Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện, Tôi Kết Hôn Cùng NPC

Chương 39: Nguy cấp



Lúc Karlis tỉnh dậy đã là buổi đêm, cả căn phòng tối đen như mực không có một ánh đèn. Karlis loạng choạng bước xuống giường thì bị một bàn tay ôm lại.

Alexander ở phía sau ôm ghì lấy hắn:"Tỉnh rồi sao?"

Karlis nghe thấy giọng nói của anh liền trở mình nằm xuống giường. Hắn vùi mặt vào ngực anh, hít hà mấy hơi rồi mới lên tiếng:

"Ngài không xuất hiện tại buổi tham quan cũng không sao sao?"

Karlis đâu biết rằng trong thời gian hắn say sưa ngủ đã có biết bao nhiêu người hầu từ chính cung đến gọi anh nhưng anh nhất quyết không đi.

Alexander lắc đầu, anh ép cằm vào đỉnh đầu hắn:"Không sao."

Karlis nghe anh trả lời chắc nịch như thế thì cực kì vui vẻ, không hề khách sáo mà dính chặt anh như sam.

Hai người lại ôm ấp nhau thêm một lúc, đến khi cả hai đều đói lả cả ra mới chịu đứng dậy đi ăn.

Alexander gọi quản gia bên ngoài, người hầu liền mang một bàn thức ăn thịnh soạn đến.

Karlis nhìn những món này mà mắt sáng rực lên, Alexander vui vẻ gắp đồ ăn cho hắn, Karlis liền nhanh chóng xử lí thức ăn. Trong lúc đang dùng bữa, tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên.

Nghĩ rằng đó là người hầu nên Alexander chẳng hể tâm nhưng ngay sau đó, một người phụ nữ xông thẳng vào phòng.

Hoàng hậu bước vào bên trong, nhìn thấy Karlis thì sắc mặt tối sầm đi nhưng vẫn cố giữ phong thái:

"Ôi, công tước Alarie đang ở đây sao? Tại sao ngươi lại ở đây giờ này? Buổi tham quan cung điện đã kết thúc rồi."

Karlis vội quỳ xuống:"Thần tham kiến hoàng hậu."

Hoàng hậu liếc nhìn hắn, nhưng dấu vết ám muội lấp ló dưới cổ áo khiến bà không kiềm được nổi giận:

"Công tước Alarie? Ai cho phép ngươi dụ dỗ nhị hoàng tử Alexander Richelieu?"

Bà ta không gọi anh là "con" mà dùng danh xưng để gọi anh. Karlis nhíu mày nói:

"Thần có tội."

"Ngươi sao?"- Hoàng hậu khinh miệt:"Một tên nam nhân như ngươi mà dám câu dẫn hoàng tử sao? Ngươi chán sống rồi à?"

Alexander lập tức chắn trước mặt hoàng hậu. Từ trước đến nay anh nhường nhịn bà ta chính là để dành cho một kế hoạch lâu dài, nhưng ngay tại giây phút bà ta bắt nạt Karlis, anh đã không thể để bà muốn làm gì thì làm nữa.

Hoàng hậu ngước nhìn Alexander, ánh mắt anh lúc này thật lạnh lẽo, chẳng còn sự thờ ơ như ngày thường. Bà ta thoáng kinh hãi nhưng đã nhanh chóng ổn định cảm xúc:

"Thân là một đại hoàng tử lại đi ve vãn một tên nam nhân, còn ra thể thống gì nữa? Muốn làm gì thì làm nhưng đừng để ảnh hưởng đến việc lên ngôi của hoàng huynh nhà ngươi."

Karlis quỳ một bên không biết phải làm sao, bây giờ đang ở trong phạm vi hoàng gia, hắn không thể làm càn.

Hắn ngước mắt lên nhìn Alexander, ngay khoảng khắc hắn vừa ngẩng đầu, sự tập trung đã rơi vào ánh sáng lóe lên bên ngoài cửa sổ.

Cửa sổ không đóng, đang mở cửa.

Karlis vội đứng bật dậy, đẩy Alexander ra, dùng thân mình đỡ một mũi tên cho anh, mũi tên ghim thẳng vào vai trái của hắn khiến máu tuôn ròng rã. Hắn khẽ rên một tiếng rồi ngã nhào xuống người Alexander.

Anh chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh vươn tay đỡ lấy Karlis, khi ý thức được đã xảy ra chuyện thì bàn tay của anh đã thấm đẫm máu của Karlis.

Alexander giật thót, đôi môi anh run rẩy, lắp bắp:"K-karlis, em, em tỉnh lại đi. Em đừng làm ta sợ, làm ơn, ta xin em, em..."

"C-chạy, đi."- Hắn nói rồi dúi một thứ gì đó vào tay Alexander, sau đó ngất liệm đi.

Đôi mắt Alexander đỏ ngầu, anh không kiềm chế được cảm xúc mà cầm lấy thanh kiếm treo trên tường, cõng Karlis lên vai, chĩa mũi kiếm vào người hoàng hậu:

"Bà dám làm em ấy bị thương sao?"

Hoàng hậu bật cười, cảm thấy lời nói của anh thật giống một trò hề:"Thì sao nào? Ngươi nghĩ ngươi thoát khỏi đây được sao, chuẩn bị đi gặp mẹ ngươi đi!"

Alexander nhìn ra cửa sổ, phát hiện bên dưới cung điện riêng của anh đã bị bao vây. Bây đều là binh lính thân cận bên cạnh đức vua, nếu hoàng hậu có thể ra lệnh cho họ thì e rằng đức vua đã xảy ra chuyện rồi.

Anh nhíu mày hất hoàng hậu sang một bên:"Bà nghĩ rằng ta sẽ khoanh tay chịu chết sao?"

Anh nhảy bật ra khỏi cửa sổ ra sau vườn hoa, chạy thẳng vào bên trong khu rừng, dễ dàng tránh khỏi sự vây bọc của đám binh lính.

Hoàng hậu thấy vậy liền ra lệnh cho người đuổi theo.

Alexander quen đường quen lối, lúc nhỏ anh thường trốn xuống thị trấn bằng cách này, lớn lên rồi thỉnh thoảng cũng sẽ men theo con đường trong rừng để trốn đi.

Karlis nằm trên lưng anh không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Alexander một tay đeo kiếm một tay đỡ Karlis, lợi dụng đêm khuya trong rừng, anh nấp vào sau một cây cổ thụ lớn, nhẹ nhàng đặt Karlis xuống.

Hơi thở của hắn gấp gáp, Alexander xé một mảnh vải trên áo của mình để quấn quanh vết thương cho hắn. Karlis khó khăn mở mắt, hắn thều thào:

"Vất, vất vả cho ngài rồi."

Alexander nhíu mày, anh không muốn nghe hắn nói những lời này. Nhưng lúc này Karlis lại chẳng tinh tế chút nào, hắn vừa thở dốc vừa nói:

"Chạy, đi. Ngài đi xuống, xuống thị trấn trước đi, cả biệt thự Alarie, nữa..."

Alexander nào nghe theo lời hắn, anh đeo thanh kiếm sang hông, ôm Karlis vào lòng:

"Im miệng, không cho em nói những lời này."

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân, những tiếng bước chân càng ngày càng dồn dập hơn. Alexander cẩn trọng nắm chuôi kiếm, ra sức bảo vệ Karlis.

Có một tên hiệp sĩ đi gần đến chỗ Alexander, anh lập tức rút kiếm ra, tên kia nghe thấy tiếng động liền chạy đến. Hắn soi đuốc trông thấy Alexander, rút kiếm ra, mở miệng định gọi người đến nhưng ngay lập tức bị Alexander đâm một nhát vào yết hầu khiến hắn ngã khuỵu ra đất.