Xuyên Thành Niên Đại Văn Cô Em Chồng

Chương 30



Editor: Băng Tâm

11 giờ, lúc này mặt trời đã lên cao, Đường Miên và Giang Tú Phân rốt cuộc cũng đến nơi.

Điều kiện sống ở Giang gia kém hơn so với Đường gia, cổng viện của Đường ra dù sao thì cũng bằng đá, mà cổng viện của Giang gia lại chỉ bằng tre, từ bên ngoài liếc mắt nhìn vào có thể thấy rõ bên trong viện.

Đường Miên thấy trong viện một người phụ nữ hơn 50 tuổi, người phụ nữ nhìn già hơn Giang Tú Phân rất nhiều, người phụ nữ nhìn thấy Giang Tú Phân và Đường Miên ngoài sân thì vui vẻ mỉm cười.

“Tú nhi, đã trở lại, vừa nãy mẹ còn nói nhớ em, vừa lúc mấy đứa em cũng ở nhà, mau vào đi.” Người phụ nữ nhiệt tình chào đón.

Giang Tú Phân cũng không phải là khách, lôi kéo Đường Miên liền đi vào.

“Miên Miên cũng đã trở lại, lớn lên thật xinh đẹp, là cô thiếu nữ rồi.” Tầm mắt Giang đại tẩu dừng trên người Đường Miên.

Bà cũng biết đến cô con gái cưng của em chồng, lúc trước cũng biết Đường Miên lớn lên trông rất đẹp, nhưng sao một thời gian dài không gặp lại cảm thấy Đường Miên đẹp thêm nữa? Khuôn mặt nhỏ phấn nộn kia, bị nắng làm cho trở nên phấn hồng, thoạt nhìn rất đáng yêu.

“Đúng vậy, vừa lúc trường học Miên Miên cho nghỉ, em nghĩ đã lâu không dẫn con bé về nên hôm nay cho nó theo.” Giang Tú Phân đáp, đột nhiên nhớ tới Đường Miên bị mất trí nhớ, mở miệng nhắc nhở: “Miên Miên, mau chào mợ cả đi con.”

“Mợ cả.” Đường Miên chào theo Giang Tú Phân.

“Ai, chúng ta vào nhà nói chuyện đi, mẹ đang lật đậu ở trong phòng, nói là chờ lát nữa qua nhà lão Dương đổi một ít đậu hủ, trưa nay ăn đậu hủ xào.” Giang đại tẩu nói xong liền dẫn người vào nhà chính.

Nhà chính, một bà cụ tóc bạc ngồi  ghế trên, trên tay cầm một cái rổ nhíp mắt lại lật đậu, thoạt nhìn bà đã ngoài 70, lưng đã còng trông rất xót xa.

“Mẹ, Tú Nhi và Miên Miên đã trở về.” Giang đại tẩu kéo giọng hô to một tiếng.

Đường Miên hiểu Giang đại tẩu hô to như vậy có thể là do bà cụ bị lãng tai, cho nên khi nói chuyện với người lớn tuổi cần phải nói lớn hơn một chút.

Quả nhiên, bà cụ nghe thấy giọng của Giang đại tẩu ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy con gái và cháu ngoại đã lâu không gặp liền nở một nụ cười tươi rói, gương mặt đầy nếp nhăn khi mỉm cười lên giống như bông hoa cúc nở rộ làm cho lòng người cảm thấy ấm áp.

“Ai, con gái của mẹ đã về rồi.” Bà cụ cười ha hả, khi cười để lộ mấy chiếc răng còn xót lại ra ngoài.

Giang Tú Phân lôi kéo Đường Miên tiến lên vài bước, cười nói: “Mẹ, con đã trở về, Miên Miên đang được nghỉ, cũng đến đây thăm người.”

“Tốt, thật tốt quá.” Bà cụ nhìn Đường Miên, vươn tay về phía Đường Miên.

Đường Miên thấy thế vội vàng nắm lấy bàn tay của bà cụ, bàn tay bà cụ thô ráp, lòng bàn tay còn có vết chai, thậm chí còn cảm thấy có chút khi được bà cụ vuốt ve Đường Miên, nhưng Đường Miên không có thu tay lại, tùy ý để bà cụ vỗ về tay cô.

“Bà ngoại.” Đường Miên ngoan ngoãn hô một câu.

“Ai, đã lớn thế này rồi, đẹp giống như mẹ con lúc còn trẻ, đôi mắt thì giống bà, đẹp, đẹp.” Bà cụ cười ha hả nói.

“Dù sao thì lúc còn trẻ con cũng mệnh danh là cô gái đẹp nhất, nhì trong vùng, con gái con giống con đương nhiên lớn lên cũng phải đẹp.” Giang Tú Phân khoe khoang mà tiếp lời một câu, tầm mắt hướng tới bốn phía nhìn thoáng qua, khi không thấy một người nào đó sắc mặt hơi trầm xuống, quay đầu hỏi Giang đại tẩu: “Giang Lập Xuân đâu?”

Giang Lập Xuân, là con út trai của Giang gia, kỳ thật nghiêm túc mà nói thì Giang Lập Xuân không là con của Giang gia, lúc trước Giang mẫu nhặt được Giang Lập Xuân ở trên núi, cũng không biết là con của ai trong thôn. Giang Lập Xuân được Giang gia nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, hiện giờ  đã thành gia lập nghiệp, nhúng tính tình không giống ai, lúc nào cũng gây rối, khi còn nhỏ hay trộm cắp, hay đi chơi cùng với bọn lưu manh. Chật vật lắm mới kết hôn và sinh con được, chỉ là tính tình không thay đổi.

Giang gia có ba người con, ngoài Giang Lập Xuân được nhặt về thì còn Giang Xuân Sinh và Giang Tú Phân, lão đại là Giang Xuân Sinh, cũng chính là chồng của Giang đại tẩu, tiếp theo là lão nhị Giang Tú Phân, còn lại lão tam là Giang Lập Xuân, tuổi tác của Giang Lập Xuân nhỏ hơn nhiều so với Giang Tú Phân, cho nên con của Giang Lập Xuân cùng với Đường Miên tuổi xấp xỉ nhau.

Lần này Giang Tú Phân trở về chính là vì muốn thương lượng chuyện tìm nhà chồng cho con gái của Giang Lập Xuân.

“Ở trong phòng của cậu ấy, để chị lên kêu cậu ấy xuống.” Giang đại tẩu nói xong liền đi ra ngoài gọi người.

Giang đại tẩu chân vừa rời đi, bà ngoại đứng dậy dẫn Đường Miên vào phòng của bà.

Vừa vào cửa Đường Miên đã ngửi thấy một mùi hương lạ, cửa sổ trong tất cả phòng đóng chặt, có lẽ là do bà đã lớn tuổi nên không có sức dọn dẹp, trong không khí tản mát ra một cổ mùi hương ẩm mốc.

Bà ngoại bảo Đường Miên đứng ở bên cạnh chờ, sau đó từ trong góc tường tam giác lấy ra một túi đồ, cười tủm tỉm đưa đến trước mặt Đường Miên: “Tới, đây là điểm tâm mẹ con mang đến, bà giữ lại phần cho con, các cô gái nhỏ đều thích ăn ngọt, Miên Miên con ăn đi.”

Đường Miên còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nhét vào tay một chiếc bánh hạch đào, Đường Miên cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc bánh hạch đào trong tay, không hiểu rõ cảm giác trong lòng là thế nào, có chút ngọt ngào cũng có chút chua xót.

Bánh hạch đào không còn giòn nữa, vị cũng nhàn nhạt, Đường Miên lại không có ghét bỏ, một ngụm một ngụm ăn hết chiếc bánh.

Bà ngoại cho Đường Miên thêm ba chiếc bánh hạch đào nữa mới dẫn cô ra ngoài, lúc Đường Miên ra ngoài thì một gian phòng khác trong viện mở cửa.

Trong phòng có hai người một nam một nữ, dáng vẻ của người đàn ông không được ưa nhìn, người phụ nữ cũng giống vậy, như người ta hay nói là nồi nào úp vung nấy.

Người phụ nữ thấy Đường Miên thì hai mắt sáng ngời, đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào Đường Miên, giống như thấy cây rụng ra tiền.

Đường Miên bị nhìn như vậy có chút không vui, nhàn nhạt quét mắt liếc người phụ nữ.

Nếu đoán sai không thì đây chính là vợ chồng Giang Lập Xuân mà Giang Tú Phân vừa nhắc tới.

Đoàn người một lần nữa vào nhà chính, Đường Miên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Giang Tú Phân.

“Giang Lập Xuân, con bé Xuân Yến nhà cậu đâu?” Giang Tú Phân hỏi.

“Đi ra ngoài chơi với bạn rồi.” Giang Lập Xuân cà lơ phất phơ trả lời, thái độ giống như không để Giang Tú Phân vào mắt.

“Tuổi của Xuân Yến nhà cậu tuổi không còn nhỏ nữa, tôi đã xem qua mấy hộ gia đình, cân nhắc giúp cậu, nếu thích hợp thì tiến tới, nếu không thích hợp lại nói sau.” Giang Tú Phân nói xong liền đem tình huống của từng hộ gia đình tỉ mỉ kể lại.

Giang lập xuân nghe xong lúc sau lại là không hài lòng, nhíu mày nói: “Chị, sao những người này đều là dân quê vậy? Dân quê không được, Xuân Yến nhà em còn một đứa em, Xuân Hỉ năm nay cũng đã 17, hai năm nữa đã phải lấy vợ, em còn trông chờ Xuân Yến gả vào gia đình khá giả để có thể giúp đỡ nhà mình.”

Giang Tú Phân nghe Giang Lập Xuân nói vậy sắc mặt cũng khó coi, không chút lưu tình mà phun tào: “Người ta tốt như vậy sao vợ chồng cậu không ưng? Muốn gả cho người thành phố tôi không có đủ bản lĩnh đó, hơn nữa con trai cậu kết hôn thì hai vợ chồng nó làm cái gì ăn? Muốn lấy sính lễ của con gái cho con trai cậu cưới vợ à? Không thấy mất mặt à?”

“Ai nha, chị không cần nói khó nghe như vậy chứ? Vợ chồng chúng em như vậy thù có làm sao? Chẳng phải người dân quê chúng ta đều làm như vậy hết sao?”Vợ Giang Lập Xuân nhịn không được mở miệng nói.

Từ lúc nào mà việc dùng sính lễ của con gái cưới vợ cho con trai trở thành tục lệ vậy?

Đường Miên đối với tam quan của cậu mợ út không còn gì để nói.

“Vậy cậu tự tính toán, biện pháp để gả cho người thành phố tôi nghĩ không ra, cậu muốn như vậy thì cứ tự lo đi.” Giang Tú Phân vung tay định mặc kệ chuyện này.

Vợ Giang Lập Xuân trộm liếc nhìn Đường Miên, sau đó giả vờ ngượng ngùng nói: “Chị, sao lại không có biện pháp cho được, chẳng phải Đường Miên nhà chị học ở trong thành phố sao? Bạn học của con bé chắc chắn đều là người thành phố, bạn học của con bé tuổi cũng không nhỏ hơn Xuân Yến bao nhiêu, chị nói có phải hay không, dù thế nào thì Xuân Yến cũng là chị họ của Miên Miên, có thể giúp đỡ thì hãy giúp.”

Đường Miên quả thực sợ ngây người, người này, mẹ nó mặt thật dày.

Sao lại có thể mở miệng nói như vậy mà không thấy xấu hổ?

Chưa kể bạn học Đường Miên không phải đều là người thành phố, có cả dân quê, hơn nữa con trai nhà người ta đã lên thành phố học thì chắc chắn không chọn một cô gái nông thôn làm vợ. Đương nhiên cũng không phải  thành kiến gì mà bởi vì với điều kiện nhà của cậu út, khẳng định là sẽ bị người ta bắt bẻ.

Đường Miên phát hiện cậu mợ út nhìn chằm chằm vào mình, ngước mắt lên nhìn ngoan ngoãn cười nói: “Cậu mợ út à, tuổi bạn học của con đều rất nhỏ, không thích hợp, chuyện này con giúp cũng vô dụng.”

Vợ Giang Lập Xuân còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Giang Tú Phân chặn họng.

“Mấy hộ gia đình kia cậu mợ thấy không tốt vậy thì quên đi. Tôi cũng nói trước là mình không quan tâm chuyện này. Lúc trước là do mẹ nhờ nên tôi mới giúp, nếu cậu chướng mắt họ thì quên đi, vừa lúc bớt việc cho tôi.”

Với tính tình của Giang Tú Phân, có thể tùy tiện lừa gạt sao?

Dù sao chuyện này khi Đường Miên và Giang Tú Phân rời đi thì gia đình cậu út cũng không làm gì được.

Lúc trở về trong lòng Giang Tú Phân vẫn là còn nghẹn khuất, dọc theo đường đi không ngừng càu nhàu.

“Miên Miên, sau này con đừng tìm người không đáng tin cậy như cậu út, tuy chị họ con là người tốt, nhưng lại quá lương thiện, mệnh cũng không tốt nên mới có một đôi cha mẹ cực phẩm như vậy. Hai người kia cứ làm loạn như vậy thì ngày sáng sau này của chị họ con e là không mấy tốt đẹp.”

“Chị họ con khá xinh đẹp, làm việc cũng nhanh nhẹn, bà ngoại luôn khen nó hiếu thảo. Nếu không phải thấy chị họ con đáng thương, mẹ cũng không muốn xen vào chuyện nhà người ta……”

Nghe mẹ nhắc mãi, Đường Miên thấy khá là tò mò về người chị họ này, hôm nay ở Giang gia Đường Miên vẫn chưa gặp được chị họ Xuân Yến, đến giờ ăn trưa có một đứa trẻ trong thôn đến nói là chị sẽ ăn cơm ở nhà bạn.

Giang Tú Phân và Đường Miên về đến nhà rồi mà lòng Giang Tú Phân vẫn là không thoải mái, càu nhàu với Đường Dương Sơn.

Có lẽ là sự càu nhàu của Giang Tú Phân có tác dụng, nên Đường gia có  khách.

Vị khách này không phải ai  khác, chính là Giang Xuân Yến, Đường Miên tò mò về người chị họ trong truyền thuyết kia.

Đường Miên khẽ híp mắt lại khi thấy Giang Xuân Yến, cô ta giống y như lời Giang Tú Phân nói khá xinh đẹp, làn da trắng nõn, quần áo trên người tuy có chút cũ nhưng trông cô ta vẫn sạch sẽ gọn gàng, lúc nói chuyện lộ ra vẻ nhu nhược làm người ta cảm thấy dễ bắt nạt.

Nhưng có câu nói không hề sai là chó cắn người thì không hề sủa.

Cô chị họ này cho Đường Miên cảm giác là…… một đóa bạch liên hoa siêu lớn!

“Miên Miên, chị nghe nói em học ở trong thành phố, chị rất ngưỡng mộ em, khi nào chị vào trong thành phố có thể đến thăm trường em không?”

Đường Miên vẫn tỉnh táo khi đối mặt bộ dạng yếu đuối nhu nhược của chị họ, Đường Miên không có đáp ứng mà hỏi lại một câu: “Sao chị họ lại đến đây?”

“Chị…… Chị ở nhà thấy không thoải mái, bà ngoại bảo chị đến nhà của cô ở vài ngày.” Không biết là vô tình hay cố ý, lúc nói chuyện Giang Xuân Yến lơ đãng để lộ ra làn da, trên làn da trắng ngần ấy là những vết bầm tím đặc biệt nổi bật.

Giang Tú Phân thấy mà đau lòng: “Tay của con bị làm sao vậy? Bị ba mẹ con đánh đúng không? Chỉ tại con hiền quá mức, khi bị đánh thì phải né chứ. Nhìn xem tay của con này, được rồi, cứ ở lại nhà của dì một thời gian, qua vài ngày nữa để anh họ đưa con trở về. Lại đây để cô bôi thuốc cho con.”

Giang Tú Phân nói xong kéo Giang Xuân Yến vào trong bôi thuốc, hai người vừa đi còn vừa nói lời nói.

“Cô à, không cần phải bôi thuốc đâu, cũng không đau lắm, con đã quen rồi.”

“Đứa nhỏ ngốc, sau lại không đau, nhìn con như vậy dì thấy rất đau lòng.”

“Thật sự không đau, con cũng không có làn da kiều nộn mỏng manh như Miên Miên.”

“Miên Miên nó rất yếu ớt, so ra kém hơn con nhiều.” Giang Tú Phân đáp, nhưng vẫn nghe ra sủng nịnh trong ngữ khí.

Đường Miên nghe đoạn đối thoại của hai người họ, có cảm giác bản thân nằm không cũng bị trúng đạn, cô cái gì cũng chưa nói, chưa làm mà? Làn da quá sức kiều nộn cũng là lỗi của cô sao?

Phải nói Giang Xuân Yến thực lợi hại, ngày thường Giang Tú Phân luôn kéo tay Đường Miên đi vào bếp, hôm nay Đường Miên lại bị đoạt sủng, chị họ Giang nhu nhược kia luôn đi theo bên người Giang Tú Phân.

Cơm chiều cũng là do chị họ Giang làm, không thể không nói tay nghề của chị ta rất tốt, các món ăn đều là đồ ngon.

Ăn qua cơm chiều đến lúc ngủ, vấn đề là Giang Xuân Yến phải ở đâu?

Giang Tú Phân liếc nhìn Đường Miên, thấy mẹ nhìn mình Đường Miên vội vàng giả ngu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Nói thật, Đường Miên ngoài mặt thoạt nhìn ngoan ngoãn, nhưng lại ngầm giở tính tình, Đường Miên không quen với việc người khác vào phòng riêng của mình, cô không thích. Hoặc là phải nói là tính tình của Đường Miên có chút bá đạo, không chỉ là không thích người khác vào phòng riêng, thậm chí cô còn không thích việc người khác tùy tiện đụng vào đồ của mình, đây là một thói quen nhỏ của Đường Miên (Tui cũng có thói quen này:)))).

Cho nên, muốn để chị họ Giang ngủ chung với cô là không có khả năng.

Giang Tú Phân thấy Đường Miên giả ngu, trong lòng không có cách khác, âm thầm trừng mắt liếc nhìn thân ảnh của Đường Miên, sau đó thanh thanh giọng nói: “Xuân Yến con ngủ cùng với Đường Đồng đi, giường Miên Miên nhỏ, hai người ngủ chung không tiện.”

Giang Tú Phân vừa nói dứt lời Đường Miên phát hiện nụ cười của chị ta hơi thu lại, trong mắt hiện lên sự thất vọng khó nhận ra.

Đường Miên hơi nhướng mày, trong lòng như hiểu rõ.

Chị họ Giang mơ ước phòng cô sao?!

Sau khi giải quyết vấn đề chỗ ở cho Giang Xuân Yến xong Giang Tú Phân đưa mắt ra hiệu cho Đường Miên vào phòng mình, Đường Miên nhận được ám hiệu từ mẹ liền nhấc chân đi theo.

Đường Miên đi theo sau Giang Tú Phân vào phòng, mới vừa đi vào liền nghe Giang Tú Phân nói.

“Đóng cửa lại.”

“Được.” Đường Miên ngoan ngoãn xoay người đóng cửa.

Giang Tú Phân thấy bộ dáng ngoan ngoãn của Đương Miên, nhìn chằm chằm cô một lúc rồi đưa tay ra chọc trán cô hờn dỗi nói: “Con nha, thật sự bị chiều hư rồi.”

Đường Miên cũng biết mẹ đang nói đến cái gì, lấy lòng cười, làm nũng nói: “Mẹ, con không thích ngủ chung với người khác, hơn nữa con không phải là do mẹ chiều hư sao? Nhưng con lại thích mẹ chiều con, vì mẹ là người thương con nhất mà.”

“Hừ, đã lớn như vậy rồi đừng có mà làm nũng.” Giang Tú Phân lại tiếp tục nói: “Con mau thành thật nói, vì sao không muốn để chị họ ngủ chung, thật sự là không quen sao?”

Phải nói không ai hiểu con gái hơn mẹ.

Đường Miên ngồi thẳng lưng, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, nhỏ giọng  nói: “Mẹ, con cảm thấy chị họ giống như rất tâm cơ, có tâm cơ không sai, nhưng là con không thích giao tiếp cùng người như vậy.”

“Không tâm cơ sao lại có thể Giang gia dụ ngọt làm cho bà ngoại con mở miệng nhờ mẹ giúp tìm chồng cho nó?” Giang Tú Phân ánh mắt thanh minh.

Giang Tú Phân thật ra không ngốc, đã sống hơn nửa đời, sao lại không nhìn thấu tâm tư của một cô nhóc, nhưng thấy Giang Xuân Yến là một đứa trẻ đáng thương, biết rõ mọi chuyện nhưng cũng không thấy tâm tư của cô nhóc có gì sai.

Lúc bà ngoại nói chuyện chọn chồng cho Giang Xuân Yến thì Giang Tú Phân đã nhìn thấu, chẳng qua Giang Tú Phân cảm thấy kế hoạch nhỏ này của cô bé không sai, bà có thể giúp thì sẽ hết mình.

Đường Miên lúc này đã hiểu, Giang Tú Phân trước nay không hồ đồ, tâm tư của chị họ Giang đã bị Giang Tú Phân nhìn thấu.

Quả nhiên, gừng càng già càng cay.

Cô cần phải học hỏi.

Lúc Đường Miên rời khỏi phòng Giang Tú Phân thì trùng hợp gặp được chị họ.

Giang xuân yến thấy Đường Miên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của Đường Miên, sau đó cười nói: “Miên Miên, ngày mai em phải đến trường đúng không? Chị có thể đi cùng em không? Chị muốn vào thành phố mua và thứ.”

Đường Miên nhìn chị họ trong chốc lát, rồi mở miệng trả lời: “Được, dù sao cũng tiện đường.”

Nếu đối phương không ngừng muốn đi cùng cô, Đường Miên sao có thể từ chối được?

Ngày hôm sau, Đường Miên lại lần nữa lĩnh hội được sức chiến đấu của chị họ, ra chiêu nào thì trúng chiêu ấy, ngay cả Đường đại tẩu cũng phải dịu dàng với chị họ Giang.

Ăn cơm trưa xong Đường Miên liền chuẩn bị đi học, chị họ Giang cũng đi chung Đường Miên, hai người cùng nhau ra cửa.

Hai người ra tới cửa thôn, Đường Miên đột nhiên liền nghe thấy có người gọi tên mình.

Vừa quay đầu liền thấy người mới gặp hôm qua…… Đường Trung Hành.

Đường Trung Hành thấy Đường Miên nhìn qua vội vàng lộ ra một nụ cười tự nhận là đẹp nhất, Đường Trung Hành tuy rằng đứng trong đám trai làng không phải là người đẹp nhất, nhưng là tuyệt đối bắt mắt.

Đặc biệt là lúc cười rộ lên như bây giờ, cả người đều làm người ta cảm giác đặc biệt ôn hòa.

Thấy Đường Miên đến gần, Đường Trung Hành cười tủm tỉm chào hỏi: “Miên Miên, em đi đến trường à! Vừa lúc anh cũng phải đến xưởng làm, chúng ta tiện đường, hay là cùng nhau đi.”

Đường Miên nghe thấy cách xưng hô của đối phương,mày đẹp nhíu lại, mở miệng sửa đúng lại: “Đường đồng chí, anh vẫn nên gọi tôi là Đường Miên thì hơn.”

Cách xưng hô Miên Miên này, không thích hợp, bọn họ không thân thiến đến như vậy như vậy.

“Ha ha, được thôi, Đường Miên, được rồi chúng ta cùng nhau đi thôi.” Đường Trung Hành da mặt dày một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, tầm mắt liếc sang chị họ Giang đang đứng bên cạnh Đường Miên hỏi: “Đường Miên, đây là bà con của em sao?”

“Đây là chị họ của tôi, Giang Xuân Yến.” Đường Miên đơn giản giới thiệu.

Kế tiếp Đường Trung Hành nói chuyện với Đường Miên cô chỉ thờ ơ đáp lại, ngược lại là Giang Xuân Yến và Đường Trung Hành nói chuyện rất hợp nhau, chỉ hận sao không gặp nhau sớm hơn.

Ngay cả ngồi xe Giang Xuân Yến và Đường Trung Hành đều ngồi phía sau cùng nhau, Đường Miên lặng lẽ ngồi phía trước cách xa họ.

Sau khi tới thành phố, cả ba xuống xe, thấy Đường Miên xuống trước Đường Trung Hành vội vã đuổi theo.

“Đường Miên, để anh đưa em đến trường?”

“Không cần, tôi đến nhà bạn học trước.” Đường Miên đáp, cô không phải nói dối, cô thật sự muốn đến nhà Khương Yên, hiện tại còn sớm, trước khi về nhà cô đã hẹn chiều nay cùng Khương Yên xoát đề.

Vòng đấu loại đã qua, kế tiếp chính là đấu bán kết, lần này sẽ khó gấp đôi lần trước nên phải không ngừng xoát đề.

“Miên Miên, vậy em đi đường nhớ cẩn thận một chút.” Giang Xuân Yến dịu dàng dặn dò.

“Đã vậy thì em phải cẩn thận một chút, em biết nhà máy anh làm ở đâu đúng không? Nếu có việc cần giúp em có thể đến tìm anh.” Đường Trung Hành cười nói.

Đường Miên xem nhẹ vấn đề này, xoay người rời đi.

Hai người này giống như có chút dấu hiệu, cô không nên ở chỗ này làm bóng đèn, hơn nữa Đường Trung Hành như vậy, cô tốt nhất nên tránh đi không nên ngăn cản người khác trao đổi cảm tình với nhau.

Sau khi Đường Miên rời khỏi, Giang Xuân Yến đơn độc đối mặt với Đường Trung Hành tựa hồ có chút ngượng ngùng, gương mặt ửng đỏ, nhỏ giọng  nói: “Tôi muốn đi mua một ít đồ, còn anh thì sao?”

“Tôi không vội, để tôi đi cùng em, chỗ nào ở trong thành tôi cũng biết, hơn nữa em là con gái đi một mình không an toàn.” Đường Trung hành thoải mái hào phóng nói.

Đường Trung Hành kỳ thật mơ hồ nhìn ra tới Giang Xuân Yến có hảo cảm với hắn, đàn ông à, luôn tự hào về khả năng hấp dẫn phụ nữ của mình, đặc biệt Giang Xuân Yến còn là  một cô gái xinh đẹp.

Liếc mắt nhìn gương mặt nhỏ thanh tú của Giang Xuân Yến, trong lòng Đường Trung Hành có hơi tự đắc, nhưng đem so với khuôn mặt xinh đẹp của Đường Miên, Đường Trung Hành lại đột nhiên cảm thấy Giang Xuân Yến trước mắt thật kém sắc.

Nếu nói Đường Trung Hành đối với Giang Xuân Yến là có chút tự đắc, vậy thì Đường Miên chính là bạch nguyệt quang hắn khó cầu, nốt chu sa, khiến hắn mất ngủ ngày đêm khao khát.

Hai người cùng nhau đi vào cửa hàng bách hóa, thân ảnh của hai người khuất xa dần.

Đường Miên không biết cô đã trở thành nốt chu sa của người khác, lúc này cô đang đi đến Giang gia, còn chưa vào cửa cô đã gặp rắc rối.

Rất rối này là từ Khương Triều bị đá lần trước.

Vào cửa, Khương Triều dẫn theo một con chó, là loài bulldog*, ở niên đại này có khả năng nuôi được bulldog, có thể thấy được Khương gia thật sự rất có tiền.

Con bulldog nhe răng với Đường Miên dưới sự ra hiệu với chủ nhân của nó, thỉnh thoảng còn chảy nước miếng, thoạt nhìn…… Thật mẹ nó xấu!!!

Ít nhất là theo quan điểm của Đường Miên thì nó thật sự khó coi.

“Đường Miên, cô tới nhà của tôi làm gì? Tôi nghe nói gần đây cô rất thân với con em Khương Yên của tôi, tôi khuyên cô không nên có bất kỳ mưu đồ nào, đừng có mà lấy tên tuổi của em gái tôi để đi tiếp cận Hàn Đông, cô nên chết tâm đi, tôi đã sớm nhìn thấu cô.”

Đường Miên:???

Cái quỷ gì vậy? Đây là hậu quả của việc xem phim truyền hình quá nhiều đi sao?

Đường Miên nhàn nhạt liếc Khương Triều, môi đỏ hé mở, phun ra hai chữ: “Đồ ngốc!”

* Đây là bull dog

- ----

Mai tui thi thử, tuần sau là phải thi chính thức các bạn chúc tui may mắn đi. Đợt này gác thi căng quá hơi sợ