trình của chiến hạm, sau khi mở ra thì màn hình ảo hiện ra lơ lửng trước mặt, vị trí hiện giờ của bọn họ là một chấm đỏ chớp nháy.

"Hệ hành tinh thứ ba rồi, thực hiện bước nhảy không gian hai lần nữa là sẽ về đến nhà".

"Ưm".

Phó Viễn Xuyên tắt bản đồ, cầm lấy nhiệt kế, nói: "Đo nhiệt độ lần nữa đi". So với việc dùng tay đo thì dùng nhiệt kế vẫn chuẩn hơn một chút.

Quân Thanh Dư ngẩng đầu lên, nhiệt kế chạm nhẹ một cái lên trán xong đã lập tức hiển thị nhiệt độ. Phó Viễn Xuyên xem lại nhiệt độ những lần đo trước đấy, nói: "Nhiệt độ giảm rồi, bị sốt hẳn là do nước quả". Không hẳn là bị bệnh, nhưng là do nước quả gây ra.

"Lần sau không uống nữa". Quân Thanh Dư vươn vai một cái, có lẽ do tác dụng tâm lí, sau khi biết đã hạ sốt thì cả người đều nhẹ nhõm hơn hẳn.

Đang nói thì chiến hạm đột nhiên lắc lư hai cái. Quân Thanh Dư ngơ ngác ngẩng lên từ trong lòng Phó Viễn Xuyên, "Bắt đầu bước nhảy rồi sao?". Sao cậu nhớ vừa rồi xem bản đồ thì đâu có nhanh thế này.

Vừa dứt lời, phi cơ bay quanh chiến hạm chính cấp tốc lao về đằng trước. Trong phòng cũng vang lên âm thanh cảnh báo.

Phó Viễn Xuyên giơ tay tắt cảnh báo rồi cũng ngồi dậy, "Anh ra ngoài xem thế nào".

Quân Thanh Dư vội vén chăn xuống giường, "Em cũng đi".

Hành lang vắng tanh không một bóng người, số người lên chiến hạm này vốn đã ít, giờ cảnh báo vang lên, tất cả mọi người đều tập hợp tại sảnh chính.

Thi Khải Tân đang ở phòng điều khiển chính điều khiển chiến hạm tấn công lại, một vài phi công cũng đều ở tại vị trí của mình, ai làm việc người nấy. Màn hình lớn hiển thị hình ảnh giả lập bên ngoài chiến hạm.

Quân Thanh Dư thoáng nhìn người máy xuất hiện trong màn hình, đây hẳn là từ phía Liên Bang. Người của Liên Bang đuổi theo sao?

Những kẻ này khả năng cao là người của phe chiến tranh, trước đấy thất bại trong cuộc nội chiến tại Liên Bang, trong trận chiến với Đế Quốc cũng rơi xuống thế hạ phong, vụ người máy tấn công hậu phương cũng chẳng ra đâu vào đâu. Đây là mấy kẻ còn sót lại, không muốn sống nữa nên mò đến cố ý tìm đường chết?

Ngu Tri không ngừng quan sát tình hình trên màn hình, Thi Khải Tân cảm giác có người đi vào, quay lại thấy người đến là ai thì lập tức lùi lại giơ tay chào, "Bệ hạ, điện hạ".

Phó Viễn Xuyên hỏi: "Tình huống thế nào rồi?".

Thi Khải Tân đáp: "Kẻ địch chỉ có một đội ngũ nhỏ, chưa chắc chắn có phải đội tiên phong hay không, nhưng xem xét từ tình hình hiện giờ thì phía chúng ta đang chiếm ưu thế tuyệt đối". Dù bọn họ không có nhiều người, nhưng bên kia còn ít người hơn thế nữa.

Hơn nữa đối phương chỉ điều khiển người máy lao đến như con ong, chiến hạm được trang bị hệ thống tấn công và hệ thống phòng thủ vô cùng hoàn mỹ, cộng thêm hai tầng phòng hộ, đối phương có muốn lại gần chiến hạm cũng khó.

Quân Thanh Dư nhướng mày, đến tìm chết thật sao?

Chỉ có vài người như vậy, chiến hạm bắn một phát là chẳng còn lại gì nữa.

Trong màn hình, người máy của Liên Bang đứng giữa một đống người máy Đế Quốc trông vô cùng khác biệt, có cảm giác như bị bao vây xung quanh. Nhưng những kẻ từ Liên Bang kia lại không hề từ bỏ tấn công, không khác gì giãy giụa trước cửa tử.

Quân Thanh Dư nhìn mà không hiểu nổi, "Rốt cuộc bọn họ đang làm gì vậy?".

"Không cam lòng ấy mà". Thi Khải Tân từ tốn ấn nút điều khiển, "Nói đơn giản là, một đám cậu ông giời ngã từ chín tầng mây xuống, không có khả năng vùng dậy nên chạy đến định đánh lén một trận".

Hơn nữa chủ yếu là.. có về Liên Bang thì bọn họ cũng phải ăn đắng, có khi tiếp theo đấy còn khổ sở hơn cả chết. Có lẽ bọn họ mang theo suy nghĩ được đến đâu hay đến đấy mà chạy đến đây, cũng chẳng biết đã đợi bao lâu rồi nữa.

Thi Khải Tân nghĩ, nếu tính dựa theo thời gian thì những kẻ này đã đợi ở đây từ sau khi tin tức Liên Bang đồng ý kí kết hiệp định được truyền ra. Vì từ lúc đấy, bọn chúng đã không còn đường lui nữa rồi.

Người máy của Liên Bang bị bao vây lại. Thi Khải Tân ấn cảnh báo, tiếp đó tay anh ta dừng lại ngay trên nút ấn màu đỏ.

Còn chưa kịp nhìn kĩ Thi Khải Tân đang làm gì, ngẩng lên nhìn thì phòng điều khiển người máy của Liên Bang đột nhiên mở ra, ý cười trên mặt phi công chợt lướt qua.

Ánh đèn đỏ lóe lên khiến người ta đau mắt, giây tiếp theo, Quân Thanh Dư thấy trước mắt tối đen, cậu cảm nhận được một hơi thở quen thuộc. Cậu không hề chống cự, ngón tay khẽ chọc bàn tay đang che trước mắt mình.

Hàng mi dài của Quân Thanh Dư rung động, cậu hỏi: "Chuyện gì vậy?".

Lông mi dài mảnh quét qua lòng bàn tay, Phó Viễn Xuyên khẽ đáp: "Em nhắm mắt lại đi".

Quân Thanh Dư nghe vậy thì rất ngoan ngoãn mà nghe theo, tiếp đó cậu cảm giác được Phó Viễn Xuyên thu tay lại, chuyển sang che chắn tai giúp cậu.

"Uỳnh--".

Một tiếng nổ rung trời, chiến hạm cũng chịu ảnh hưởng mà rung lắc dữ dội. Quân Thanh Dư hơi hiểu ra vừa rồi có chuyện gì, cậu không nói gì hết, chỉ ngoan ngoãn mà nhắm chặt hai mắt.

Một lúc sau Phó Viễn Xuyên thả tay ra, nói: "Được rồi, em mở mắt ra đi".

Lúc mở mắt ra, Quân Thanh Dư vô thức mà nhìn về màn hình lớn, nơi vừa rồi còn có mấy người máy chặn đường giờ đã chẳng còn lại gì. Ngay cả chút ánh sao cũng không thấy, chỉ có một màn đêm thăm thẳm. Cùng lúc đó ở góc trái hiển thị hình ảnh mấy người máy cùng phe đang hạ cánh về lại tàu mẹ.

Nói đơn giản thì đây là cục diện áp đảo hoàn toàn. Dù không dùng đến vũ khí sát thương diện rộng trên chiến hạm thì đối phương cũng chẳng đủ khả năng đánh lại.

Quân Thanh Dư híp mắt lại, cảm giác kết thúc hơi nhanh, cũng... hơi đơn giản quá, "Kết thúc rồi sao?".

Thi Khải Tân nói khẽ: "Bọn chúng tan xác rồi".

Người máy tự phát nổ thường chỉ dùng đến trong trường hợp cực đoan, không còn lựa chọn nào khác. Dưới sự tấn công áp đảo, bọn chúng đã chọn cách tự phát nổ.

Quân Thanh Dư nhíu mày, nói: "Có ảnh cận mặt bọn họ không?".

"Có, thưa điện hạ". Thi Khải Tân mở đoạn phim trước khi đám người kia tự phát nổ, trong khoảnh khắc cuối cùng, tất cả đều mở khoang điều khiển ra nên có thể thấy rõ biểu cảm trên gương mặt.

Tất cả đều mang theo ý cười trên mặt, giống như bình thản đón nhận cái chết, tự mình quyết định cách ra đi.

Quân Thanh Dư nói: "Gửi cho lãnh đạo Liên Bang, xác nhận thân phận của bọn họ".

"Rõ!".

Phó Viễn Xuyên yên lặng nghịch mái tóc dài của cá nhỏ, không hề nhúng tay xử lí sự việc lần này, tất cả đều do Quân Thanh Dư quyết định.

Tin tức phía Liên Bang bị chậm trễ, không biết bao giờ mới gửi lại được. Quân Thanh Dư cũng không định đứng yên tại chỗ mà đợi, bèn cùng Phó Viễn Xuyên về phòng nghỉ ngơi trước.

Bận rộn hơn hai tiếng đồng hồ, được quan sát cận cảnh cuộc chiến ngoài không gian quy mô nhỏ, đến khi nhận ra Quân Thanh Dư mới thấy cổ họng càng đau. Nhiệt độ cơ thể đã về lại nhiệt độ bình thường của người cá, về cơ bản có thể đoán rằng trận ốm này có liên quan đến việc hôm qua uống nước quả.

Quân Thanh Dư rót một cốc nước nóng ra uống, Phó Viễn Xuyên xé mở hai gói thịt sấy, cá nhỏ đang đau họng nên tạm thời chưa cho cậu ăn cá khô được.

Quân Thanh Dư cắn thịt sấy, ngón tay lướt một cách vô định trên vòng tay thông minh. Đọc vài tin tức giải trí xong đột nhiên cậu nhớ ra một vấn đề, vội ngẩng lên hỏi: "Mình về nhà rồi là phải chuẩn bị lễ đăng quang đúng không?".

Lúc trước là vì chiến tranh gần kề, Phó Viễn Xuyên không có thời gian lo lễ đăng quang nên đành tạm đứng ra cầm quyền hoàng đế Đế Quốc. Hiện giờ mọi chuyện đã giải quyết xong, tất nhiên phải bù lại quá trình thiếu hụt lúc trước.

Phó Viễn Xuyên không trả lời mà hỏi ngược lại: "Em muốn tổ chức không?". Hiện giờ có thể nói Đế Quốc đã nằm trong lòng bàn tay anh, dù không tổ chức lễ đăng quang thì cũng chẳng ai dám nói gì. Chưa kể lễ đăng quang rất rườm rà, từ khúc chuẩn bị cho đến khi chính thức kết thúc, thời gian không hề ngắn. Nếu cá nhỏ cảm thấy theo sát toàn bộ quá trình chẳng có gì thú vị, vậy anh có tổ chức hay không cũng chẳng khác gì nhau.

Quân Thanh Dư đáp: "Tất nhiên phải tổ chức rồi". Thiếu cái gì cũng thấy danh không chính, ngôn không thuận, lại nói, những hoàng đế Đế Quốc khác có lễ đăng quang, vậy Phó Viễn Xuyên cũng phải có.

Phó Viễn Xuyên lập tức đồng ý: "Vậy thì tổ chức".

Nghĩ một lúc, anh lại nói thêm: "Tổ chức chung cả lễ đăng quang của đế hậu với hôn lễ nữa".

Cái trước không có vấn đề gì, nhưng cái sau...

Quân Thanh Dư nhướng mày, nói đùa: "Cầu hôn còn chưa có mà anh đã muốn tổ chức hôn lễ rồi sao?".

Nhìn cá nhỏ, ý cười trong mắt Phó Viễn Xuyên càng thêm rõ ràng, anh cũng không nhắc cậu sự thật rằng cả hai đã đi đăng kí kết hôn mà tiếp lời cậu: "Vậy giờ cầu hôn có kịp không?".

Quân Thanh Dư cố ý chọc ghẹo, nhưng thấy anh phối hợp thì lại chẳng biết phải nói gì. Tiếp đấy cậu thấy Phó Viễn Xuyên quỳ một chân xuống trước mặt mình.

"?!".

"Đ-Đợi đã, em đùa thôi mà".

Phó Viễn Xuyên lấy ra chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ lâu, "Nhưng anh nghiêm túc".

Trong hộp là một chiếc nhẫn trơn đính kim cương đang nằm yên.

Quân Thanh Dư ngẩn ngơ một lúc, có hơi không theo kịp tốc độ của Phó Viễn Xuyên, "Anh mua lúc nào thế?".

"Anh chuẩn bị từ trước rồi". Phó Viễn Xuyên nắm lấy tay cá nhỏ, từ tốn đeo nhẫn vào tay cậu.

Bàn tay cá nhỏ mềm dẻo, ngón tay thon dài trắng trẻo, đeo thêm chiếc nhẫn bạc trông càng thêm xinh đẹp. Kim cương không to, chỉ là điểm xuyết vào, chế tác cũng rất tinh xảo. To quá sẽ vướng víu, cũng không hợp với cá nhỏ, như này thôi là vừa đủ.

Phó Viễn Xuyên khẽ hôn lên ngón tay cậu, hỏi: "Em thích chứ?".

"Em thích lắm". Quân Thanh Dư nhớ lại mình trước đây. Vì công việc nên đeo nhẫn hay đồng hồ gì đó rất dễ làm hỏng việc, hơi bất cẩn còn có thể sẽ mất mạng, vậy nên cậu chẳng mấy để ý những món đồ không thực dụng này. Nhưng từ sau khi trở thành người cá, hình như Phó Viễn Xuyên vẫn luôn chuẩn bị cho cậu những món đồ trang trí nho nhỏ này.

Phó Viễn Xuyên cất hộp đi rồi lại lấy ra một cái hộp nhẫn màu đen khác, đặt vào tay Quân Thanh Dư. Quân Thanh Dư mở ra xem, đây là một chiếc nhẫn trơn không khác mấy với cái của cậu, nhưng điểm xuyết không phải kim cương mà là một viên ngọc trai.

"Không phải nhẫn đôi sao?", Quân Thanh Dư tưởng nhẫn đôi sẽ không khác nhau là bao, "Sao lại dùng ngọc trai?".

"Trông quen không?".

"...?".

Quân Thanh Dư không thấy quen, nhưng Phó Viễn Xuyên đã hỏi thế, vậy thì...

Cậu lấy chiếc nhẫn ra, ngón tay quét qua phần ngọc trai lộ ra, lập tức cảm nhận được một chút linh khí.

Quân Thanh Dư: "...".

Gương mặt Quân Thanh Dư ửng đỏ, cậu cầm nhẫn, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì, "Cái này... anh đặt làm à?".

"Anh tự làm". Phó Viễn Xuyên nắm lấy tay Quân Thanh Dư, "Thứ quan trọng thế này sao anh giao cho người khác được chứ". Chưa nói đến việc ý nghĩa của nhẫn đôi vô cùng trọng đại, chỉ riêng việc đây là ngọc trai của cá nhỏ thôi anh sẽ không để ai khác đụng vào.

Đôi mắt Quân Thanh Dư cong cong, cậu đeo nhẫn vào ngón vô danh của Phó Viễn Xuyên, "Xong rồi".

Hai người đan tay vào nhau, nhẫn đôi gần như cùng một kiểu dáng trông vô cùng nịnh mắt.

Phó Viễn Xuyên bế cá nhỏ lên rồi ngồi xuống ghế. Quân Thanh Dư dựa vào lòng anh, hai mắt không dời cặp nhẫn, cậu hỏi: "Hồi trước anh từng làm đồ thủ công rồi à?". Dù trông chỉ là nhẫn trơn đơn giản, nhưng mỗi chi tiết đều không giống như chỉ đánh bóng đơn giản là có thể làm ra được.

"Không, anh mới học thôi". Phó Viễn Xuyên hiếm khi đụng đến mấy thứ này, mua còn không mua thì tất nhiên không thể có chuyện anh biết làm được. Nhưng vì cá nhỏ nên anh mới cố ý học cách làm.

Không chỉ nhẫn đôi mà còn ít thứ khác nữa, Phó Viễn Xuyên nói: "Anh còn làm mấy thứ khác, về rồi cho em xem".

Quân Thanh Dư cười ôm chầm lấy cổ anh, "Được!".

___

Trước giờ chiến hạm đều sẽ dừng lại trên nóc tòa nhà văn phòng, nhưng lần này chiến hạm lại dừng thẳng tại điểm dừng trong hoàng cung Đế Quốc.

Cầu thang được mở ra, Thi Khải Tân dẫn đầu đoàn thượng tướng đi ra trước, đứng ở hai bên cầu thang. Phó Viễn Xuyên và Quân Thanh Dư người trước người sau cùng đi xuống. Cùng lúc đó mọi người cũng đồng loạt giơ tay chào. Dù Phó Viễn Xuyên đi đằng trước nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn luôn giơ tay đỡ lấy Quân Thanh Dư.

Quân đội Đế Quốc đứng thẳng hai bên, chặn trước đám quý tộc. Đám quý tộc vốn định quan sát bên trong, lúc nhìn thấy Phó Viễn Xuyên thì vội vàng tém lại, nghiêm túc đứng tại chỗ giơ tay chào, miệng ngậm lại thật chặt.

Mấy vị nguyên soái ở lại hành tinh chủ phòng thủ cũng đồng loạt giơ tay chào.

"Cung chúc bệ hạ, điện hạ thắng lợi trở về". Có nguyên soái mở lời, lúc này đám quý tộc mới giống như nhận được lệnh đặc xá, đồng loạt mở miệng chúc mừng.

Con đường hướng thẳng về hoàng cung, Quân Thanh Dư tạm thời chưa muốn vào đó, cậu nắm tay Phó Viễn Xuyên kéo nhẹ. Phó Viễn Xuyên nắm chặt tay cậu, ngón tay khẽ cọ vào lòng bàn tay. Cảm giác ngưa ngứa, Quân Thanh Dư cuộn ngón tay lại.

Càng tiến về đằng trước thì tiếng chúc mừng càng nhỏ, Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ rồi khẽ nói: "Giờ mình đi đâu?".

Phó Viễn Xuyên đáp: "Về nhà".

"Là hoàng cung sao?", Quân Thanh Dư nhìn cổng hoàng cung ngay trước mặt, không muốn vào trong cho lắm. Nếu không vì đám quý tộc với mấy vị nguyên soái đến đón thì có khi bọn họ xuống chiến hạm là về thẳng nhà luôn rồi.

"Không, nhà mình".

"Hưm?".

Cổng hoàng cung mở rộng, xe huyền phù đỗ ngay chính giữa. Thi Khải Tân ở lại đối phó với đám quý tộc và các vị nguyên soái, Phó Viễn Xuyên ngồi vào xe, ôm lấy cá nhỏ rồi chầm chậm lái về biệt thự.

Về đến nhà, nhìn thấy bài trí quen thuộc, Quân Thanh Dư vẫn chưa phản ứng lại kịp. Mãi đến khi ngồi xuống rồi cậu mới đột nhiên có cảm giác, hóa ra tất cả đã kết thúc.

Phó Viễn Xuyên từ phòng bếp đi ra, trên tay anh cầm theo hai cốc nước ép, một cốc còn có thêm kem bên trên, "Vui lắm sao?".

"Có à?". Quân Thanh Dư hơi suy tư, đúng là cậu rất vui. Mọi chuyện đều tiến triển trong tầm kiểm soát, đều theo chiều hướng tốt đẹp.

Quân Thanh Dư uống một ngụm nước ép. Phần kem dính lấy nước ép tan chảy khá nhanh, tạo thành một lớp mỏng bên trên nước ép, khi uống khó tránh khỏi bị dính một vòng kem trên môi.

Phó Viễn Xuyên vừa ngồi xuống thì Quân Thanh Dư đã nghiêng đầu hôn anh một cái, chia một nửa bộ râu kem cho anh. Lúc tách ra Phó Viễn Xuyên chỉ yên lặng mà nhìn cậu.

Quân Thanh Dư cười tít mắt định cắp đít chạy thì Phó Viễn Xuyên đã duỗi tay giữ lấy eo cậu rồi kéo cả người ngồi lên chân mình.

"Ấy...", Quân Thanh Dư vội giữ chặt cốc nước ép trong tay, "Nước ép-- Cẩn thận... đừng làm đổ".

Phó Viễn Xuyên cầm cốc nước ép của cậu uống một ngụm. Quân Thanh Dư chớp mắt nhìn anh, "Kia... Ưm?!".

Không để cậu nói xong thì Phó Viễn Xuyên đã áp sát tới mang theo nụ hôn mạnh mẽ không cho phép từ chối.

Một cốc nước ép chẳng mấy chốc đã thấy đáy. Quân Thanh Dư mím môi, hơi dính. Nhìn Phó Viễn Xuyên không có phản ứng gì, cậu khẽ ho một tiếng rồi nhào đến cắn anh, giọng nói lèm nhèm: "Anh hôn mạnh quá đấy".

"Vậy lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn".

Phó Viễn Xuyên ở phòng khách chơi cùng cá nhỏ một hồi rồi đứng lên vào bếp nấu cơm. Hiện giờ không còn bên nào dòm ngó, có thể thoải mái sử dụng người máy thông minh, nhưng có lẽ do đã quen tự mình làm rồi nên Phó Viễn Xuyên không quá muốn mua thêm người máy giúp việc.

Hơn nữa anh cũng thích được ở riêng với cá nhỏ trong nhà, dù cho người máy giúp việc không phải người, ở trong nhà cũng chẳng thừa, có mấy người máy giúp dọn dẹp vệ sinh là đủ đi chăng nữa. Đơn giản là không muốn mua. Mà anh và cá nhỏ cũng đều biết nấu ăn cả.

Thực phẩm trong tủ lạnh đều là đồ tươi mới, Quân Thanh Dư lấy một quả cà chua trông ngon lành rồi cắn một miếng. Hương vị ngon hơn trước đây, nhưng vẫn không bằng đồ trong không gian.

Quân Thanh Dư cầm cà chua đút cho Phó Viễn Xuyên, hỏi anh: "Rau quả đã được đưa vào tiêu dùng bình dân rồi sao?".

"Ừ".

Sản lượng rau quả có hạn, dù đưa vào tiêu dùng bình dân thì giá cũng không rẻ. Đối với dân thường mà nói, mua một quả cà chua tươi cũng mất cả tháng lương, quá xa xỉ. So với lúc trước cũng chẳng khác là bao.

Phó Viễn Xuyên lúc trước tự bỏ công sức ra để trồng thêm rau quả, sản lượng trên toàn hành tinh không hề ít, cộng lẫn với rau quả vốn có của Đế Quốc, sản lượng nhiều lên, giá cũng thấp đi một chút. Dù không thể nói là giá bình dân nhưng ít nhất cũng không cần tiêu hết cả tháng lương. Ngoài ra còn có khác biệt về hương vị, ngon và không ngon, giá được chia từ thấp đến cao, vậy nên sẽ không có xung đột về giá cả.

Quân Thanh Dư chỉ ăn một miếng cà chua rồi thôi, cậu quay sang dán lấy sau lưng Phó Viễn Xuyên đút cho anh ăn.

Biết cá nhỏ đã ăn quen rau quả trong không gian rồi, chất lượng rau quả thời đại này có tốt hơn nữa cũng không so được với rau quả dùng nước suối trong không gian. Phó Viễn Xuyên ăn nốt quả cà chua, anh cắt một miếng thịt bò đút cho cá nhỏ, "Em lấy cá trong tủ lạnh ra đi".

Quân Thanh Dư cắn miếng thịt, ngẩng đầu lên, "Phí lao động".

Phó Viễn Xuyên lật miếng thịt bò rồi nghiêng đầu hôn cậu hai cái, "Lấy hai con".

"Ưm".

Cá cất ở ngăn dưới cùng, đều đã được xử lí sạch sẽ. Quân Thanh Dư chọn ra hai con to nhất đặt vào đĩa. Loại cá này cậu đã từng được ăn, ăn sống thì cảm giác giống cá hồi, nhưng nhỏ hơn cá hồi, hương vị cũng ngon hơn.

Phó Viễn Xuyên lọc lấy thịt cá, Quân Thanh Dư ở bên cạnh làm rau trộn, tự làm tự ăn có thể cho thêm rau quả và nước suối trong không gian, ngon miệng mà cũng tốt cho sức khỏe.

Phó Viễn Xuyên bày biện đồ ăn đã làm xong lên bàn, nhìn cá nhỏ tất bật chuẩn bị, trong mắt anh hiện ra chút ý cười. Cá nhỏ lúc ở nhà hiển nhiên là hoạt bát hơn so với lúc ở ngoài.

Chia đũa xong, Phó Viễn Xuyên hơi suy tư, nói: "Hôn cái nào".

"Hưm?", Quân Thanh Dư đang nếm thử rau trộn, nghe vậy thì chạy đến hôn anh một cái rồi lại chạy về tiếp tục làm rau trộn.

Phó Viễn Xuyên cười khẽ, "Ngoan nào, ăn cơm thôi".

"Vâng".

Bữa cơm đầu tiên sau khi về nhà nên hai người làm vô cùng phong phú. Lúc ăn, Phó Viễn Xuyên nhìn tin tức trong vòng tay thông minh, khẽ nhăn mày lại.

Quân Thanh Dư cảm giác được có vấn đề, bèn hỏi: "Có chuyện gì à?".

Phó Viễn Xuyên lướt qua tin tức trong vòng tay thông minh, anh gắp một cái cánh gà cho cá nhỏ, "Đã tra ra thông tin về thân phận những kẻ kia rồi".

Quân Thanh Dư cắn lấy cái cánh gà, "Thân phận rất ghê gớm sao?".

Phó Viễn Xuyên lắc đầu, "Những kẻ đó là người của phòng thí nghiệm, chỉ có một ít số liệu thực nghiệm, thông tin cá nhân trước đấy đều đã bị tiêu hủy, chỉ còn lại cái tên".

"...?", Quân Thanh Dư lộ ra chút ngạc nhiên, "Thế mà vẫn còn". Cậu tưởng rằng những người máy tấn công chiến hạm kia đã là tất cả rồi.

Những người máy vừa gặp phải hẳn có chỗ khác biệt so với những người máy trước đó, cũng có lẽ chúng có liên quan đến lứa sản phẩm thực nghiệm đầu tiên, chỉ có vẻ ngoài là giống với lứa sản phẩm thực nghiệm cuối cùng.

Phó Viễn Xuyên nói: "Phía Liên Bang đã bắt đầu thanh lọc, bọn chúng có lẽ không còn nơi nào để đi nữa rồi".

Quân Thanh Dư gật đầu, có lẽ vì cảm thấy Phó Viễn Xuyên chặt đứt đường lui nên bọn chúng mới giận dữ nghĩ cách kéo Phó Viễn Xuyên chết cùng. Chẳng qua vũ khí hạng nặng không đủ, còn chưa tiếp cận được chiến hạm.

Phó Viễn Xuyên lướt xem tin tức rồi tắt vòng tay thông minh, "Ăn cơm trước đã nào".

Phía hành tinh M sẽ có người đến dọn dẹp, ngoài những kẻ này ra thì sẽ không còn sản phẩm thực nghiệm nào khác xuất hiện. Giờ quan trọng nhất là yên lặng ăn xong một bữa cơm.

Hai người ăn cơm muộn hơn giờ ăn bữa trưa, lại sớm hơn giờ ăn bữa tối. Ăn xong nhưng ngoài trời còn chưa tối hẳn.

Phó Viễn Xuyên đút cho cá nhỏ một quả anh đào, "Em muốn ăn kem không?". Tủ lạnh vừa được bổ sung một thùng mới, còn có cả vị mới nữa.

Quân Thanh Dư vừa ăn no nên cũng không muốn ăn đồ ngọt nào nữa, cậu lắc đầu, "A--".

Phó Viễn Xuyên chuyên tâm đút anh đào. Anh đào chín mọng có màu đỏ tía, vị ngọt thanh mát, không ngấy cũng không ngọt đến phát đắng.

Quân Thanh Dư nhè hạt anh đào ra, nói: "Sắp tới em cũng sẽ trồng anh đào trong không gian".

Anh đào của thời đại này là loại quả ngon miệng hiếm hoi. Trước đây Liên Bang kiểm soát Đế Quốc, hàng ngon chắc chắn phải cống nộp cho Liên Bang, không ngon mới để lại Đế Quốc, nhưng anh đào không có sự phân chia rõ ràng về hương vị, vậy nên thứ quả này chưa từng được để lại Đế Quốc.

Phó Viễn Xuyên nói: "Được, em còn muốn trồng loại khác nữa không? Anh tìm hạt giống giúp em".

Trong không gian của Quân Thanh Dư còn trống rất nhiều đất chưa trồng trọt gì, nhưng đây là một công việc không hề đơn giản. Không gian có thể đỡ được công đoạn chăm bón đất trồng, nhưng những công đoạn khác không thể bớt được. Lúc trước Quân Thanh Dư nổi hứng lên dọn dẹp rồi trồng ít cây, nhưng việc này trước giờ chỉ là hứng thú nhất thời, vậy nên cậu chỉ trồng được một khoảnh.

"Em không trồng nữa đâu". Quân Thanh Dư ngồi dậy, ôm lấy Phó Viễn Xuyên mà cọ, "Em lười, phiền phức lắm". Người cá mỏng manh không cầm nổi cái xẻng để xúc đất đâu.

Phó Viễn Xuyên ôm lấy cá nhỏ đang làm nũng, dỗ dành cậu: "Vậy đổi vườn hoa thành đất trồng nhé?".

Quân Thanh Dư lắc đầu. Hoa trong vườn sinh sôi nảy nở, không cần bỏ đi. Cậu dựa vào lòng Phó Viễn Xuyên, suy tư một hồi, "Nếu anh vào được không gian thì tốt, khung cảnh trong không gian đẹp lắm".

Vừa nói trong đầu vừa xẹt qua một suy nghĩ. Ngoài cậu ra thì không ai có thể đi vào không gian, nghĩ vậy nên cậu cũng không ôm hi vọng gì. Nhưng ngay giây sau, Phó Viễn Xuyên và Quân Thanh Dư cùng nhau biến mất.

Tiếng nước róc rách bên tai, Phó Viễn Xuyên đứng trên bờ ngẩn ngơ trong chốc lát. Sau đấy anh mới nhận ra mình đang ở đâu, "Cá nhỏ?".

Trái phải đều không thấy bóng dáng Quân Thanh Dư đâu. Đột nhiên mặt nước tĩnh lặng trước mắt hơi lay động, Quân Thanh Dư từ làn nước thăm thẳm nhô đầu lên.

Cậu nằm bò trên bờ, hai mắt cười cong cong, "Anh thấy sao? Đẹp không?".

Nhìn cá nhỏ nửa người ướt sũng, vẻ mặt Phó Viễn Xuyên hơi tối đi, "Đẹp lắm".