Xuyên Thành Pháo Hôi Trà Xanh, Tôi "Hốt" Luôn Thụ Chính

Chương 17: Không Ghét Bỏ Anh



Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

—————

“Ha ha ha ha ha ha……”

Sau khi ra khỏi lớp âm nhạc Tịch Ấu vẫn cười không dứt, Nguyễn Miêu nghe mà cảm thấy xấu hổ muốn chui xuống lòng đất, cậu nhịn rồi lại nhịn cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Cậu nhỏ giọng lại một chút được không, tớ cũng cần thể diện mà.”

“Tôi và Giản Phồn Úc biết nhau nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta đàn bị loạn tiết tấu đó ha ha ha ha ha ha ha……”

Nguyễn Miêu rất hối hận, nếu biết trước mọi chuyện lệch theo hướng tồi tệ như thế thì lúc ấy cậu đã không ôm hy vọng làm gì.

Vất vả lắm Giản Phồn Úc mới thôi chán ghét mình nhưng sau lần bắt cặp này chắc hẳn cậu ta sẽ lại tiếp tục ghét cay ghét đắng mình nữa cho xem?

Ai biểu cậu làm hắn mất mặt trước bàn dân thiên hạ, còn bôi bẩn tiếng lành thiên tài âm nhạc của người ta làm chi.

Hiện tại trong lòng Nguyễn Miêu cảm thấy vô cùng rối rắm, vừa vặn Giản Phồn Úc từ đằng sau vượt qua bọn họ đi ở phía trước, Nguyễn Miêu lập tức gọi hắn lại.

“Bạn Giản!”

Giản Phồn Úc dừng bước quay đầu lại nhìn, khuôn mặt hắn cũng không lộ ra vẻ mất kiên nhẫn hay tức giận, hắn chỉ bình tĩnh nhìn Nguyễn Miêu hỏi: “Chuyện gì?”

Nguyễn Miêu do dự một lúc, sau đó trong tiếng cười hả hê của Tịch Ấu cậu đi đến trước mặt Giản Phồn Úc, bởi vì hổ thẹn nên lỗ tai hơi ửng đỏ, cậu cẩn trọng nói: “Vừa rồi, xin lỗi cậu rất nhiều.”

“Tại sao phải xin lỗi?” Trong đôi mắt Giản Phồn Úc chất chứa đầy ẩn ý sâu xa nhưng lời nói lại nghe giống như hắn không hiểu lí do cậu phải xin lỗi.

Thấy hắn không tức giận Nguyễn Miêu vội nghiêm túc nói: “Bởi vì tớ khuyết thiếu ngũ âm nên không thể căn chỉnh đúng độ dài nốt nhạc, hại cậu phát huy không tốt, huỷ hoại danh tiếng của cậu.”

“Danh tiếng?” Giản Phồn Úc cười nhếch mép tự giễu: “Danh tiếng gì cơ? Là kỹ thuật đàn của tôi còn yếu kém, liên quan gì đến cậu?”

Nguyễn Miêu mờ mịt nhìn Giản Phồn Úc mặt không cảm xúc lướt qua mình đi xa, rõ ràng bên ngoài mặt trời đang treo tít trên cao nhưng cậu lại có cảm giác ánh nắng dường như không thể chiếu tới trái tim lạnh lẽo của Giản Phồn Úc, hắn và những người khác quả nhiên là đang ở trong hai thế giới.

Tuy cậu không hình dung được loại cảm giác này là gì nhưng…… nhìn kiểu gì cũng thấy Giản Phồn Úc không hề giống vị vương tử cao quý dịu dàng đôi mắt luôn đượm buồn như trong nguyên tác, mà ngược lại toàn thân hắn toát ra vẻ tối tăm xa cách, nói hắn là quỷ vương người ta cũng tin.

“Dạo này tính tình của cậu ta luôn kì cục vậy đấy, ông đừng để ý.” Tịch Ấu vỗ vỗ bờ vai Nguyễn Miêu, hiếm khi mở miệng an ủi được hai câu: “Theo tôi thấy thì cậu ta không có giận ông đâu.”

Nguyễn Miêu ngơ ngác đứng tại chỗ, vô thức lỡ miệng thốt ra: “Đáng lẽ cậu ấy không nên như này mới phải.”

Tịch Ấu nhướng mày buồn cười hỏi: “Vậy cậu ta nên thế nào?”

Nguyễn Miêu ngậm miệng không nói nữa, chuyện Giản Phồn Úc như thế nào chẳng liên quan gì tới cậu nhưng cậu vẫn thấy áy náy, có lẽ là bởi vì cậu xuyên đến gây ra hiệu ứng cánh bướm nên Giản Phồn Úc mới OOC.

Trở về lớp, Nguyễn Miêu vẫn canh cánh mãi chuyện này trong lòng, theo cốt truyện gốc thì hiện tại đáng lẽ đã tiến vào giai đoạn Nhan Dương bắt đầu dẫn dắt ‘Nguyễn Miêu’ vào sinh hoạt hằng ngày của gã, Giản Phồn Úc vừa chịu đựng áp lực từ tình địch, vừa không thể biểu hiện ra ngoài làm Nhan Dương khó chịu, cũng vì thế mà tâm lý của hắn càng ngày càng yếu ớt nhạy cảm khiến độc giả xót xa không thôi.

Nhưng đã một thời gian dài cốt truyện đình trệ không diễn tiếp vậy mà tâm lý của Giản Phồn Úc vẫn nhạy cảm y hệt trong sách viết, chẳng lẽ có thế lực to lớn bí ẩn nào đó đang thúc đẩy mọi thứ phát triển?

Suy đoán này xoay vòng mãi trong lòng cậu, thế là cả buổi chiều Nguyễn Miêu đã không chú tâm vào bài giảng, nhận ra bản thân lơ là việc học Nguyễn Miêu không thể không tạm thời vứt hết suy nghĩ linh tinh đi, hiện giờ ngay cả thân mình cậu còn lo chưa xong đây, trước tiên phải giải quyết xong chuyện của mình đã rồi tính đến chuyện người khác.

*

Tan học cả trường bắt đầu tổng vệ sinh, mỗi lớp đều được phân nhiệm vụ riêng, Nguyễn Miêu bị ủy viên vệ sinh phân công đi quét dọn nhà vệ sinh, bởi vì không có bạn học nào tự nguyện xung phong chỉ có cậu chấp nhận.

Uỷ viên vệ sinh tên Phương Tri, nghe nói là học sinh duy nhất trong khối dựa vào thực lực đỗ vào Nhị Trung, gia cảnh cậu ta nghèo hèn, là đứa trẻ xuất thân từ nông thôn.

Đối với hành động chủ động ôm đồm công việc dọn nhà vệ sinh của Nguyễn Miêu, sự yêu thích trong lòng Phương Tri nháy mắt tăng vọt, cậu ta hí hửng cầm cây lau nhà đi theo Nguyễn Miêu.

“Cậu không cần phải cảm ơn tớ đâu, ngày thường nhà vệ sinh trường chúng ta đã được cô lao công quét dọn qua nên cũng không bẩn bao nhiêu, tớ không mệt.” Nguyễn Miêu khách sáo nói: “Mấy chuyện này một mình tớ làm cũng xong nữa.”

Phương Tri là người thành thật, sau khi nghe Nguyễn Miêu nói xong cậu ta đáp: “Cậu không giống trong lời đồn tí nào.”

Nguyễn Miêu nở nụ cười: “Lời đồn? Đồn tớ thế nào?”

“Ừm thì....”Phương Tri do dự, có lẽ cậu ta cảm thấy những lời này không dễ nghe, sợ nói ra làm Nguyễn Miêu không vui.

Nguyễn Miêu xua tay cũng không để ý: “Khỏi cần cậu nói tớ cũng đoán được đại khái rồi, chắc là đồn tớ trà xanh hám giàu, thích đu bám người khác, tâm cơ sâu khó lường, lòng dạ ác độc không biết xấu hổ, đúng chứ?”

Phương Tri đỏ mặt: “Đó đều do người khác nói.”

“Không sao.” Nguyễn Miêu đặt cây lâu nhà vào trong bồn, sau đó mở vòi nước bắt đầu nhúng cây lâu rồi vắt cho ráo nước, giọng điệu nhỏ nhẹ nói: “Đúng là hồi xưa tớ vô cùng xấu xa nhưng biết sai và sửa chữa kịp thời thì không hề xấu chút nào, nhỉ? Bây giờ tớ đang sửa đổi hoàn thiện bản thân, về sau tớ hứa sẽ không sống lỗi thế nữa.”

Ánh mắt Phương Tri sáng lên, liên tục gật đầu hùa theo: “Đúng đúng đúng, sửa rồi là tốt, sau này trở thành người đoan chính không thẹn với ai!”

Bọn họ phụ trách dọn dẹp hai nhà vệ sinh của tầng này, Nguyễn Miêu đoán chắc có thể hoàn thành trước khi tiết tự học buổi tối bắt đầu, vì thế cậu chuẩn bị bắt tay vào làm việc.

Đột nhiên cánh cửa gian phòng cuối cùng bị mở ra từ bên trong, người nọ ung dung bước ra ngoài, thấy vậy Nguyễn Miêu biết ý nhường đường cho gã, khi cậu vừa định tiếp tục lau chùi sàn nhà, nam sinh kia lại không tính rời đi.

“Hoá ra là mày.”

Toàn thân Nguyễn Miêu nháy mắt cứng đờ, giọng nói này cậu vô cùng quen thuộc, lần trước bị đánh một trận về nhà đau tận mấy ngày, trong khoảng thời gian ngắn ai mà quên nổi.

“Chào anh Linh ạ!”

Diệp Linh đứng khoanh tay trước ngực khoé miệng ngậm ý cười, thấy Nguyễn Miêu chổng mông hì hục lau dọn, gã hứng thú dạt dào xem một hồi lâu mới lên tiếng nhắc khéo, quả nhiên Nguyễn Miêu lập tức bị doạ sợ vẻ mặt ngây ngốc dại ra.

“Wow, lần này nhớ rõ ghê ta?” Hiện tại tóc Diệp Linh đã nhuộm sang màu khác, lần trước là màu vàng sáng, lần này là đầu hoa râm (tóc bạc), cái quả đầu bất lương gắn lên khuôn mặt tuấn tú côn đồ kia vô cùng cuốn hút, Nguyễn Miêu cảm thấy loại khí chất đẹp trai này ngoại trừ Hạ Thương Lục cũng chỉ có mỗi Diệp Linh là có thể miễn cưỡng cân được.

Nhưng Hạ Thương Lục hoang dại hơn một chút, thời điểm mắng người khác khí thế bàng bạc miệng phun toàn tinh hoa của quốc gia.

Nguyễn Miêu theo bản năng so sánh hai người ở trong lòng, hơn nữa còn kết luận rằng Hạ Thương Lục thuận mắt hơn.

“Sao không nói gì?” Diệp Linh ỷ mình có vóc dáng cao to cố ý vây Nguyễn Miêu vào góc tường, tuỳ ý giống như con hổ và hạt đậu miêu.

Phương Tri nhát gan không dám ngăn cản nhưng mắt thấy Nguyễn Miêu sắp bị bắt nạt, cậu ta lấy hết can đảm tiến lên định khuyên nhủ Diệp Linh lại bị Nguyễn Miêu lén dùng ánh mắt ra hiệu chạy nhanh đi. Nói đùa gì vậy, Phương Tri trông còn yếu đuối hơn cả cậu, nếu như bị Diệp Linh đánh có khi phải nằm viện nửa ngày.

“Bản thân còn bảo vệ không xong, bày đặt đi che chở cho nó?” Diệp Linh trào phúng nói, vốn định khịa thêm hai câu nhưng khi quan sát Nguyễn Miêu kỹ càng gã nhíu mày thìn lình hỏi: “Có phải mày béo hơn rồi không? Lần trước gặp, trên mặt mày đâu có nhiều thịt như vậy. Cũng đáng yêu phết đấy.”

Nguyễn Miêu câm nín để mặc Diệp Linh nhào nặn hai bên má, thật ra cậu cũng muốn phản kháng lắm nhưng cậu sợ bị đánh, nhẫn nhịn nửa ngày Diệp Linh mới chịu buông tha làm hai bên má Nguyễn Miêu in dấu tay đỏ ửng. Kẻ gây chuyện không hề có tí xíu hối lỗi nào, tùy tiện nói: “Ai da, xin lỗi nhé.”

“Không sao ạ.” Nguyễn Miêu thấp thỏm đáp, nhưng suy nghĩ một lúc lâu cậu vẫn không sợ chết rối rắm hỏi: “Nhưng mà Anh Linh, hồi nãy đi vệ sinh xong anh có rửa tay chưa?”

Diệp Linh: “……”

Diệp Linh hung hăng đi đến trước bồn nước tỉ mỉ cọ rửa hai tay sạch sẽ, sau đó gã xoay người trở về chỗ Nguyễn Miêu kiêu ngạo xoè tay ra cho cậu xem: “Thấy chưa, ông đây rửa sạch bách rồi nhé! Dám ghét bỏ tao, mày là người đầu tiên đấy!”

Nguyễn Miêu bỗng cảm thấy lời thoại này có hơi quen tai, đây không phải lời thoại các chủ tịch siêu phàm tính khí ngang ngược trong tiểu thuyết máu chó hay dùng sao: “Em nào có ghét bỏ anh Linh.”

Thật ra là vô cùng ghét bỏ, chưa rửa tay đã sờ mặt người khác rất mất lịch sự.

Diệp Linh vốn đang định trêu Nguyễn Miêu một chút, hai ngày trước tên Hạ Thương Lục kia mới hẹn gã ra cổng trường đánh một trận, nói về sức mạnh và võ thuật gã đọ không lại nhưng cho tụi đàn em đánh thay tính chất trận chiến cũng không khác nhau là mấy. Kết quả Nguyễn Miêu hiện tại ngoan ngoãn lại biết điều, một tiếng anh Linh hai tiếng anh Linh nghe ngọt xớt làm gã không tìm thấy lý do nào để ra tay.

“Anh Linh còn chuyện gì sao ạ? Bọn em còn phải quét dọn vệ sinh nữa.” Nguyễn Miêu châm chước câu từ cẩn trọng nói, sợ tâm trạng Diệp Linh không tốt sẽ lấy cậu ra xử trảm.

Diệp Linh hừ nhẹ: “Không thú vị gì cả.”

Gã lùi về sau hai bước, dường như nhớ tới gì đó lại mở miệng: “Mày về nói lại cho cái thằng Hạ Thương Lục xấc láo kia là, đừng tưởng ông sợ nó, kêu nó buổi tối đi đường cẩn thận chút! Ông đây sớm muộn gì cũng cho nó biết thế nào là lễ độ!”

Nói xong Diệp Linh phóng khoáng tông cửa xông ra ngoài. Nguyễn Miêu lập tức thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh đi xem Phương Tri: “Cậu không sao chứ?”

Phương Tri lắc đầu: “Anh ta hung dữ thấy sợ.”

“Đúng vậy, cho nên chúng ta không thể cứng rắn đối đầu trực diện với anh ta.” Nguyễn Miêu thở dài: “Lần trước bị anh ta đánh cho một trận, tớ đau mất mấy ngày lận, may là vừa nãy cậu không lên tiếng, lỡ mà chọc anh ta giận một trong hai đứa mình phải nhập viện là cái chắc.”

Đôi mắt Phương Tri sáng lấp lánh, nhìn Nguyễn Miêu như Phật Tổ hiện thế: “Cậu là người tốt. Vừa rồi còn bảo vệ tớ nữa, trong trường học không được mấy người đối tốt với tớ như vậy đâu.”

Đột nhiên bị người khác ngưỡng mộ Nguyễn Miêu có hơi không quen, Phương Tri lớn lên vóc dáng vừa gầy vừa thấp cũng không biết có phải do trước kia suy dinh dưỡng hay không, được người khác khen Nguyễn Miêu khó tránh khỏi sinh ra chút tự hào, lập tức quên béng mất bản thân khi nãy cũng hèn không kém, cậu cậy mạnh nói: “Chuyện nhỏ, đàn ông đích thực co được dãn được, chỉ cần không bị đánh véo hai má không là gì hết, cái này gọi là kế sách!”

“Cậu nói rất đúng.” Phương Tri cũng là một kẻ khờ khạo, ở trong trường còn ít bạn hơn cả Nguyễn Miêu, ngoại trừ lúc học tập bình thường cậu ta không khác gì người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, đây là lần đầu tiên cậu ta nói nhiều như vậy.

Khi Giản Phồn Úc từ bên ngoài tiến vào nhà vệ sinh rửa tay bất chợt nhìn thấy hai đứa ngốc đang ngồi hăng say bàn luận triết lí cuộc đời, trong đó còn có một người hắn vô cùng quen thuộc, hắn thậm chí còn nghe được Nguyễn Miêu dõng dạc chỉ dạy Phương Tri cách làm người, hù Phương Tri sửng sốt không thôi.

Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, kiếp trước còn khiến hắn hận không thể nghiền nát người thành tro nhưng chỉ cần thay đổi nội tâm đã hoàn toàn biến thành hai người khác nhau, loại chuyện thế này thật sự vô cùng ảo diệu.

Sống quá lâu rồi chuyện lạ gì trên đời cũng có thể thấy, hắn vậy mà lại cảm thấy khuôn mặt kia đôi khi còn rất đáng yêu.

Giản Phồn Úc, người ngày nào cũng lặng lẽ quan sát người ta cho hay.

________________