Xuyên Thành Omega Bị Bảy Alpha Từ Hôn

Chương 35



Phi thuyền vũ trụ dần dần rời khỏi trạm không gian, đi vào vũ trụ rộng lớn.

Hà Hoan đứng bên cửa sổ, nhìn thân ảnh Phỉ Tì dần dần biến mất, mơ hồ có cảm xúc hổ thẹn.

Nhưng y càng thích hướng tới tự do.

Mặc dù Phỉ Tì là nam nhân chất lượng tốt chỉ có thể ngẫu nhiên gặp mà không thể cưỡng cầu, Hà Hoan vẫn quyết định về đế đô để tẩy trừ đánh dấu.

Kết cục thê thảm của Lý Hạc Dương, đã tiêu trừ một ít oán khí của nguyên chủ.

Y hiện tại đã có thể điều động nhiều pháp lực hơn.

Chỉ cần thành công vượt qua hoa kỳ, tu vi của y sẽ càng thêm ổn định, có thể hoàn toàn thanh trừ hơi thở mà Phỉ Tì lưu lại trên người y, đến lúc đó lại dùng một pháp thuật mạnh hơn, xóa sạch ký ức của hắn về y là xong.

Lại nói tiếp, Phỉ Tì đột nhiên khôi phục ký ức thật sự là rất kỳ quái.

Cho dù pháp lực lúc trước của y rất mỏng manh, nhưng hiệu quả của phép thuật không có khả năng không duy trì được nửa năm.

Đinh linh linh ——

Hà Hoan vừa mở quang não, tiếng chuông liền vang lên. Trên màn hình biểu hiện tên Nghiêm Đình Vân.

Ấn nhận cuộc gọi, Nghiêm Đình Vân kinh hỉ, vừa nói chữ "Hà", thanh âm gã đột nhiên bị chặt đứt, gã hoàn toàn không thể tin được là gã đã gọi được cho Hà Hoan.

"Chào anh." Hà Hoan chào hỏi.

Nghiêm Đình Vân trầm mặc trong chốc lát, xác định thật sự là thanh âm Hà Hoan, mới hỏi: "Hà Hoan, em đang ở đâu?" Thanh âm gã mỏi mệt lại tràn đầy may mắn.

Một đêm này, Nghiêm Đình Vân cơ hồ là không chợp mắt. Gã không ngừng gọi cho Hà Hoan, lại vận dụng các loại quan hệ để biết tình huống của y, nhưng không có được chút tin tức nào.

"10 giờ sáng ngày mai tôi tới." Hà Hoan trả lời.

Nghiêm Đình Vân nhanh chóng nói tiếp: "Ngày mai anh tới đón em, đoàn phim đã an bài nơi ở rồi, Tưởng đạo nói trực tiếp vào ở."

Gã kỳ thật còn rất nhiều lời muốn hỏi, tỷ như tên Phỉ Tì kia đối xử với y thế nào, nhưng không biết vì sao, gã lại nghe được lãnh đạm và xa cách trong thanh âm Hà Hoan, trong lúc nhất thời gã cũng không dám hỏi câu nào.

"Được, thay tôi cảm ơn Tưởng đạo." Hà Hoan cười: "Cũng cảm ơn anh. Nhưng tôi cũng không dám để anh tới đón, anh chính là đại minh tinh, xuất hiện ở trạm không gian quá nguy hiểm."

Hai chữ "Cảm ơn", như rót thêm sức sống cho Nghiêm Đình Vân, ngữ khí của gã nháy mắt nhẹ nhàng hơn: "Em không cần lo điều này, anh sẽ xử lý tốt. Đúng rồi, em tính toán cảm tạ anh như thế nào?"

Hà Hoan im lặng, không nói gì.

"Anh nói giỡn với em thôi, anh cũng không thiếu thứ gì." Nghiêm Đình Vân cười hai tiếng. Nhưng gã lại không cam lòng bỏ lỡ cơ hội làm Hà Hoan nói lời cảm ơn: "Mời anh ăn một bữa được không?"

"Có thể, anh quyết định đi." Hà Hoan nói.

"Được......" Nghiêm Đình Vân có được hứa hẹn gã muốn, cao hứng đến mức không muốn đứng dậy, gã đột nhiên có loại cảm giác chính mình đã gần Hà Hoan hơn.

Nhưng vì không để cho không khí tẻ ngắt, Nghiêm Đình Vân tiếp tục nói: "Em nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp."

Hà Hoan treo điện thoại, đỡ trán thở phào một hơi.

Vừa rồi y thế mà lại phiền chán tiếp tục dây dưa với Nghiêm Đình Vân, trong đầu y đều là câu cảnh cáo của Phỉ Tì —— không được dây dưa với alpha khác.

Có thể là do mới thân mật với Phỉ Tì, y đối với alpha đã đánh dấu hoàn toàn mình có bản năng thần phục, cự tuyệt làm ra chuyện phản bội đối phương.

Đây không phải là dấu hiệu tốt, y cần phải nhanh chóng xử lý loại cảm xúc này. Nguyên chủ còn ba vị hôn phu chưa thu thập đâu.

......

Buổi sáng ngày hôm sau, trạm không gian đế đô.

Phi thuyền lui tới như chú ong mật chăm chỉ, trở về thả hành khách xuống, lại nhanh chóng rời đi.

Hà Hoan vừa xuống phi thuyền, liền nhìn thấy Nghiêm Đình Vân tới gần y.

Gã mặc điệu thấp, còn mang theo khẩu trang, bao trùm kín mít, phòng ngừa bị fans nhận ra.

Đại minh tinh giống như gã, không nên nhất là xuất hiện ở nơi công cộng. . truyện kiếm hiệp hay

Hà Hoan đi lên trước: "Làm phiền anh Nghiêm rồi."

Nghiêm Đình Vân giúp y cầm hành lý: "Đừng khách khí với anh, chúng ta đi vào lối vip nào."

Ngay lúc hai người chuẩn bị bước vào lối vip, đột nhiên bị mấy alpha cường tráng mặc tây trang đen ngăn cản.

Nghiêm Đình Vân lập tức che trước Hà Hoan, lạnh giọng quát lớn: "Tránh ra!"

Lúc này, bên cạnh đi tới hai người quen thuộc.

Nghiêm Đình Vân sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt hoãn lại: "Hà tiên sinh, Hà phu nhân, chào hai người."

Hà Hoan nhìn lại, thì ra là Hà Huân và Sở Mỹ Huyên. Người cha cặn bã và mẹ kế có kỹ thuật diễn xứng đáng đoạt giải Oscar của nguyên chủ.

Hà Huân nhìn thấy Nghiêm Đình Vân đến đón Hà Hoan, đi lên trước hai bước, nói với Hà Hoan: "Con cũng tùy hứng đủ rồi, nên về nhà đi. Haiz, ba ba cũng không có biện pháp bắt con, nhưng ai biểu con là con trai ta, làm cha mẹ sao có thể không tha thứ cho con cái mình."

Hà Hoan nhướng mày, lộ ra một nụ cười châm chọc: "Chẳng lẽ Hà tiên sinh đã quên mất, ông chủ động yêu cầu chặt đứt quan hệ cha con với tôi."

Trên mặt Hà Huân hiện lên một tia xấu hổ, nhưng ông ta nhanh gióng che giấu nó: "Ba ba lúc ấy chỉ là nói lời tức giận." Ông ta vừa nói xong một câu mềm mại, âm điệu đột nhiên cường thế nghiêm túc: "Hà Hoan, ba ba đã hạ thể diện tới tìm con rồi, con còn muốn không hiểu chuyện như vậy sao?!"

Hà Hoan nhìn thẳng Hà Huân, nói không chút để ý: "Đáng giá để ông hạ thể diện, khẳng định là chuyện rất có lợi. Nói đi, là chuyện gì cần tới tôi, vừa lúc tâm tình hiện tại của tôi rất tốt, có thể cố mà đáp ứng ông."

Hà Huân tức giận đến mức mặt xanh mét.

Sở Mỹ Huyên nhanh chóng thuận khí cho ông ta, lại làm bộ tận tình khuyên bảo Hà Hoan: "Tiểu Hoan, sao con lại nói chuyện với cha con như vậy, anh ấy một lòng đều là vì tốt cho con! Con ở Ksburg gặp phải dị hình, cha con lo lắng đến mức không ngủ được, gọi điện con lại không nhận, thật vất vả mới biết sáng nay con sẽ trở về, chúng ta lập tức chạy tới trạm không gian đón con."

Hà Hoan cong môi cười, hết sức trào phúng: "Tôi rất ổn, nếu mấy người đã thấy, có thể trở về rồi."

Sắc mặt Hà Huân càng thêm khó coi, giơ tay chỉ vào Hà Hoan, đang muốn thoá mạ y một trận. Sở Mỹ Huyên nhanh chóng giữ chặt ông ta, nháy mắt ra hiệu, bên cạnh còn có Nghiêm Đình Vân đang nhìn.

Hà Huân phất tay áo. Sở Mỹ Huyên cười từ ái nhìn Hà Hoan: "Tiểu Hoan, ngày mai chính là sinh nhật cha con, con cũng nên làm trọn chữ hiếu, về nhà chúc mừng cha con."

Hà Hoan đang muốn mở miệng nói chuyện, Sở Mỹ Huyên nhanh chóng đánh gãy y, rất tự tin mà nói: "Tiểu Hoan, trong khoảng thời gian dọn nhà gần đây, dì phát hiện không ít di vật của mẹ con, chúng ta tới tìm con hôm nay, cũng là muốn hỏi con, con có muốn vài thứ kia không?"

Sở Mỹ Huyên híp mắt nhìn Hà Hoan, lộ ra mỉm cười lễ phép, bộ dáng kiêu ngạo vì nắm chắc thắng lợi.

Nghiêm Đình Vân đọc ra uy hiếp từ tươi cười đắc ý của bà ta, nhịn không được nói với Hà Hoan: "Tiểu Hoan, nếu em không muốn trở về, anh......"

"Được, tôi trở về với hai người." Hà Hoan quyết đoán nói.

Nghiêm Đình Vân giữ chặt y: "Tiểu Hoan, đừng hành động theo cảm tình! Đừng đi theo bọn họ, anh sẽ giúp em lấy lại di vật của mẹ em."

Chờ Nghiêm Đình Vân lấy được đồ, cũng không biết là ngày tháng năm nào. Hà Hoan có thể chờ được, nhưng oán khí của nguyên chủ không chờ được.

Câu nói vừa rồi của Sở Mỹ Huyên, đã khơi dậy hận thù của nguyên chủ.

Lại nói, y và Hà gia đã nháo đến vậy rồi, Hà Huân còn có thể mặt dày tới tìm y, khẳng định là có ý đồ không nhỏ, cho dù không lợi dụng di vật của Muriel, ông ta cũng sẽ dùng những thứ khác để buộc y đi vào khuôn khổ.

"Anh Nghiêm, không có việc gì. Anh trở về nói tình huống của tôi với Tưởng đạo một chút, tôi sẽ nhanh chóng về đoàn phim." Hà Hoan nói.

Nghiêm Đình Vân còn muốn khuyên y, mấy bảo tiêu lại dưới sự sai bảo của Sở Mỹ Huyên, lập tức tách Nghiêm Đình Vân và Hà Hoan ra.

Hà Huân thấy Hà Hoan đã đi vào khuôn khổ, sắc mặt lúc này mới tốt hơn. Ông ta nói với Nghiêm Đình Vân: "Nghiêm tiên sinh, đây là việc riêng của Hà gia chúng tôi, không nhọc cậu lo lắng."

Nghiêm Đình Vân trầm mặt: "Nếu Hà Hoan xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ giúp em ấy lấy lại công bằng. Hơn nữa ngày mai tôi sẽ đến đón em ấy."

Hà Huân hừ lạnh một tiếng, căn bản là không thèm để uy hiếp của gã vào mắt.

Tiếp theo Hà Huân nói với Hà Hoan: "Đi thôi, đừng kéo dài thời gian, lỡ người hầu trong nhà không cẩn thận đụng vỡ đồ, thiếu một hai món cũng đừng trách."

Hà Hoan lại là hơi mỉm cười.

Sở Mỹ Huyên thấy Hà Hoan không chút hoang mang, không nhịn được mà nhớ tới sự kiện gia tộc Gibbs hối hôn lúc trước.

Rõ ràng bọn họ chiếm ưu thế lớn, lại bị Hà Hoan tóm chặt nơi yếu hại, một mình y liền làm gia tộc Gibbs hiện tại không tồn tại nổi trong giới quý tộc, mỗi ngày đều bị người cười nhạo.

Nhưng mà...... Sở Mỹ Huyên nhớ tới đối tượng hợp tác hiện tại, lại tràn đầy tin tưởng mà ngửa đầu ưỡn ngực.

......

Khi Hà Hoan trở lại nhà chính Hà gia, nhìn thấy trong phòng khách có một alpha bắt chéo chân ngồi trên ghế, rốt cuộc cũng xác định được phỏng đoán của mình.

Hà Huân đầu tư tất cả vào hạng mục ở tinh cầu El, sau khi nháo với gia tộc Gibbs, tình cảnh của ông ta liền như bị thít chặt cổ, tùy thời sẽ ngẹt thở mà chết.

Cho nên Hà Huân nhất định phải nghĩ mọi cách để có lại quyền khai phá thu hoạch tinh cầu El.

Hà Hoan nghĩ, Hà Huân sẽ lại buộc y liên hôn một lần nữa. Nhưng không nghĩ rằng ông ta lại ăn lại cọng cỏ lúc đầu.

Ân Phụng —— vị hôn phu thứ hai của nguyên chủ. Con trai của tài phiệt đứng đầu đế quốc.

Chính là tên alpha cặn bã lấy chuyện lừa hôn để cướp lấy thân thể của omega, chơi chán liền vứt bỏ người.

Diện mạo của nguyên chủ lúc trước phù hợp với gu ăn uống của gã nên đính hôn, kết quả là nguyên chủ chậm chạp không thể phát dục tuyến thể, bị gã tra tấn nhục nhã bằng mọi cách, thiếu chút nữa hậm hực tự sát.

Hà Huân và Sở Mỹ Huyên nhìn thấy Ân Phụng chạy qua đón người, cười tươi đến mức không thấy mắt, ánh mắt hai người bọn họ nhìn Ân Phụng tựa như thấy được một đống mỏ vàng.

"Ân tiên sinh đợi lâu rồi, tôi đã đón Hà Hoan về."

Ân Phụng vừa lòng gật đầu với ông ta, lập tức đi đến trước mặt Hà Hoan, đánh giá y từ đầu đến chân.

Ân Phụng biết được tuyến thể Hà Hoan đã phát dục ở trên mạng, lại nhìn thấy ảnh tạo hình Semir của y, hận không thể lập tức đè Hà Hoan vào trong lòng ngực để yêu thương một phen.

Kết quả chờ gã tính toán trêu người tới tay, Hà Hoan đã đi Ksburg.

Trời biết mấy ngày nay gã đã chịu đựng như thế nào, omega khác một chút cũng không nhấc nổi hứng thú của gã, chỉ có thể mỗi ngày ngắm nhìn poster của Hà Hoan.

Ân Phụng lại khinh thường đến địa phương quỷ quái như Ksburg, gã đành phải chờ một chút. Có lẽ ông trời cũng luyến tiếc gã chờ lâu, không tới mấy ngày, Ksburg liền xảy ra sự kiện huyết tinh. Đoàn phim 《 Kho tinh trấn biến mất 》 bị bắt phải về đế đô.

Tâm tư Ân Phụng nháy mắt sống lại, lập tức liên hệ cho Hà Huân.

Vì thế liền có chuyện Hà Huân, Sở Mỹ Huyên đến trạm không gian đón người.

Ân Phụng tiến đến gần Hà Hoan, nhắm hai mắt say mê mà ngửi.

Tuy rằng không ngửi được tin tức tố, nhưng thấy được tuyến thể thành thục của y, này cũng đủ rồi.

Không có gì, sớm muộn gì gã cũng sẽ ngửi được, hy vọng có thể giống như trong ảo tưởng của gã.

"Lớn lên xinh đẹp hơn trước kia, không tồi!"

Hà Hoan lạnh lùng, ngay cả liếc gã một cái cũng lười. Nếu không phải vì nguyên chủ, y hiện tại liền muốn phế tên ngốc này.

Ân Phụng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hà Hoan, một chút hồng nhạt bên má đặc biệt đáng yêu. Gã nhìn đến tâm ngứa, duỗi tay muốn sờ, lại bị Hà Hoan né tránh.

Ân Phụng nhớ tới bộ dáng nhút nhát không thú vị của Hà Hoan mười năm trước, lại nhìn mỹ nhân cao cao tại thượng hiện tại, đặc biệt là nhớ tới tạo hình Semir phong tình vạn chủng, gã nháy mắt bốc lên ham muốn chinh phục.

Ân Phụng xoay người, nói với Hà Huân: "Người tôi muốn, đồ ông muốn sẽ nhanh chóng đưa đến tay ông."

Hà Huân cười tươi đến mức trên mặt đều là nếp gấp, Sở Mỹ Huyên kích động đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

......

Ksburg, đại bản doanh quân đội.

Một tấm bản đồ trên bàn, đúng là bản đồ địa hình Ksburg, cắm đầy lá cờ, đặt đầy chiến xa và vũ khí.

Phỉ Tì và Miles đứng ở một bên, hai bên đang tiến hành bắt chước chiến lược, suy tính xem bao lâu là có thể tiêu diệt hết căn cứ của thú dị hình.

Hiện tại bởi vì hợp tác, dựa vào số lượng căn cứ và địa hình mà phân chia thành hai bộ phận, mỗi người phụ trách một bộ phận.

"Hai tháng, tôi vậy là đủ rồi." Miles nói xong, nhìn về phía Phỉ Tì, trong mắt có chút khiêu khích.

Phỉ Tì nhìn gã một cái, không nói chuyện.

Lúc này, Berkeley đột nhiên vọt vào, hoang mang rối loạn mà đi đến cạnh Phỉ Tì.

Phỉ Tì cầm một lá cờ nhỏ trong tay, hơi có chút không vui: "Chuyện gì?"

Berkeley mở quang não cho hắn xem: "Anh coi nè!"

Tin tức đầu đề —— Ân gia và Hà gia cường cường liên thủ, Hà Hoan sắp gả vào tập đoàn tài chính đỉnh cấp đế quốc.

Một lá cờ nhỏ màu đỏ phi mạnh vào căn cứ đại bản doanh của thú dị hình.

Trong con ngươi màu xám bạc của Phỉ Tì đều là lạnh lẽo khiếp người.