Xuyên Thành Nữ Phụ Hào Môn Dụ Dỗ Nữ Chính

Chương 2



Chọn kịch bản cho cô ấy

Cố Lê Chu mở đôi mắt vẫn còn đang ngái ngủ, chậm rãi ngáp một hơi, thần sắc lười biếng rúc vào chăn.

Nằm trên giường một lúc, cô tìm điện thoại mở danh bạ ra, quả nhiên tìm được một dãy số ghi chú "Lưu quản gia", ngón tay ấn gọi không chút do dự.

Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, là giọng nói ôn hoà thân thiết của một ông lão: "Tiểu thư, có chuyện gì sao?"

"Ừm, phiền đưa giúp cháu một ít quần áo mới đến đây, đừng chọn màu hồng, cụ thể thì tham khảo quần áo mà mấy cô gái bình thường hay mặc ấy, chút nữa cháu cần mặc."

"Được, tiểu thư."

Nhà giàu làm việc gì cũng thuận tiện.

Cố Lê Chu xốc chăn bước xuống giường, rót một cốc nước rồi đi đến ghế treo ban công ngồi xuống.

Trên đầu là bầu trời trải rộng một mảng xanh nhạt, trong trẻo sạch sẽ không một mảnh tạp chất, vô cớ khiến người ta cảm thấy tâm tình bình tĩnh.

Cô uống nước, nghịch điện thoại, trên màn hình tràn đầy tin tức của Bạch Khuynh Ngôn.

Nữ chính yêu thích quay phim, vậy mình chỉ cần tìm một kịch bản tốt đưa cô ấy thôi.

Trợ lý của nguyên chủ ở công ty hình như tên là Lâm Lâm, cô bấm số của người này, gửi tin nhắn: [Chọn ra mấy cái kịch bản hay, chút nữa tôi tới công ty lấy]

Có lẽ vì boss được cài tiếng chuông độc quyền nên cô nàng nhanh chóng nhận được tin nhắn: [Dạ được Cố tổng]

Được rồi, sắp xếp thôi!

Ngồi đủ lâu Cố Lê Chu định xuống lầu ăn chút gì đó chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đi qua mở cửa liền giật mình.

Ngoài cửa có tám chín người mặc đồ người hầu, mỗi người cầm trên tay hai bộ quần áo, đứng thành một hàng như đang chuẩn bị chờ người chọn lựa.

Người gõ cửa là một ông lão mặc tây trang màu đen, có lẽ chính là Lưu quản gia, ông vừa cười vừa nói: "Tiểu thư, quần áo cháu yêu cầu đã tới rồi."

Cố Lê Chu trong lòng không ngừng thán phục, lại vì duy trì thiết lập đại tiểu thư mà thập phần bình tĩnh vuốt cằm nói: "Ừm, rất nhanh."

Ai có thể ngờ rằng kiếp trước cô sống 25 năm cũng chưa từng trúng xổ số bao giờ, hiện tại lại giàu có như vậy, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng cô hơi choáng váng.

Cô thật sự xuyên sách, không trở về được nữa.

Nhớ lại lời hệ thống cùi bắp nói, cô đã chết trong một vụ tai nạn ô tô ở thế giới ban đầu, nhưng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cô có thể sống sót ở thế giới này, vì thế cô liền có động lực làm nhiệm vụ.

Trên mặt Lưu quản gia vẫn là vẻ vừa cười vừa nói: "Thời gian có hơi gấp gáp, lão chỉ có thể chọn quần áo ở cửa hàng gần nhất mang tới, tiểu thư cứ chọn trước một bộ ở đây để chút nữa mặc, sau đó chúng tôi sẽ dọn dẹp tủ quần áo và đổi thành quần áo mới mua, có thể trước bốn giờ chiều là chuẩn bị xong."

Vẻ mặt bình tĩnh của Cố Lê Chu xuất hiện vết nứt.

Vậy cái kiểu xa hoa này vẫn bị coi là qua loa hả?

"Vậy cứ mặc bộ âu phục kiểu Anh cổ điển này đi, buổi chiều đến công ty phải ăn mặc chỉnh tề hơn."

Lưu quản gia nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng với tố chất của một quản gia chuyên nghiệp ông nhanh chóng bình tĩnh lại, chỉ nhìn về phía Cố Lê Chu trong mắt mang theo sự cổ vũ, gật đầu nói: "Tiểu thư nói rất đúng."

Cố Lê Chu câu môi mỉm cười, cầm lấy quần áo, tự lẩm bẩm cố lên cố lên! Vì nữ chính cố gắng phục vụ.

Đến khi Cố Lê Chu thay quần áo và trang điểm xong, lúc xuống lầu bảo mẫu đã chuẩn bị đồ ăn thơm ngon, rất hợp khẩu vị, khiến cô ăn bữa cơm này thật vui vẻ.

Chỉ là ánh mắt của quản gia và bảo mẫu không đúng lắm, vẫn luôn ngó về phía mình.

"Lưu quản gia hai người có việc gì sao?"

Không đợi Lưu quản gia lên tiếng, bảo mẫu vội xua tay nói: "Không có việc gì không có việc gì, chỉ là hôm nay chúng ta cảm thấy tiểu thư đặc biệt khác lạ, thoạt nhìn giống như tiên nữ vô cùng xinh đẹp ấy mà."

Cố Lê Chu nghe vậy gật đầu, nghiêm túc nói hươu nói vượn: "Bổn tiên nữ đây là vì tham luyến khói lửa nhân gian mà hạ phàm, trước kia vì che giấu tung tích nên mới như vậy."

"..." Lưu quản gia và bảo mẫu đều cạn lời, trên mặt lộ rõ vẻ hai lão chỉ lớn tuổi chứ không phải đầu óc bị hỏng.

"Phụt, hai người cứ coi như cháu ăn no đi."

Quản gia và bảo mẫu: "..."

Cố Lê Chu ăn uống no nê sẽ hay mơ màng, chờ cô nằm trên sô-pha đủ lâu mới nhớ tới chính sự đã trôi qua hai tiếng.

"Lưu quản gia, cháu muốn đến công ty."

"Được tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong."

Gần hai giờ chiều Cố Lê Chu tinh thần thoải mái mà tiến vào công ty, bằng vào nhiều năm kinh nghiệm đi làm cô nhanh chóng tìm được văn phòng phó tổng.

Về phần tại sao lại là phó tổng, mời nghĩ lại mà xem, trong đầu nguyên chủ toàn là Cung Thiên Thành làm gì còn tâm tư để quản lý công ty, vì thế ở công ty tên của nguyên chủ chỉ để cho có mà thôi.

Ví như trong nguyên văn, nguyên chủ đến công ty sau hai tháng không phải để xem công ty hoạt động thế nào, mà là vì tặng công ty cho người ta.

Về phần tặng cho ai á? Không phải là Cung Thiên Thành thì còn ai vào đây, mọi người trong công ty cũng chỉ bất lực buông xuôi mà mặc kệ.

Nghĩ đến đây Cố Lê Chu nhịn không được lại lần nữa vì nguyên chủ mà thở dài, trong ngành giải trí Thiên Duyệt là một trong ba công ty lớn đứng đầu, nguyên chủ thật là nữ nhân phá của, rõ ràng góp sức tốt hơn so với tặng cho cặn bã.

Tạo cho tên căn bã đó có mối liên kết trong ngành giải trí, góp phần đẩy nhanh kết cục bi kịch, quả thật khiến người ta giận hết sức.

Cố Lê Chu nhìn trên bàn làm việc đã được đặt sẵn mấy quyển kịch bản, đây chính là những kịch bản tốt mà trợ lý Lâm Lâm đã chọn ra, bao gồm cả phim điện ảnh lẫn truyền hình.

Vẫn là chọn phim trước đã, ở mảng phim truyền hình Ngôn Ngôn đã hô mưa gọi gió rồi, ẵm gần hết các giải thị hậu, chỉ vừa chuyển qua mảng điện ảnh không lâu.

Điện ảnh cũng tốt, chờ Ngôn Ngôn lấy được giải ảnh hậu, đó chính là đỉnh cao sự nghiệp diễn xuất rồi.

Cố Lê Chu đang cảm thấy vui mừng, trong lòng chợt thay đổi.

Từ từ đã, Ngôn Ngôn? Chết tiệt, sao mình gọi tự nhiên thuần thục quá vậy, chẳng lẽ tối qua trước mặt "anh trai hờ" giả vờ quá mức nên vẫn chưa thoát vai à?

Cô âm thầm phỉ nhổ chính mình, tỉnh lại giùm!

Người đẹp còn chưa thân thiết với mày đâu! Phương thức liên hệ với người đẹp mày cũng chưa có!

Cố Lê Chu nhận ra sự thật, yên lặng lấy một cái kịch bản ra, tổng cộng có ba bản, cô lật qua lật lại, cũng không biết cái nào hay hơn cái nào, đành phải gọi điện thoại kêu Lâm Lâm đi vào.

Lâm Lâm vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một mỹ nữ siêu đẹp mắt đang ngồi dựa vào ghế làm việc, mắt cúi xuống nhìn chăm chăm kịch bản mà mình đã đưa tới, cô nàng thăm dò gọi: "Cố tổng?"

"Ừm, em qua đây nhìn ba cái kịch bản này đi." Cố Lê Chu đối với biểu hiện của Lâm Lâm đã không cảm thấy lạ nữa, dù sao tối qua cô cũng tự mình giật mình một phen rồi.

"Cố tổng, kịch bản có vấn đề gì sao ạ?"

Lâm Lâm cố gắng giữ bình tĩnh, ngoài mặt vân đạm phong khinh, vẻ mặt tươi cười nhưng nội tâm đã vô cùng hỗn loạn, đủ loại suy nghĩ lần lượt hiện lên.

Hoá ra sếp xinh đẹp như vậy?! Đột nhiên thay đổi cách ăn mặc, còn chọn kịch bản nữa, chẳng lẽ sếp định tiến thân vào giới giải trí?!

Vãi thật, chắc chắn là vậy rồi! Mình hiểu rồi!

Cố Lê Chu lắc đầu, nói: "Tôi không hiểu biết nhiều về việc này lắm, em đến xem xem ba cái kịch bản này thì cái nào hay?"

Lâm Lâm lén cắn đầu lưỡi, nội tâm cảm thấy dáng vẻ như vậy của "sếp phá của" cũng có chút đáng yêu, quả nhiên sắc đẹp khó cưỡng, cô nàng dùng thái độ chuyên nghiệp mà giải thích: "Cả ba cái kịch bản này đều tốt, nếu nói cái tốt nhất thì là cái này."

Lâm Lâm lấy ra một cái kịch bản đưa qua, tiếp tục nói: "Kịch bản〚Nơi đâu là nhà〛là tác phẩm của biên kịch vàng Tiền tiên sinh đã viết sau năm năm, đạo diễn là lão Ngô người rất có danh tiếng ở quốc tế, hai người bọn họ ra mắt tác phẩm điện ảnh nhất định sẽ là bộ phim vượt trội. Tuy nhiên... hai người đó đều rất tôn trọng tác phẩm của mình, tuyệt đối không để người mới không có diễn xuất đến diễn vai chính, ngay cả khi đút tiền để tiến tổ khả năng cũng không cao."

"Ừm, như vậy cũng tốt." Cố Lê Chu gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng.

Mắt thấy sếp vẫn chưa tiếp nhận được ám chỉ nhỏ của mình, Lâm Lâm nhịn không được tiếp tục ra hiệu nói: "Nếu là diễn vai phụ nhỏ hẳn không có vấn đề, hoặc là xem hai kịch bản khác, dù sao hai bản còn lại cũng không tệ."

Đã hiểu chưa? Em nói rõ ràng như vậy rồi sếp hiểu rõ đi chứ! Chúng ta có thể thong thả, đừng mới bắt đầu đã đi tranh giành C vị [1] khó khăn như vậy, từ bỏ đi thôi, tranh không được đâu nha!

"Không cần cái khác đâu, cái này đi, tôi cảm thấy nhân vật chính không tệ."

Cố Lê Chu biết rõ trợ lý đang hiểu lầm điều gì, cũng lười giải thích với cô nàng, cúi đầu lật lại kịch bản.

Lâm Lâm: "..."

Bên ngoài mỉm cười, trong lòng đcm.

Đang lúc Lâm Lâm do dự không biết có nên khuyên thêm một câu hay không liền nghe thấy sếp nhà mình hỏi:

"Em biết Bạch Khuynh Ngôn không?"

Vô nghĩa, ai lại không biết nữ thần quốc dân chứ!

"... Có biết ạ."

"Em có WeChat cô ấy không?"

"..."

"Nói đi nào."

"... Không có ạ."

"Không phải em có quen biết cô ấy sao?"

"... Ý em là em quen cổ chứ cổ hông có quen em."

"..."

Dứt lời, hai người ăn ý mà rơi vào khoảng lặng.

Lâm Lâm hơi xấu hổ, nghĩ nghệ sĩ trong công ty chắc sẽ có, định lấy điện thoại ra hỏi ảnh đế Vưu Kỵ một chút, lại nghe thấy sếp nhà mình nói tiếp: "Tôi còn không có thì em làm sao có, là tôi nghĩ nhiều rồi."

"..." Lâm Lâm yên lặng mà để điện thoại lại vào túi.

Cố Lê Chu nhớ đến qua mấy ngày nữa là sinh nhật Cung Thiên Thành, trong nguyên văn ông chủ công ty Ngôn Ngôn vì làm hắn vui lòng nên sẽ dẫn người đi dự tiệc, không phải, là ép buộc mới đúng.

Sau đó bị người ta khi dễ, đẩy xuống hồ bơi, Cung Thiên Thành biết rõ ý đồ xấu của mấy cô gái kia nhưng hết lần này đến lần khác đều ngó lơ, chỉ nghĩ đến sau này có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, haha, thật đúng là thằng khốn!

May mắn Ngôn Ngôn của bà đây không dính chiêu lại bơi giỏi, bên kia Cung Thiên Thành vừa nhảy xuống nước, người nọ đã tự mình đi bơi lên bờ, căn bản không để cho tên cặn bã đó có chỗ phát huy.

Lúc ấy đọc đến đoạn này cô chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ, hiện tại cô đã vào thế giới trong sách, khi tiếp xúc cũng là người sống sờ sờ, nghĩ đến điều này chỉ còn lại cảm giác không đành lòng cùng thương tiếc.

Những chuyện này đối với một cô gái vô tội mà nói rõ ràng là vô cùng ác ý.

Lâm Lâm thấy sếp nhà mình không nói lời nào mặt thâm trầm, lại nhận lệnh lấy điện thoại ra, vừa lấy vừa nói: "Nghệ sĩ trong công ty có thể có WeChat của cô ấy, em hỏi một xíu."

Cố Lê Chu lúc này không nghĩ ngợi trực tiếp từ chối: "Không cần, tự tôi nghĩ cách."

Lâm Lâm gật đầu nói: "Vậy Cố tổng add Vưu Kỵ đi, trước đó bọn họ từng hợp tác, chắc sẽ có WeChat."

"Không cần, tôi nói để tự tôi nghĩ cách."

"À dạ?"

Cố Lê Chu nhíu mày nhìn Lâm Lâm, ngay lúc Lâm Lâm cho rằng mình sắp bị nhìn đến xuyên thấu thì Cố Lê Chu lên tiếng: "Tôi biết em làm việc rất đáng tin cậy, vậy chuyện này giao cho em, đừng làm tôi thất vọng."

Trên đầu Lâm Lâm hiện ra ba đường hắc tuyến, tiên lễ hậu binh [2], cái này không đáng tin cậy cũng phải đáng tin cậy.

"Cố tổng, em muốn hỏi một xíu là chuyện gì vậy ạ?"

Cố Lê Chu cười nói: "Chính là để em đi mời đạo diễn và biên kịch của〚Nơi đâu là nhà〛uống trà đó, làm chút công tác tư tưởng với bọn họ, để họ chú ý tới người bên này của chúng ta nhiều hơn xíu."

Lâm Lâm nuốt nước miếng một cái hỏi: "Vậy người bên này của chúng ta là ai?"

Trời ơi cứu con với! Đừng là cái tên mình nghĩ trong lòng nha.

"Bạch Khuynh Ngôn."

Áaaaa, không phải sếp, con được cứu rồi!

Đợi đã, hình như có chỗ nào đó cấn cấn, Bạch... Bạch Khuynh Ngôn???

Lâm Lâm cảm thấy may mắn mình chưa bị vui mừng và kinh hỉ làm choáng váng đầu óc, lý trí hỏi lại: "Cô ấy là người của chúng ta á! Chuyện hồi nào?" Sao em lại không biết!

"Chuyện sớm muộn thôi."

Lâm Lâm: "..."

Cố Lê Chu gật đầu khẳng định, dùng ánh mắt hướng về phía Lâm Lâm ra hiệu: Đúng, chính là như vậy, em không cần nghi ngờ đâu.

Lâm Lâm hít sâu một hơi: "Được ạ, em còn tưởng rằng Cố tổng ngài muốn..."

"Ừm?" Cố Lê Chu giả vờ không biết.

"Không có gì ạ." Lâm Lâm lắc đầu.

"Sếp của mình đang làm bà chủ tốt như vậy, sao lại vào vòng lẩn quẩn đi đóng phim chứ." Rõ ràng làm kim chủ cảm giác thoải mái hơn!

"... Là như thế không sai."

Lâm Lâm tâm tình phức tạp rời khỏi văn phòng, cầm điện thoại do dự có nên gửi mấy bức ảnh đẹp mà cô nàng vừa chụp lén cách đây không lâu vào nhóm công ty hay không.

Do dự chưa đầy nửa phút, Lâm Lâm quyết định chắc chắn, mặc kệ, chết thì chết thôi, đã ăn dưa hot thế này mình không rớt xuống địa ngục thì còn ai nữa!

Cô nàng vào nhóm trò chuyện, chọn ảnh đã chỉnh sửa rồi click gửi.

Nhóm Ăn Dưa Ngầm Tại Thiên Duyệt:

Lâm Lâm Không Thích Ăn Thỏ Thỏ: [Hôm nay Cố tổng quá xá đẹp] - (ảnh chụp)

[WHAT?? Fake hả? Đây là Cố tổng?]

[Bà không đùa tụi tui đâu đúng hôn!]

[Mời lớn tiếng nói cho tui biết đây là người đẹp nào vậy???]

[Tui không tin!!!]

Lâm Lâm Không Thích Ăn Thỏ Thỏ: [Là thật đó, tui mới từ văn phòng phó tổng đi ra nè, camera trước không thêm hiệu ứng làm đẹp nào hết, sếp chỉ ăn diện một chút thui (cảm động)]

[Rồi xong, ông đây có thể yêu mất rồi!!!]

[Tui báo cáo lầu trên không biết xấu hổ]

...

Lâm Lâm Không Thích Ăn Thỏ Thỏ: [Mấy người không thể bình tĩnh như tui sao.]

[Tụi tui không tin bà bình tĩnh!]

[Đúng vậy đó!]

[Chắc chắn là bà high xong rồi]

Lâm Lâm lắc đầu thở dài, âm thầm nói, tôi high hồi nào, chỉ xém high thôi nha, hình như hôm nay sếp thay đổi bản thân rồi. Haiz, mấy người không hiểu được tâm tình tôi lúc này đâu.

Lâm Lâm Không Thích Ăn Thỏ Thỏ: [Haha, thời gian làm việc xin đừng nói chuyện phiếm.jpg]

Mọi người: "..."

***

[1] C vị: Vị trí trung tâm (center) dễ thu hút sự chú ý nhất trong cả đội hình.

[2] Tiên lễ hậu binh: Trước dùng lễ nghĩa, nếu không được mới dùng vũ lực.

Tui nghi ngờ khứa Cố Lê Chu này đọc ngôn tình ba xu hồi xưa.