Xuyên Thành Omega Bị Bảy Alpha Từ Hôn

Chương 33



Hà Hoan bị Phỉ Tì bế lên xe bay.

Miles đứng tại chỗ, vẫn luôn gắt gao nhìn hai người biến mất sau cửa xe.

Gã cũng không tin tưởng Hà Hoan đã bị Phỉ Tì đánh dấu hoàn toàn.

Trong túi áo gã vẫn còn tờ báo cáo phân tích ghép đôi, trên đó rõ ràng viết —— Chưa đánh dấu.

Lần đầu tiên kết hợp của AO vừa mãnh liệt lại vừa dài lâu.

Alpha sẽ không ngừng đánh dấu omega của mình, mà omega cũng sẽ vĩnh viễn khuất phục.

Thể nghiệm mỹ diệu này phần lớn sẽ kéo dài 2-3 ngày.

Từ lúc Mại Luân gửi tin tức cho gã, nói tìm được Hà Hoan nhưng lại lọt vào tập kích của thú dị hình, thẳng đến khi gã mang theo quân đội đuổi tới, trước sau không vượt quá một giờ.

Cái gì mà đã đánh dấu hoàn toàn lúc trước, đó cũng chỉ là chuyện ma quỷ.

Hai mắt dưới vành nón không có chút độ ấm nào, Miles lạnh lùng nhìn Mại Luân một cái, lập tức lên lại xe bay.

Vừa ngồi vào ghế điều khiển, gã liền nhận được cuộc gọi của nguyên soái A Kỳ Khoa.

Màn hình sáng lên, hiện ra một khuôn mặt

cương nghị.

A Kỳ Khoa vừa tròn trăm tuổi, nhưng vẫn dư thừa tinh lực như còn trẻ.

Tuổi thọ của nhân loại trong thế giới tinh tế tương lai tăng trưởng không ít, một đống người sống đến hai ba trăm tuổi.

"Miles, cậu làm tôi rất thất vọng." A Kỳ Khoa nghiêm khắc, năm tháng lưu lại dấu vết trên ngũ quan ông ta, trông có vẻ lạnh lùng.

Vừa thấy chính là diện mạo hàng năm ít khi cười nói, vẫn luôn bảo trì uy nghiêm của người nắm quyền.

Miles cúi đầu: "Xin lỗi ngài, nguyên soái."

"Từ Hướng Lỗi nhúng tay vào!" Âm điệu của A Kỳ Khoa đột nhiên trầm xuống, hiển nhiên là tâm trạng đang xấu: "Tiêu diệt thú dị hình ở Ksburg là nhiệm vụ ta hao hết tâm tư mới tranh thủ được cho cậu, cậu nhìn xem cậu đã làm cái gì?!"

"Tình báo sai rồi ạ, lúc trước không biết bọn họ thiết lập doanh trại ở Ksburg, không đánh giá rõ số lượng của bọn họ, càng không dự đoán được bọn họ dám công khai công kích bá tánh trong thành trấn, đây là khuyết điểm của tôi." Thái độ nhận sai của Miles rất thành khẩn.

A Kỳ Khoa vừa lòng nhất ở gã cũng là điểm này, biết sai có thể sửa, lần sau ưu tú hơn lần trước.

Ông ta đương nhiên biết tình báo lúc trước sai, nhưng ông ta tức giận cũng không phải chỗ này.

"Từ Hướng Lỗi khẳng định sẽ phái Phỉ Tì đến Ksburg, cậu phải nghĩ cách vây khốn hắn."

Miles trầm mặc một lát, nói: "Tiểu đội của Phỉ Tì đã sớm đến Ksburg, tôi đoán họ đã nắm giữ tình báo về căn cứ thú dị hình."

Hình ảnh trong màn hình quơ quơ, truyền đến tiếng đập đồ.

Miles rũ mắt, cũng không nhìn xem đã xảy ra cái gì.

Qua một lúc, trong màn hình lại xuất hiện khuôn mặt của A Kỳ Khoa.

Ông ta đã khôi phục vững vàng và uy nghiêm trước đó: "Sao không nói sớm cho ta?"

Miles không trả lời, đại khái là trong lòng vẫn muốn tranh cao thấp với Phỉ Tì một chút, chờ cho gã thắng được hắn, gã mới có thể chân chính cảm nhận được vui sướng khi chiến thắng Phỉ Tì.

Ý tưởng này quá mức tranh cường háo thắng, còn có chút ấu trĩ, gã cũng không tính toán nói ra.

A Kỳ Khoa rất hiểu học sinh của mình, ông ta cũng không trách móc nặng nề quá nhiều: "Thất bại sẽ xử lí theo quân quy, trừng phạt gấp đôi."

Xử lí theo quân quy là trừng phạt rất tàn khốc, nhưng năm chữ này cũng không biến thành tay nải trầm trọng đè lên vai Miles, ngược lại càng thêm kích thích ý chí chiến đấu của gã.

Gã trả lời có khí phách hơn, khép chân cúi chào: "Vâng!"

Gã rất mong chờ thời khắc chân chính giao phong với Phỉ Tì.

A Kỳ Khoa vừa lòng gật đầu: "Được rồi, làm tốt công tác giải quyết hậu quả đi, sau đó tranh thủ chiếm quân công tiêu diệt thú dị hình, Mại Luân trong tương lai sẽ bước lên bậc thang tối cao, chỉ còn cậu thôi."

......

Mà sau khi lên lại xe bay, Phỉ Tì cũng nhận được cuộc gọi đến từ nguyên soái Từ Hướng Lỗi.

An bài cho Hà Hoan xong, Phỉ Tì liền ấn chấp nhận, đám người Hứa Nhất Hàm cũng đều theo quy củ mà làm tư thế chào quân đội.

Trong màn hình hiện lên một người, trong xe liền vang lên tiếng chào chỉnh tề: "Kính chào nguyên soái, rất vui được tham kiến ngài!"

Từ Hướng Lỗi có mái tóc hoa râm, nhưng ông lại rất có tinh thần, hai mắt sáng ngời có thần, cười tủm tỉm mà đánh giá bọn họ: "Vất vả rồi, các chiến sĩ của đế quốc."

Xong hình thức thăm hỏi, Berkeley là người thứ nhất lười nhác giãn tay chân, cà lơ phất phơ mà oán giận: "Từ lão, chừng nào thì ngài mới phái người tới, lại tiếp tục nghỉ ngơi, mấy vết chai trên tay tôi đều sắp biến mất hết rồi."

Từ Hướng Lỗi giả vờ tức giận: "Thằng nhóc hỗn láo này, trên tay cậu không còn vết chai là do cậu không chăm chỉ luyện tập, Phỉ Tì, an bài cho cậu ta một phần đặc huấn, để cả người cậu ta đều luyện ra vết chai!"

"Ngao! Đừng như vậy, tôi nói giỡn đó......" Berkeley không ngừng kêu rên.

Nhưng không ai để ý đến anh ta.

Hi Phất bắt đầu báo cáo tình báo gần đây, cũng trần thuật lại tổng kết mà bọn họ phân tích được.

"Chúng tôi đã nắm giữ toạ độ của 90 căn cứ, cũng đã tìm được manh mối quan trọng về vị trí cụ thể của doanh trại lớn, mai kia là có thể tính ra số liệu chuẩn......"

Từ Hướng Lỗi nghe rất nghiêm túc, thường xuyên lộ ra tán dương: "Ừm, không tồi, các cậu làm rất ưu tú, cũng không uổng công ta không biết xấu hổ mà giúp các cậu tranh thủ nhiệm vụ lần này."

Hi Phất còn đang báo cáo, chưa kịp phản ứng lại.

Hứa Nhất Hàm lại là người kinh hỉ đầu tiên: "Từ lão, ngài vừa mới nói ngài tranh thủ được nhiệm vụ?!"

Berkeley, Quý Trường Đông, Hi Phất cũng phản ứng lại, một đám đều vô cùng kích động.

Từ Hướng Lỗi cười ha ha: "Đúng vậy, mệt cho bộ xương già này của ta...... Các cậu cần phải tranh đua, ta đã điều động đội quân thứ năm của quân bộ, ba ngày sau sẽ khởi hành. Đầu đề báo ngài mai hẳn là sẽ đưa tin chuyện này."

Đám người Hứa Nhất Hàm đều nhịn không được mà nắm chặt tay, phát ra tiếng rống hưng phấn.

Từ Hướng Lỗi nhìn về phía Phỉ Tì, thấy hắn vẫn vô cảm, giả vờ tức giận nói: "Cậu thật đúng là trầm ổn, lão già ta ra lực giúp cậu như vậy, còn không cảm tạ ta một chút. Suốt ngày bày ra bộ mặt Poker Face, về sau tuyệt đối sẽ không có omega nào thích cậu."

Berkeley vừa nghe đến từ omega liền tỏa sáng hai mắt: "Từ lão! Ngài sai rồi, lão đại có omega!"

Từ Hướng Lỗi ngẩn người, vẻ mặt cậu đang nói giỡn ư: "Là omega nào xui xẻo vậy?"

Camera sau bị Berkeley dời đi một chút, giơ đối diện với giường nhỏ Hà Hoan đang ngồi.

Hà Hoan ngồi ngoan ngoãn, đắp một tấm chăn trên người, lộ ra khuôn mặt tinh xảo vô tội, là hình tượng tiêu chuẩn của omega xinh đẹp nhu nhược.

Từ Hướng Lỗi mở to hai mắt nhìn, ông vẫn có chút không quá tin tưởng, thậm chí còn hỏi ra một câu: "Cậu thật đúng là omega của Phỉ Tì?"

Hà Hoan gật đầu, ngoan ngoãn nhu thuận như bé thỏ trắng không rành chuyện đời.

Từ Hướng Lỗi liên tục kinh ngạc cảm thán tiếc hận: "Đứa nhỏ đơn thuần, khẳng định là sẽ bị Phỉ Tì ăn đến mức ngay cả xương cốt cũng không còn. Đứa nhỏ này, cậu ta còn chưa đánh dấu con đúng không, hiện tại đổi ý vẫn còn kịp, ta......"

Phỉ Tì trực tiếp tắt cuộc gọi video, lạnh lùng nói: "Trở về nơi xuất phát."

......

Ban đêm, xe bay quay trở về một căn cứ của tiểu đội.

Bởi vì là nơi tạm thời, dụng cụ sinh hoạt đều rất đơn sơ.

Hà Hoan đã đến, làm một đám mãnh nam không thể không cẩn thận bố trí lại.

Không chỉ an bài một phòng riêng cho Hà Hoan Phỉ Tì, còn dọn hết đồ tốt nhất đến trước mặt y.

Mỗi người tặng đồ cho Hà Hoan, đều sẽ nháy mắt ái muội với y, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.

Hà Hoan dở khóc dở cười, thế mà lại có loại cảm giác như Semir bị bán đấu giá đêm đầu.

Nhưng mà, so với Semir không tình nguyện, y ngược lại là chờ mong.

Nhưng chờ y rửa mặt xong, Phỉ Tì còn chưa trở về phòng.

Hình như bọn họ có rất nhiều chuyện quan trọng cần phải xử lý đêm nay.

Hà Hoan dứt khoát ngồi lên sô pha, tùy tay chọn một quyển sách.

Mấy quyển sách trên bàn đều có quan hệ đến phương diện quân sự, nhàm chán thật sự, Hà Hoan lật lung tung, cũng không biết ngủ khi nào.

Phỉ Tì làm xong hết thảy, thời gian đã gần 0 giờ.

Trong cái nhìn chăm chú của các đồng đội, Phỉ Tì mở cửa phòng.

Trên giường không có người, hắn nhìn khắp phòng, nhanh chóng phát hiện omega của hắn đang nằm ngủ trên sô pha.

Bộ dáng ngoan ngoãn kia, bất kì kẻ nào nhìn thấy cũng sẽ thương tiếc.

Phỉ Tì đi đến trước mặt y, khom người bế y lên.

Sách trên đùi Hà Hoan rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang không nhẹ không nặng.

Hà Hoan bừng tỉnh, mở hai mắt mơ hồ, phát hiện chính mình lại bị Phỉ Tì ôm vào trong lòng ngực.

Rất nhanh, y liền rời khỏi lòng ngực Phỉ Tì, bị đặt xuống giường.

Phỉ Tì đắp chăn cho y: "Ngoan ngoãn ngủ đi."

Hà Hoan ôm lấy cánh tay hắn, thanh âm vì buồn ngủ mà có vẻ mềm mại: "Tôi chờ anh ngủ chung."

"Đã khuya rồi, tôi còn muốn phải làm việc." Phỉ Tì hôn trán y: "Nghe lời."

Hà Hoan ôm cánh tay hắn ngồi dậy, rất tự nhiên mà ôm cổ hắn, ngửa đầu có chút ủy khuất mà nói: "Tôi đã chờ anh rất lâu......"

Có thể là thiên tính của alpha, hắn không thể cự tuyệt omega của mình ủy khuất làm nũng, đặc biệt là lúc y biểu đạt ý tứ, biểu đạt khát vọng với hắn.

Phỉ Tì ôm chặt eo y, nhẹ giọng an ủi: "Tôi sẽ nhanh chóng trở về."

Đôi tay Hà Hoan đi xuống, nắm cổ áo hắn, dựa đầu vào bờ vai rắn chắc của hắn, đến gần nói nhẹ bên tai hắn: "Tôi muốn anh về nhanh một chút......"

Sau đó y cảm nhận được hầu kết Phỉ Tì lăn lộn rất nhỏ.

Phỉ Tì rũ mắt, trong con ngươi màu xám bạc bắt đầu hiện ra dục vọng muốn phá hư.

Ngón trỏ Hà Hoan khảy nhẹ nút áo hắn, tựa như đánh đàn theo tiết tấu, chậm rãi mở ba nút áo: "Tôi cởi giúp anh."

Y giơ mặt lên, khóe miệng mỉm cười như mật ngọt, hai mắt thủy nhuận lấp lánh: "Tôi hy vọng sáng ngày mai, lại do tôi giúp anh mặc vào, có thể không?"

Phỉ Tì gắt gao nhìn y, ánh mắt có tính xâm lược khiếp người: "Có thể."

Hà Hoan xuống giường, ngón tay đặt trên dây lưng quần hắn.

Phỉ Tì nắm tay y: "Sàn lạnh, đi lên."

Mặt sàn cũng không có thảm, tầng hầm ngầm ban đêm tại Ksburg lạnh thấu xương. Ngón chân trắng nõn mềm mại của Hà Hoan dẫm trên mặt đất, làm hắn cảm thấy chói mắt. . Đọc t𝐫u𝐲ện chuẩn không quảng cáo [ 𝗧𝗥Ù𝘔𝗧 𝗥U𝐘Ệ𝐍.V𝐍 ]

Hà Hoan cũng không về giường, ngược lại cười giảo hoạt với hắn, hai chân bước lên, dẫm lên mu bàn chân Phỉ Tì: "Cũng có thể như thế này, hơn nữa...... Còn có thể đến gần anh hơn."

Hà Hoan nắm tay hắn, cởi bỏ nút áo kim loại: "Có hơi nóng......"

Con ngươi màu xám bạc của Phỉ Tì hoàn toàn chuyển thành đen thui, hắn trở tay kiềm chặt đôi tay Hà Hoan, đẩy y một cái thật mạnh, đè ép y nằm trên giường.

Hà Hoan còn chưa kịp phản ứng lại, trên tuyến thể liền truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc, ngay sau đó là tin tức tố làm y vui thích, che trời lấp đất mà đến.

"Không tắm rửa trước sao......"

"Đợi lát nữa tắm chung."