Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược

Chương 58: Toàn bộ đều là hắn



Trong bóng đêm thâm trầm, truyền đến một loạt tiếng vải cọ xát rất nhỏ.

Như có người trằn trọc, khó có thể đi vào giấc ngủ.

Nam nhân nằm trên giường không tiếng động trợn mắt, nhìn trường kỷ phía bên cửa sổ.

Nương theo ánh trăng, có thể thấy một bóng dáng tinh tế thướt tha, đang nằm trên giường nệm, nhưng không biết là ngủ không yên, hay căn bản không ngủ, thỉnh thoảng sẽ trở mình.

"Sột soạt......"

Lại lần nữa xoay người, không đến nửa canh giờ, nàng ước chừng trằn trọc mười mấy lần, phảng phất dưới thân có sâu.

Hắn thấy tóc đen nàng uốn lượn bên gối, vì được chăm sóc cẩn thận, dưới ánh trăng sáng tỏ, như con sông bạc uốn lượn.

"Bùi Tịch, huynh ngủ rồi sao......"

Sau một hồi trằn trọc, như rốt cuộc không nhịn được, giọng rất nhỏ, như tiếng côn trùng kêu, chần chờ từ giường bên kia truyền đến.

Bùi Tịch thở dài.

Nàng như vậy, sao hắn có thể ngủ được?

"...... Chưa." Hắn trầm mặc một lúc, nói.

"Ta cũng chưa." Có lẽ thấy hắn chưa ngủ, thiếu nữ cũng không hề đè nặng giọng, hợp tình hợp lý mà oán giận: "Giường nệm này ngủ không thoải mái, quá cứng."

Bùi Tịch: "......" Nàng nói với hắn cái này có ích gì?

Chẳng lẽ nàng còn muốn lên giường hắn?

Để nàng vào đã là quá đáng rồi, hiện tại hắn nghĩ lại vẫn hối hận, nàng đừng hòng đòi hỏi thêm.

Thờ ơ nhắm mắt lại, thiếu nữ bên kia lại lần nữa mở miệng, căn bản không biết uyển chuyển là gì: "Bùi Tịch, chúng ta có thể đổi chỗ ngủ không?"

Vừa nói xong, thiếu nữ lập tức cảm thấy ngượng ngùng, lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Á, cũng không được, huynh bị thương, sao ta có thể đoạt giường của huynh......"

Bùi Tịch: "......"

Hắn nhớ lần đầu hai người gặp nhau, nàng còn muốn cướp xe lăn của tên què là hắn.

Tuy thiếu nữ đã từ bỏ suy nghĩ đoạt giường hắn, nhưng sau đó lại lần nữa rơi vào trạng thái trằn trọc.

Bùi Tịch nghe thấy động tĩnh nàng xoay người, có thể cảm giác được nàng có bao nhiêu không thoải mái.

Cũng đúng, An Cửu là đại tiểu thư thân kiều thể quý, ngủ giường nệm đích xác ủy khuất nàng.

Lúc trước ở trên đường, bọn họ ăn ngủ ngoài trời, buổi tối ngủ trong lều tự dựng, lúc ấy Bùi Tịch chuẩn bị không đầy đủ, đệm giường có chút thô ráp, đại tiểu thư cả đêm không ngủ ngon, hôm sau trên khuôn mặt nhỏ treo quầng thâm mắt chói lọi.

Nhưng nàng là kiểu người mình không thoải mái thì cũng muốn người khác không thoải mái.

Cả ngày hôm sau, Bùi Tịch đều bị nàng sai làm này làm kia, chịu đủ tàn phá.

Giờ phút này hồi tưởng lại, trong lòng hắn lại có chút bất an.

Nếu không cho nàng ngủ giường, có lẽ suốt đêm nàng cũng sẽ không ngủ, ngày mai mắt sẽ lại thâm.

Da An Cửu trắng nõn non mịn, bởi vậy mỗi khi lưu lại chút dấu vết, liền vô cùng rõ ràng.

Bùi Tịch tràn đầy lĩnh hội về điều này.

Hắn bỗng nhiên không thể trầm mặc nữa.

"An tiểu thư, nếu không ngại, cô lại đây đi, chúng ta có thể đổi."

Trong bóng đêm yên tĩnh, đột nhiên vang lên một giọng nam ôn nhã.

An Cửu sửng sốt một trận, mới phản ứng lại là Bùi Tịch đang nói chuyện với nàng. Trong nháy mắt kia, nàng có chút không thể tin được lỗ tai mình.

Bùi Tịch rốt cuộc có biết mình đang nói gì không?

Hắn là người bị thương hàng thật giá thật, vẫn là đại phản diện đa mưu túc trí trong sách. Lại hèn mọn nhường giường cho nàng như vậy là chuyện thế nào?

Làm như nàng rất khó hầu hạ vậy.

Sau khi An Cửu rối rắm một lúc lâu, mới nhịn đau cự tuyệt: "Không cần...... Ta sao không biết xấu hổ chứ."

Tuy rằng nàng không ngủ được là thật.

Nhưng cũng không phải vì giường nệm không thoải mái, An Cửu kiều quý như thế nào, cũng không đến mức thành công chúa đậu Hà Lan.

Sở dĩ không ngủ được, là bởi vì nàng nhắm mắt, trước mắt liền không thể khống chế mà hiện lên những hình ảnh thảm thiết lúc ban ngày.

An Cửu sống ở thời đại văn minh, hiếm khi thấy người chết, hay là kiểu hiện trường giết người phải thấy máu, động thủ phải lấy mạng, máu bắn tung toé vô cùng hung tàn này, mặc dù tâm tính An Cửu kiên định, không dễ bị ngoại vật ảnh hưởng, cũng không thể khắc chế phản ứng của cơ thể.

Nghĩ đến dù xuyên qua là ai, nhìn thấy trường hợp hôm nay, đều không thể bình tĩnh được.

Chạng vạng khi đến trấn Kim Xà, An Cửu thấy đầu đường cuối ngõ đều là người nghị luận chuyện này, có người biểu tình kịch liệt, có người hưng phấn, có người ai oán tiếc hận, duy chỉ không có ai sợ hãi.

Thời đại này, mỗi người vào giang hồ đều chuẩn bị treo đầu trên lưng quần.

Không ai sợ chết, cho nên bọn họ cũng không sợ giết người.

Đây là quan niệm của người trong giang hồ.

An Cửu chưa bao giờ nhận thức sâu sắc như hiện tại, nàng không hợp thế giới này.

Nàng không thuộc về nơi này.

Suy nghĩ trong đầu nhất thời phân loạn, thẳng đến khi lời Bùi Tịch đánh thức nàng: "An tiểu thư không cần băn khoăn, tại hạ hành tẩu giang hồ, bị thương là chuyện thường, cũng không để ý điều đó, ngủ ở đâu cũng giống nhau."

Nam nhân tiếng nói ôn hòa, tựa hồ không phải là giả vờ khách khí, hắn vừa nói, vừa từ trên giường ngồi dậy, phát ra tiếng sột soạt nhỏ.

An Cửu đành phải dậy theo.

"A? Huynh thật sự muốn nhường cho ta?" Nhìn bóng người đen nhánh ở mép giường, giọng nói của nàng có chút không thể tin.

Nghe vậy, thân hình Bùi Tịch hơi dừng lại: "Chẳng lẽ vừa rồi An tiểu thư nói chơi?"

An Cửu: "...... Đương nhiên không phải."

"Một khi đã như vậy, không cần trì hoãn."

Vì thế vài phút sau, An Cửu hoảng hốt nằm trên giường Bùi Tịch.

Nàng dúi đầu vào gối bông mềm, gối của Bùi Tịch không phải loại gối gỗ gối ngọc như người xưa thường dùng, mà là một loại gối dược liệu, trong gối bỏ thêm thuốc đông y không biết tên, thoáng có chút cứng, nhưng lại rất thoải mái.

Quanh An Cửu tràn đầy mùi thuốc đắng, cùng với mùi cỏ cây tươi mát, giống như đúc mùi hương thường ngày trên người hắn.

Nằm ở đây, An Cửu có cảm giác bị vật vô hình bao vây.

Ngửi mùi thuốc quen thuộc, tinh thần căng thẳng quá mức, cho nên đại não không hề buồn ngủ dần dần cảm giác buồn ngủ.

Cơn buồn ngủ đã lâu khoan thai tới muộn, An Cửu ngáp một cái.

Trên giường bên kia, Bùi Tịch nghe tiếng hít thở dần trở nên đều đều của thiếu nữ, cuối cùng trở thành tần suất khi ngủ say.

Nàng ngủ rồi.

Bóng đêm trầm tĩnh, tịch nguyệt vô thanh.

Hô hấp nàng lúc lên lúc xuống, lực chú ý của Bùi Tịch không tự chủ được ngưng tụ lại, giờ khắc này, hắn mới bất tri bất giác ý thức được, vừa rồi mình làm gì.

Giống như mất hồn, hắn để một nữ nhân, nằm ngủ trên giường hắn.

Những lời này hiện lên ở trong lòng, ngay sau đó, trong lồng ngực bỗng nhiên có cảm giác bị lửa đốt cháy.

Bùi Tịch đột nhiên nhắm mắt lại, gắt gao quay đầu, không hề nhìn về phía giường nữa.

Hai tay hắn nắm thành quyền, vô tình, lòng bàn tay đều véo ra dấu vết.

-

Sáng sớm hôm sau, An Cửu bị đau bụng mà tỉnh.

Trời còn chưa sáng, nàng liền cảm giác bụng dưới lạnh lẽo đau đớn, như bị nhét vào một khối băng, vừa nặng vừa lạnh.

Lúc nàng còn đang trong giấc mộng, toàn thân mơ mơ màng màng cong thành con tôm. Thẳng đến khi đau đớn càng ngày càng rõ ràng, dưới thân cảm ứng được một dòng nhiệt nóng, nàng liền mở mắt ra.

Chết tiệt, loại cảm giác quen thuộc này, căn bản không cần đoán, bà dì* của nàng tới!

* Bà dì: kinh nguyệt

An Cửu: "......"

Thật kỳ lạ, vì sao hiện đại nàng đã đau bụng kinh, xuyên sách còn phải đau bụng kinh chứ!!!

An Cửu vẫn luôn có tật xấu khi đau bụng kinh, ở hiện đại đã tìm rất nhiều phương pháp trị, uống thuốc tây, cũng uống thuốc đông y, đều không được.

Ngày trước mỗi lần bà dì tới, nàng đều dựa vào thuốc giảm đau, nếu không căn bản không thể duy trì sinh hoạt hằng ngày.

Không nghĩ tới chính là, sau khi xuyên sách, thể chất cũng theo tới đây!

An Cửu nhớ lại ký ức của nguyên chủ, phát hiện nguyên chủ đau bụng kinh từ nhỏ đã có, chỉ là trước kia nàng ở phủ thượng thư, luôn được chăm sóc tỉ mỉ, cho nên đau không rõ ràng như vậy.

Lần này nàng ra ngoài, ở bên ngoài phơi gió phơi sương tàu xe mệt nhọc, cho nên càng đau hơn trước.

An Cửu ngồi trên giường, không nhịn được thống khổ.

Khi nào nàng mới có thể rời xa bà dì chứ! Con gái ngày xưa mỗi lần đau bụng kinh nhất định là thiên sứ gãy cánh!

Lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng nghi hoặc dò hỏi: "An tiểu thư?"

An Cửu theo bản năng quay đầu, nhìn Bùi Tịch một bộ tuyết y trên giường nệm, chậm rãi đứng dậy, lúc này mới nhớ ra tối qua nàng làm gì!

Nàng hiện tại giống như, hẳn là, tựa hồ...... ngủ trên giường Bùi Tịch.

So với đoạt giường của người bị thương thì khó có thể mở miệng hơn là bà dì tới còn làm bẩn giường người ta!

Ngón chân An Cửu móc khăn trải giường, móc đến nhăn nhúm.

Nàng kéo khóe miệng, tỏ ra khuôn mặt tươi cười cứng đờ, khô khốc nói: "Bùi Tịch...... Ta nói với huynh một chuyện, huynh trước tiên bảo đảm, đừng tức giận nhé."

Công tử bạch y mặt mày ôn nhuận hiện lên một tia nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao ta phải tức giận?"

"Huynh không tức giận là được." An Cửu cười gượng hai tiếng, trong tầm mắt nghi vấn của nam nhân, chột dạ vô lực nói nhanh, "Ta làm bẩn giường huynh."

"Cái gì?"

Nàng nói quá nhanh lại quá hàm hồ, Bùi Tịch nhất thời nghe không hiểu.

Hắn ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy thiếu nữ mím môi, bên tai không tự giác đỏ lên, mắt đào hoa tinh xảo mơ hồ, giống như xấu hổ tới cực điểm, đuôi mắt cũng đỏ bừng.

Môi đỏ thiếu nữ khẽ nhúc nhích, không còn nhìn thấy khí thế kiêu ngạo trước kia, thấp đầu nhỏ, ngón tay trắng nõn nắm đệm chăn, đốt ngón tay đều trở nên hơi trắng, nhỏ giọng nói: "Ta...... Ta......"

Ta nửa ngày, thiếu nữ một câu cũng nói không nên lời, chỉ có trên má lan từng tầng đỏ ửng, như hoa đào nở.

Mặt mày nam nhân bên cửa sổ khẽ nhúc nhích, không dấu vết đưa mắt đi chỗ khác.

Yết hầu vô thức lăn, hắn hắng giọng khô khốc, đang chuẩn bị nói chuyện, lại bỗng nhiên nghe thấy thiếu nữ bên kia phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ.

Bùi Tịch bỗng nhiên chuyển mắt, dùng tốc độ nhanh chóng mà chính hắn cũng chưa phản ứng lại nhìn qua.

"Cô làm sao vậy?"

Thiếu nữ cong eo, tay che bụng, khuôn mặt vốn hồng nhuận lại trắng bệch, ngũ quan nhăn thành một nhúm.

Bùi Tịch giữa mày nhíu chặt, trong lòng hoảng loạn.

Hôm qua nàng cũng không bị thương, nhưng nhìn bộ dáng lúc này, lại như là đang chịu thống khổ cực lớn, chẳng lẽ trúng độc?

Trong lúc nhất thời, Bùi Tịch cơ hồ quên mất ngụy trang, theo bản năng đi qua bắt mạch cho nàng.

Nhưng không chờ hắn đứng dậy, thiếu nữ sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn hắn, vô lực nói: "Bùi Tịch, ta đau bụng quá."

Đau đớn khiến thiếu nữ chảy nước mắt, lông mi ướt dầm dề, bởi vì sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt xinh đẹp giống như hoa lê trắng bị nước mưa làm ướt.

Nàng dùng biểu tình như vậy, ngữ khí như vậy nói chuyện với hắn, thật sự rất giống đang làm nũng.

Tim Bùi Tịch run rẩy, nỗ lực ổn định tinh thần, đỡ giường ngồi lên xe lăn, đẩy xe lăn đi về phía nàng.

Rất nhanh tới bên giường, hắn trầm giọng hỏi: "Đau chỗ nào?"

Hắn vươn tay, ý bảo bắt mạch cho nàng.

Thiếu nữ lại lắc lắc đầu, cằm gác lên đầu gối đang cong, nửa khuôn mặt chôn ở bên trong, chỉ lộ ra một đôi mắt to ươn ướt, đen lúng liếng như chột dạ nhìn hắn, ấp a ấp úng nói: "Ta không bệnh......"

"Vậy vì sao đau bụng đến mức không chịu nổi? Đừng nháo, mau để ta xem."

Mày công tử bạch y nhăn càng chặt, tròng mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn thiếu nữ, đáy mắt là một tia vội vàng chính hắn cũng không phát giác ra.

Cho rằng nàng lại đang cáu kỉnh, hắn đè nén lo lắng, nỗ lực ôn nhu dỗ nàng.

Được hắn đối đãi như vậy, An Cửu càng áy náy.

Nàng lại xấu hổ không dám nói thẳng, liền chậm rì rì vươn tay, đưa tới trước mặt hắn.

Ngón tay thon dài như ngọc, khớp xương rõ ràng ấn lên cổ tay trắng của thiếu nữ, không đến một hơi, nam nhân đột nhiên ngước mắt nhìn.

An Cửu cắn môi, xấu hổ hướng hắn cười cười.

Thoáng nhìn thiếu nữ ẩn trong tóc đen, hai chóp tai đỏ rực, lông mi công tử bạch y đột nhiên kịch liệt run rẩy.

Một lát sau, hắn chậm rãi thu hồi tay, ho hai tiếng, chậm rãi nói: "Không sao, chỉ là có chút...... Nhiễm lạnh thôi, ta kê thuốc cho cô, châm cứu vài lần, liền có thể chuyển biến tốt."

"Thật sao?" Nghe hắn nói vậy, An Cửu không rảnh lo xấu hổ nữa, hai mắt tức khắc sáng lên.

Hắn vậy mà có thể trị tận gốc đau bụng kinh của nàng!?

Bùi Tịch đẩy xe lăn đến bên cạnh bàn, liếc mắt một cái cũng không nhìn nàng, thấp giọng nói: "Tất nhiên là thật, Bùi mỗ tuyệt không nói dối......"

Còn chưa nói xong, thiếu nữ đã kích động mà nhảy lên, mặc y phục đêm qua, lập tức đeo giày, lạch cạch chạy tới, cao hứng tìm giấy bút cho hắn: "Mau mau mau, huynh mau viết ra."

Khi Bùi Tịch đề bút viết phương thuốc, nàng ở một bên không được nói: "Bùi Tịch, huynh thật sự quá lợi hại!"

Ngữ khí nhiệt tình lại sùng bái, phảng phất đối mặt với thần tượng.

Ngòi bút trên giấy hơi dừng lại, nam nhân môi mỏng hơi mím.

Đây là lần đầu tiên nàng thực lòng khen hắn như thế.

Giống như hắn làm ra chuyện lớn, là đại anh hùng cứu khổ cứu nạn.

Hắn hơi nâng mi mắt, liền thấy khuôn mặt thiếu nữ rõ ràng đau đến trắng bệch, đôi mắt kia lại sáng ngời như sao, sáng lấp lánh chiếu rọi một bóng người nho nhỏ.

Toàn bộ đều là hắn.