Xuyên Thành Nữ Chính, Thuần Phục Tra Nam

Chương 17: Mỗi người một mục tiêu



Chung cư K...

Đêm nay, sự xuất hiện của hai tổng tài bậc nhất đô thành đã khiến nhiều người nhốn nháo khi tình cờ nhìn thấy họ đứng trước căn hộ của Thẩm Thục Đan.

Trong khi Phạm Đăng Hùng đơn giản trong đồ bộ, thì Ngôn Việt Kỳ vẫn cứng nhắc trong bộ âu phục công sở, nhìn qua là biết ngay thân phận chẳng tầm thường.

"Sao không thay đồ khác cho thoải mái? Ê, đừng có nói vừa tan làm là cậu đi đón tôi song tới thẳng đây luôn nha? Nôn nóng gặp lại vợ cỡ đó đấy hả, Kỳ?"

Trong thời gian chờ chủ nhà mở cửa, Phạm Đăng Hùng đã giao tiếp vài câu, nhưng bấy nhiêu đó câu cũng đủ khiến người bên cạnh sượng đơ cả mặt.

Ờ thì, cũng có nôn một chút, nhưng đâu cần hỏi thẳng như thế chứ.

"Nói ít một chút, không ai nói cậu câm đâu. Có nôn nóng, cũng là nôn lôi cổ cô ta về nhà để tính sổ vì cái tội dám bỏ đi thôi." Và hắn ta đã thẹn quá hóa giận.

Đúng lúc Phạm Đăng Hùng đang hả hê vì bắt gặp bộ mặt thẹn thùng của hắn ta, thì cánh cửa đã được Thẩm Thục Đan mở ra. Sự xuất hiện của hai người họ không hề gây bất ngờ cho cô gái, bởi vì cảnh tượng này đã nằm sẵn trong dự đoán từ sớm.

"Mời hai anh vào nhà." Cô nói xong, cũng nhanh chóng nép sang một bên để nhường đường.

Hai người đàn ông từ tốn bước vào, việc đầu tiên họ làm chính là đưa mắt quan sát tổng thể căn nhà nhỏ một lượt. Đúng là nơi này có hơi nhỏ, nhưng vẫn bảo đảm đầy đủ tiện nghi.

"Cô sống một mình ở đây sao?" Phạm Đăng Hùng lên tiếng hỏi trước.

"Vâng! Nhưng giờ có thêm Thương Nguyệt rồi, cũng bớt cảm thấy cô đơn. Hai người ngồi đi, tôi vào trong lấy nước."

"Vậy cô ấy đâu rồi?" Ngôn Việt Kỳ cũng đã cất lời.

Nhưng Thẩm Thục Đan không vội giải đáp, mà đợi tới khi mang hai ly nước lọc quay trở ra, mới nói:

"Nguyệt Nguyệt ở trong phòng, cậu ấy đang không được khỏe. Tôi nghĩ Ngôn tổng không nên vào đó thì hơn."

Nghe bảo Hàn Thương Nguyệt không khỏe, hắn lập tức hơi nhíu mày. Ánh mắt cũng bắt đầu dáo dát tìm căn phòng có cô, mà Thẩm Thục Đan nhắc tới.

"Là phòng nào vậy?" Hắn hỏi, khi thấy có hai căn phòng đang đóng cửa nằm gần nhau ở cách đó không xa.

"Phòng bên trái. Nhưng mà trước khi vào đó, anh có thể nói cho tôi biết mục đích anh tìm Nguyệt Nguyệt là gì không? Nếu đến để nói nặng nhẹ làm tổn thương cậu ấy, thì mong anh về cho." Thái độ bài xích của Thẩm Thục Đan dành cho hắn đã rõ như ban ngày.

Thấy bạn mình khó xử, Phạm Đăng Hùng cũng lên tiếng bênh vực.

"Không có chuyện đó đâu, cô yên tâm để cậu ấy vào gặp Thương Nguyệt đi."

Sau đó, không cần biết Thẩm Thục Đan phản ứng thế nào, hắn đã trực tiếp tiến về phía căn phòng ấy, thẳng thắn mở cửa bước vào trong.

Lúc này, chỉ còn mỗi Phạm Đăng Hùng và Thẩm Thục Đan ngồi nhìn nhau. Bầu không khí giữa cả hai nhanh chóng trở nên ngột ngạt. Thấy vậy, cậu ta lại chủ động mở lời:

"Cô ăn tối chưa?"

"Tôi cũng vừa về tới nhà, thì hai người tới, nên chưa kịp ăn."

"Vậy trong nhà có sẵn nguyên liệu không?"

Thẩm Thục Đan khá ngạc nhiên với câu hỏi của người đàn ông, nhưng vẫn ngại ngùng đáp trả:

"Vẫn còn ít nguyên liệu nấu lẩu. Mà anh hỏi chi vậy?"

"Hỏi cho biết, để xem nên ra ngoài ăn hay nấu tại nhà. Nếu có sẵn, vậy thì cô vào phụ tôi một tay đi, rồi lát nữa bốn người cùng ăn tối."

Phạm Đăng Hùng cũng là lần đầu tiên đến nhà phụ nữ, nhưng lại cư xử tự nhiên như đang ở nhà mình, khiến Thẩm Thục Đan hết sức ngỡ ngàng.

Cô đang hoang mang không biết đây có thật là ông sếp khó tính trên công ty mỗi ngày hay không?

"Sao vậy? Cô không thích à?"

Lại nhận được câu hỏi sau bao giây phút ngẩn người, Thẩm Thục Đan mới bàng hoàng bừng tỉnh và đáp lại đối phương bằng nụ cười ngại ngùng.

"Không! Tại tôi không biết nấu ăn, chỉ sợ anh cười thôi à..." Cô bẽn lẽn trả lời.

"Không biết nấu ăn, vậy thường ngày cô ăn uống như nào?"

"Tôi gọi thức ăn nhanh, hai hôm nay có Nguyệt Nguyệt thì cậu ấy nấu." Thẩm Thục Đan hơi ngại khi nói ra khuyết điểm của mình.

Cứ tưởng đối phương sẽ cười chê khi nghe cô nói. Nào ngờ, Phạm Đăng Hùng đã đứng dậy và bắt đầu xoắn tay áo.

"Thế hôm nay ăn thử thức ăn tôi nấu xem tay nghề có cao hơn cô ấy không nhé!" Nói rồi, cậu ta đã đi thẳng vào phòng bếp đã được xác định vị trí từ trước.

Thấy vậy, Thẩm Thục Đan liền nối bước theo sau.

Cùng lúc này, Ngôn Việt Kỳ đã được ở bên cạnh Hàn Thương Nguyệt. Nhưng hắn ngồi, còn cô thì nằm quay lưng về phía hắn.

Hai người như hai thái cực không thể gần nhau. Rồi im điềm được một chút, Ngôn Việt Kỳ cũng lên tiếng:

"Đi chơi nhiêu đó đủ rồi, lát nữa về nhà với tôi."

Hàn Thương Nguyệt đang nhắm mắt, nhưng vẫn nghe thấy những gì hắn nói và cô vẫn bình thản trả lời:

"Anh ký tên vào đơn ly hôn chưa?"