Xuyên Thành Nữ Chính, Thuần Phục Tra Nam

Chương 1: Tông một phát, xuyên hẳn vào sách



Hàng Châu vào những ngày thu thật mát mẻ và khô ráo với bầu không khí trong lành. Phố đêm, nhộn nhịp nơi nơi, người qua kẻ lại, nói chuyện hữu tình.

Ai có người yêu, tay trong tay đi cùng người yêu. Còn cô đơn như cô gái xinh xắn ngời ngời trong độ tuổi hai hai, Hàn Thương Nguyệt thì vừa đi vừa đọc tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn.

Bàn tay trắng mịn cầm quyển tiểu thuyết Thương Anh! Trọn Đời Thương Đau của tác giả Nguyệt Phụng, đôi mắt biếc long lanh tựa như hai viên ngọc sáng dán chặt vào mặt chữ in trên giấy, chiếc miệng nhỏ anh đào lại không ngừng đọc nhẩm:

"Ngôn Việt Kỳ! Thương anh, đúng là trọn một đời thương đau, nhưng em sẽ không bao giờ hận anh đâu. Bởi vì, thời gian oán hận cũng đau buồn như thời gian bên anh vậy. Nên thôi, em thà chọn cách kết thúc đời mình để tâm hồn được bình yên và cũng coi như giải thoát cho cả hai chúng ta. Vĩnh biệt!"

Khi Hàn Thương Nguyệt hồi tưởng lại lá thư tuyệt mệnh đã để lại cho người đàn ông ấy, cũng là lúc cô bình thản nhắm mắt và gieo mình xuống dòng sông mênh mông trước mắt. Lúc đó, chỉ có mỗi Trần Đình Ngọc chạy đến, nhưng tiếc rằng người con gái ấy đã thật sự chôn vùi thân xác vào dòng nước lạnh lẽo kia.

Đôi mắt thương đau nhìn xuống mặt nước thênh thang như quỷ dữ, nơi đã nuốt chửng linh hồn người con gái anh thầm yêu trộm nhớ. Sau tất cả, Trần Đình Ngọc chỉ có thể nghẹn ngào gọi lên ba tiếng "Hàn Thương Nguyệt" trong muôn vàn tuyệt vọng, thương đau.

(End)"

"Ơ ơ ơ... Cái quái gì vậy nè? End ngay tại đây, nghĩa là kết cục sầu bi đó ư? Nữ chính tự vẫn, nam phụ tiếc nuối vì không đến kịp làm lỡ dở một mối lương duyên, còn thằng khốn nạn nam chính lại viên mãn bên trà xanh? Cái bà tác giả này viết truyện kiểu gì vậy trời, thể loại tiểu thuyết như gì mà cũng được xuất bản, thế mà mấy quyển ngôn tình ngọt sủng, kết truyện nhân văn của mình gửi đi đâu cũng bị từ chối. Ông trời ơi, sao ông bất công với con quá vậy hả?"

Đọc xong mấy đoạn cuối cùng của trang tiểu thuyết, mà sắc mặt Hàn Thương Nguyệt không ngừng biến sắc luân phiên. Rõ ràng là từ đau buồn, chuyển sang tụt hứng và bàng hoàng một cách thần tốc, vì không thể nào chấp nhận được cái đại kết cục gây bức xúc ấy.

Sở dĩ cô chọn quyển tiểu thuyết của vị tác giả mới toanh này, là vì tên của nữ chính trong truyện trùng tên với cô, thế nên hiếu kỳ muốn xem thử cô nữ chính Hàn Thương Nguyệt kia, có giống tẹo nào với Hàn Thương Nguyệt đời thực như cô không. Nào có ngờ, khác xa một trời một vực.

"Ây da, tức chết mà. Nghĩ lại vẫn thấy tức cái bà nữ chính này nha, ước gì tôi xuyên vào trong đây được thì cái tên tra nam Ngôn Việt Kỳ đó nhất định chết chắc rồi, hừm..."

Quá bất mãn, Hàn Thương Nguyệt vẫn cứ liên tục làu bàu, mà nhất thời không để ý tới giữa làn đường đang có một chiếc ô tô mất lái lao về phía mình. Cho tới khi đèn pha thẳng vào mặt cô mới giật mình, vội chuyển tầm nhìn qua hướng đó, thì...

Rầm... Cú va chạm trực diện giữa xe ô tô con và người đã diễn ra, vang lên âm thanh chấn động.

Hàn Thương Nguyệt bị hất văng một đoạn không quá xa, nhưng vẫn khiến cô bị chấn thương, cơ thể trầy xước khắp nơi. Trong tầm mắt mờ nhạt của cô lúc này, là bóng dáng một người đàn ông cao to, lịch lãm vừa loạng choạng bước ra khỏi chiếc xe đó.

Mọi người bắt đầu vây quanh hiện trường tai nạn. Trước lúc lịm đi, Hàn Thương Nguyệt vẫn thoang thoáng nghe qua rất nhiều người đang gọi...

"Cô ơi... Cô ơi, cô có sao không? Cô gì ơi..."

Khi đôi mắt thiếu nữ dần dần khép lại, song song ở đâu đó lại vẽ ra một khung cảnh quen thuộc, mà Hàn Thương Nguyệt đã từng tưởng tượng ra cách đây không lâu.

....

"Cô gì ơi, mau xuống đây đi, đừng làm chuyện dại dột."

Hàn Thương Nguyệt chợt giật mình khi nghe thấy có người vừa ngăn cản ai đó làm chuyện dại dột, lúc bàng hoàng mở mắt ra thì cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.

Chuyện quái quỷ gì đây?

Vừa rồi cô bị xe tông trực diện, rõ ràng thần trí đã không còn đủ tỉnh táo, mùi máu tanh nồng nặc quanh cơ thể đã xộc vào mũi. Thậm chí, cô còn cho rằng mình sẽ không thể qua khỏi sau tai nạn ấy, nhưng sao bây giờ cô lại lưu lạc tới đây?

Cơ mà, đây rốt cuộc là đâu?

Hàn Thương Nguyệt mang theo hoang mang bắt đầu nhìn dáo dát, cuối cùng nhận ra bản thân đang đứng một mình ở mép bên ngoài lan can của một chiếc cầu, phía dưới kia là một dòng sông mênh mông, rộng lớn. Ở đây, chỉ cần lỡ sảy chân để rơi xuống đó, coi như mất mạng.

Ôi mẹ ơi, đây là đâu và cô là ai?

"Nguyệt Nguyệt..."

Khoan đã! Hình như có ai đó vừa gọi tên cô, đúng không?

Thế là Hàn Thương Nguyệt bắt đầu tìm kiếm xung quanh, cuối cùng có một người đàn ông vừa chen qua khỏi đám đông đang xem náo nhiệt và vội vàng chạy đến trước mặt cô, bằng gương mặt vô cùng lo lắng.

"Nguyệt Nguyệt, em đừng làm chuyện dại dột mà. Mau vào đây với anh đi."

Lời thoại thâm tình này, bối cảnh chuẩn bị nhảy cầu tự vẫn này, sao lại quen thuộc tới thế chứ? Hình như giống trong đoạn cuối cùng của quyển tiểu thuyết cô vừa đọc... Nếu thật, vậy lẽ nào điều ước trước đó của cô đã trở thành sự thật?

Hàn Thương Nguyệt cô, xuyên vào quyển tiểu thuyết đó rồi ư? Thế tình cảnh này, có khác gì cô sắp chết đâu?

Để xác định rõ ràng bối cảnh, cô đã nhìn người đàn ông trước mặt, dè dặt hỏi:

"Anh... Anh là ai vậy?"

"Anh, Trần Đình Ngọc đây mà."

Rồi xong, nghe câu biết đang đâu liền luôn.

Trần Đình Ngọc, còn Hàn Thương Nguyệt trong tình huống chuẩn bị nhảy cầu tự vẫn, bối cảnh cuối cùng của quyển tiểu thuyết Thương Anh! Trọn Đời Thương Đau là đây chứ đâu.

Chiếc ô tô kia tông một phát, "giúp" cô xuyên không thành nữ chính của quyển truyện đoản hậu ấy luôn rồi. Chưa biết Hàn Thương Nguyệt ở bên kia có chết hay chưa, chứ giờ Hàn Thương Nguyệt này mà nhảy cầu thật ở đây, thì "ngủm" luôn chứ đùa.

Không được! Cô phải sống, phải thay đổi vận mệnh của Hàn Thương Nguyệt ở thế giới này. Hoặc nếu xui rủi cô ở thế giới bên kia đã chết, thì càng phải sống cho thật tốt ở đây.

Sống, để thuần phục người chồng tệ bạc kia. Trước mắt cứ vậy, từ từ tính sao.