Xuyên Thành Nữ Phụ

Chương 11: Ngoại truyện 1: Thẩm Thiến



Thỉnh thoảng, Thẩm Thiến cảm giác mình giống như đứa con được ba mẹ nhận nuôi. Cô đã từng hỏi mẹ câu này và bị bà mắng cho một trận.

Nhưng nếu cô không phải đứa con rơi của ba mẹ thì tại sao ba mẹ luôn quên mất cô. Chỉ cần chị gái cô có bất kì hành động gì, cô đều trở thành người vô hình.

Một ví dụ điển hình có thể kể đến là trong một lần tan học, cô đứng cách cổng trường một đoạn, liền thấy ba mình một tay xách cặp, một tay dắt chị gái chuẩn bị về nhà.

May là chị gái đã ngoảnh lại tìm cô và bảo ba: "Ba ơi, em gái con không có ở đây."

Ông nhìn một vòng, mới tìm thấy Thẩm Thiến. Ba nhìn cô đang cách ông một đoạn, rồi vẫy tay và nói đùa: "Con không nỡ rời xa cô giáo à? Sao lại không đi theo ba?"

Thẩm Thiến chậm rãi nói tạm biệt cô giáo. Trong lòng cô muốn nói với ba.

Không, con muốn được ba dẫn đi.

Cô đi sang bên tay trái của ông, cầm lấy chiếc cặp trong bàn tay lớn đó. Nó chính là nguyên nhân khiến ba không thể dắt cô.

Cô thầm nghĩ, chẳng lẽ bởi vì cô không lấy được bông hoa nhỏ màu đỏ, cho nên ba không muốn dắt tay cô?

* * *

Để làm ba mẹ hài lòng, cô cố gắng trở thành một đứa trẻ không làm cho họ phải lo lắng, để họ có thể tập trung nhiều hơn vào người chị ốm yếu của cô. Và sau đó cô có thể sẽ được mẹ khen một câu: "Thiến Thiến thật hiểu chuyện, mẹ sẽ nấu đồ ăn ngon cho con."

Cô đã rất nỗ lực chỉ để nghe được lời khen này. Thẩm Thiến cố gắng học tập, nhưng cô đã phát hiện ra dù cho mình có chăm chỉ thế nào thì đầu cô vẫn không thể hiểu được.

Chị Thẩm Hoa thì thông minh và khéo léo, còn cô lại rất ngốc.

Nếu so sánh cô với chị gái, mọi người sẽ càng cảm thấy tiếc cho chị Thẩm Hoa hơn.

Thẩm Thiến đã từng nghe người khác nhỏ giọng bàn tán, họ nói: "Hoa Hoa thông minh như vậy nhưng sức khỏe không tốt, còn Thiến Thiến thì ngược lại. Tôi thấy hai vợ chồng họ Thẩm thật đáng thương."

Thẩm Thiến nghĩ, có lẽ mọi người đang hy vọng người bị bệnh không phải là chị gái cô mà là cô.

Đôi khi cô cũng nghĩ như vậy, bị bệnh cũng không tệ, bởi ba mẹ nhất định sẽ chăm sóc cô thật tốt.

* * *

Lúc cô bị ốm, quả thật mẹ sẽ chăm sóc cô, nhưng bà ấy sẽ nói: "Mẹ còn muốn con giúp mẹ chăm sóc chị, vậy mà.. con xem lại con kìa."

Cô cũng rất áy náy, mẹ chăm sóc chị Thẩm Hoa vốn đã mệt mỏi. Nếu cô còn xảy ra chuyện gì sẽ làm mẹ càng mệt mỏi hơn.

Vì vậy, Thẩm Thiến cố gắng làm một đứa trẻ tuy không được thông minh nhưng lại rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, luôn nghe lời ba mẹ không rời chị gái một bước. Cũng vì thế, ngày qua ngày Thẩm Thiến càng trở nên trầm mặc.

Và ba mẹ cũng ít nhắc đến cô với hàng xóm.

Vì cô chẳng có gì để nói, đã không thông minh lại còn chậm chạp, quá bình thường.

Cô đã từng cảm thấy ghen tị với chị gái của mình và cũng từng oán trách chị. Nhưng chị Thẩm Hoa đối xử với cô rất tốt, làm gì cũng nghĩ đến cô. Điều đó ngược lại càng khiến cô hổ thẹn.

Thẩm Thiến liền cảm giác như thể cô đang ở trong một không gian tù đọng, mà trong đó chỉ có cô. Thẩm Thiến đang đứng ở đó nhưng không một ai có thể nhìn thấy cô.

* * *

Mãi đến khi lên trung học, đối diện nhà họ Thẩm có một gia đình chuyển đến, trong nhà đó có một người con trai lớn.

Cha họ Thịnh, mẹ họ Chu, đặt tên con là Thịnh Chu. Thẩm Thiến nghĩ, ba mẹ của anh trai này nhất định rất yêu thương anh ấy.

Anh Thịnh Chu cũng thông minh giống như chị Thẩm Hoa. Anh ấy có thể dạy chị làm bài tập về nhà và cũng thường xoa đầu cô. Anh ấy còn dịu dàng nói với cô: "Em không cần phải hiểu chuyện như vậy."

Thẩm Thiến không dám, cô sợ ba mẹ sẽ không thích cô nếu cô không hiểu chuyện.

Nhưng cô lưu luyến sự dịu dàng của Thịnh Chu. Cô thích ở bên cạnh anh, giống như ở bên đống lửa vào mùa đông.

* * *

Cô có thể nhìn ra được, anh Thịnh Chu thích chị Thẩm Hoa hơn cô. Anh ấy luôn nhìn chị bằng ánh mắt đau lòng. Và mỗi khi anh ấy nói chuyện với chị cô, âm thanh cũng dịu dàng hơn.

Thịnh Chu nói với cô, anh ấy sẽ học y để tìm cách chữa bệnh cho chị gái cô.

Dù biết là vậy nhưng người hèn nhát như Thẩm Thiến cô vẫn chọn thổ lộ với anh ấy.

* * *

Vào ngày Thịnh Chu nhận được giấy thông báo trúng tuyển, cô đã mạnh dạn thổ lộ với anh ấy nhưng kết quả là cô đã bị từ chối như dự đoán. Vì vậy, cô lại một lần nữa thu mình vào trong vỏ bọc. Lần này cô không muốn mở lòng nữa.

Chị và mẹ cô đi chữa bệnh ở thành phố khác. Chỉ có cô và ba ở nhà, hai người rất ít chạm mặt nhau, mà dù có gặp cũng không biết phải nói gì.

Đôi khi, cô sẽ cảm thấy lạnh lẽo khi chỉ có một mình trong phòng. Căn phòng trống rỗng giống như một con quái vật khổng lồ đang há miệng, muốn nuốt cô vào vực sâu.