Xuyên Thành Pháo Hôi Trà Xanh, Tôi "Hốt" Luôn Thụ Chính

Chương 9: Diệp Linh



Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

—————

Nguyễn Miêu không nghĩ tới có một ngày cậu sẽ bị người khác chặn đầu trong nhà vệ sinh.

Sau khi kết thúc tiết đầu tự học buổi tối, Nguyễn Miêu tranh thủ chạy đi vệ sinh, kết quả mới vừa bước vào trong đã bị người khác thô bạo đạp bổ nhào lên tường, sau đó cửa nhà vệ sinh cũng bị khoá trái.

Còn chưa kịp cảm nhận được đau đớn, có người hung hăng đá thêm một cú vào bụng cậu. Nguyễn Miêu ôm bụng dựa tường đau đến không mở mắt nổi, chỉ loáng thoáng nghe thấy bên cạnh hình như có vài nam sinh đang nói chuyện, từ nội dung suy đoán có vẻ bọn họ từng có xích mích với nguyên chủ.

“Hai ngày nay mày khoe khoang ghê lắm đấy.” Tóc vàng sáng miệng ngậm điếu thuốc cười lạnh nhìn Nguyễn Miêu ngồi dựa tường: “Thấy bọn tao không thèm đánh nên mày quên mất trước kia từng bị bọn tao dạy dỗ thế nào hử?”

Bụng Nguyễn Miêu bị đá đến nội tạng đảo lộn, nhịn đau rất lâu mới có thể gắng gượng ngẩng đầu lên, đèn bên trong nhà vệ sinh rất sáng đủ để cậu thấy rõ những người đứng trước mặt.

Tổng cộng có năm nam sinh, tóc bọn họ nhuộm đủ các loại màu sắc khác nhau, hơn phân nửa đều là thiếu niên bất lương. Nguyễn Miêu không có kinh nghiệm giao tiếp cùng học sinh hư, cậu thậm chí còn chẳng rõ lí do mình đột nhiên bị đánh, nhưng nghĩ đến rắc rối trước đây ‘Nguyễn Miêu’ gây ra, cậu cũng chẳng cảm thấy khó hiểu nữa.

“Các người là ai?” Nguyễn Miêu ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói: “Tuỳ ý đánh người trong trường sẽ bị xử phạt theo nội quy.”

“Tính chơi trò mất trí nhớ với bọn tao?” Tóc vàng sáng khom lưng, há miệng phả khói vào mặt Nguyễn Miêu, nhìn cậu bị sặc khói thuốc gã khoái chí cười nói: “Trông chẳng đáng yêu gì cả.”

Nguyễn Miêu âm thầm đánh giá nhóm thiếu niên, bất luận là ai cũng không phải kẻ cậu có thể thắng nổi: “Có chuyện thì từ từ nói, rốt cuộc trước kia tôi đắc tội với các người ở điểm nào? Nếu có hiểu lầm, chúng ta có thể giải quyết rõ ràng.”

“Hiểu lầm?” Tóc vàng sáng khẽ cười một tiếng, giơ tay vỗ bộp bộp lên đầu Nguyễn Miêu: “Hồi đó mày chạy tới tìm tao cầu che chở cơ mà? Sao thế, hiện tại lại muốn rút lui?”

Đầu Nguyễn Miêu đau ong ong, cậu không hiểu nổi tại ‘Nguyễn Miêu’ cứ thích trêu chọc nhiều người như vậy làm gì chứ, mà trêu toàn những nhân vật đáng gờm mới khổ, giờ kêu cậu phải xử lí kiểu gì đây?

“Anh Linh cần gì phải nói dài dòng với cái loại hai mặt này cứ đánh nó một trận là được rồi.” Nam sinh tóc vàng neon tươi phía sau không kiên nhẫn nói.

Nguyễn Miêu nhìn thoáng qua tóc vàng sáng, rất rõ ràng gã chính là đại ca của đám đầu gấu này, chỉ cần thuyết phục được gã những người khác sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

“Đại ca, giữa chúng ta chắc chắn có hiểu lầm gì đó, anh đừng nóng mình bình tĩnh giải quyết từng chuyện nhé.” Nguyễn Miêu ôm bụng đứng lên.

Tóc vàng sáng híp mắt, gã đưa lưng về phía bóng đèn nên từ góc độ của Nguyên Miêu không thể thấy rõ vẻ mặt gã, nhưng vẫn mơ hồ nhìn ra ngủ quan đối phương tuấn tú sáng sủa, mà dù có đẹp trai cũng không giấu nổi chữ côn đồ in trên mặt gã, Nguyễn Miêu hoàn toàn không dám liều lĩnh lấy trứng chọi đá.

“Vậy mày nói thử tao nghe, là hiểu lầm gì?” Tóc vàng sáng thong thả ung dung dụi tàn thuốc lên tường, gã không vội sai thủ người động thủ, trái lại lộ ra vẻ mặt hóng trò vui, chờ xem Nguyễn Miêu có thể bịa ra được chuyện gì.

Nguyễn Miêu nào biết bọn họ có hiểu lầm gì, nhưng nếu xét theo nguyên tác, hơn phân nửa tóc vàng sáng chính là một trong số những đùi vàng của nguyên chủ, dù sao thì lúc mới nhập học cậu ta bị người khác bắt nạt rất nhiều lần, không tìm chỗ dựa sao sống yên nổi.

Chẳng qua, hình như giữa bọn họ không phải chỉ là mối quan hệ dựa dẫm đơn thuần, Nguyễn Miêu do dự trong chốc lát, sau đó nói: “Nếu tôi làm sai chuyện gì, cho tôi xin lỗi.”

“Xin lỗi?” Tóc vàng sáng cười nhạo một tiếng, gã ngồi xổm xuống, ánh mắt nham hiểm nhìn Nguyễn Miêu: “Mày câu ông đây vào ao mấy tháng, sau đó lại chạy đi mồi chài Nhan Dương, cuối cùng thấy chuyện không ổn thì muốn qua cầu rút ván? Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?”

Dứt lời, tóc vàng sáng giơ tay nới lỏng cúc áo phao.

Nguyễn Miêu sợ muốn són ra quần, cậu vẫn chưa quên đây là thế giới tiểu thuyết đam mỹ đâu, bốc đại hai nam sinh trong đám quần chúng thôi cũng có khả năng cất giấu chuyện xưa đó.

Nguyễng Miêu run rẩy lớn tiếng: “Đừng đừng đừng đừng đừng! Như vậy là phạm pháp đó!”

Tóc vàng sáng sửng sốt, hiển nhiên đã bị phản ứng của Nguyễn Miêu làm cho ngu người, gã suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được Nguyễn Miêu đang ám chỉ cái gì, tức khắc cười nhạo: “Mày tưởng mày là ai? Tưởng ai cũng thèm khát gương mặt này chắc?”

“Dỏng tai lên mà nghe cho rõ, Nhan Dương hứng thú với cái loại trai bao như mày nhưng ông đây chê.” Tóc vàng sáng hừ một tiếng.

Nguyễn Miêu biết gã đang nói thật lòng, lén thở phào: “Thế tại sao anh lại ghim chuyện tôi tiếp xúc với Nhan Dương?”

“Tại sao hả? Trong cái trường này tao mới là trùm!” Tóc vàng sáng nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhan Dương là cái thá gì!? Vậy mà mày dám ở trước mặt tao nịnh bợ nó, đây không phải là tát thẳng vô mặt tao sao?”

Nguyễn Miêu nghe xong càng thêm nhẹ nhõm, cũng may là nguyên chủ không mất liêm sĩ đến mức đi câu dẫn khắp nơi, không thôi lần này cậu có mà chạy đằng trời.

“Tôi không có dụ dỗ Nhan Dương, sau này cũng không tới gần cậu ta nữa.” Nguyễn Miêu nghiêm túc nói: “Tôi và cậu ta chỉ là bạn học bình thường, không hề dính líu gì tới nhau hết á.”

Tóc vàng sáng không tin: “Nhìn mặt tao có giống tin không?”

“Là thật đó.” Nguyễn Miêu nhìn trộm tóc vàng sáng: “Cậu ta có Giản Phồn Úc tài giỏi thế kia bên cạnh, sao qua lại với một đứa tầm thường như tôi được chứ, tôi còn không bằng ngón út của Giản Phồn Úc nữa là, đúng không?”

“Tôi thật sự không có nịnh bợ cậu ta.” Nguyễn Miêu nói.

Tóc vàng sáng cẩn thận suy nghĩ cảm thấy khá hợp lí: “Cũng phải, so với Giản Phồn Úc mày chỉ là cái rắm.” Gã vuốt cằm lại đánh giá Nguyễn Miêu một lượt: “Thế tại sao mày lại làm lơ khi gặp tao?”

“Tôi không có, tôi đời nào dám ngó lơ anh.” Nguyễn Miêu châm chước một chút, sau đó trả lời: “Chẳng qua do hai ngày trước đột nhiên đầu óc tôi bị dập dập tưng tửng nên lơ tơ mơ với rất nhiều chuyện, tuyệt đối không phải không tôn trọng anh.”

Tóc vàng sáng hoài nghi nhìn cậu: “Điêu.”

“Tôi thề, là lời thật lòng.” Nguyễn Miêu gật đầu lia lịa, đang định mở miệng thuyết phục thêm, cửa nhà vệ sinh bị người khác từ bên ngoài bạo lực đá văng, một bóng dáng xuất hiện ngoài cửa.

Hạ Thương Lục đằng đằng sát khí cầm gậy bóng chày đứng ở cửa chỉ thẳng mặt tóc vàng sáng mắng: “Diệp Linh, bọn linh cẩu hèn hạ chúng mày gan lớn phết nhỉ!”

Tóc vàng sáng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thương Lục, tiếp đó đứng lên xoay người đạp cho nam sinh bên cạnh một cú: “Vừa hay để tao xử luôn anh em tụi mày, mẹ nó bộ tụi mày chết hết rồi à!?”

Hạ Thương Lục khiêng gậy bóng chày quật vài cái thoáng chốc đã xử lý sạch sẽ đám đàn em, một bên hùng hổ xách Nguyễn Miêu từ dưới đất lên, một bên mắng tóc vàng sáng: “Chỗ này không phải nơi cho mày ra vẻ, khôn hồn thì cút!”

Diệp Linh cắm hai tay trong túi khinh bỉ liếc Hạ Thương Lục một cái: “Tưởng tao sợ mày chắc?”

“Ngon thì nhào vô tao tiếp.” Hạ Thương Lục trợn mắt: “Đàn em bớt ra dẻ trước mặt anh đây đi, lúc anh lăn lộn ngoài xã hội đàn em còn chưa sinh ra đâu.”

Nói xong, cậu ta làm lơ Diệp Linh vẻ mặt khó coi, ghét bỏ lôi Nguyễn Miêu rời khỏi nhà vệ sinh, thời điểm đến cầu thang cậu ta dừng lại ném cậu vào một góc: “Mất mặt.”

Nguyễn Miêu không ngờ cậu ta sẽ tới cứu mình, cũng không để ý hành động không khách khí của Hạ Thương Lục, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Hạ Thương Lục lạnh lùng nhìn cậu: “Thôi khỏi, tao cũng chẳng tới giúp mày. Nếu mày đã bước vào nhà họ Hạ thì mỗi lời nói cử chỉ hành động của mày ở bên ngoài đều đang đại biểu cho cả họ Hạ, tao không muốn vừa ra khỏi cửa đã nghe người ta nói này nói nọ, dè biểu con riêng Hạ gia là một thằng vô dụng!”

Nguyễn Miêu trầm mặc, vẫn tiếp tục nói: “Dù thế nào đi nữa, tôi cũng cảm ơn anh.”

“Hừ.” Hạ Thương Lục ném gậy bóng chày, lạnh nhạt nói: “Vào học tới nơi rồi, còn không mau cút về lớp đi.”

Vì thế Nguyễn Miêu ôm bụng khập khiễng xuống lầu, không nói thêm câu nào nữa, kỳ thật toàn thân cậu hiện tại đau điếng, nhưng vẫn không rên lấy một tiếng, bởi vì cậu không muốn lộ vẻ yếu đuối trước mặt người ngoài, đặc biệt là Hạ Thương Lục luôn khinh thường mình.

Rốt cuộc là tại sao chứ, rõ ràng cậu chẳng làm gì sai cả.

Nguyễn Miêu cắn răng chống hong chậm rãi trở về lớp, tiết hai đã bắt đầu, các bạn học đều bận rộn nên không có ai ngẩng đầu nhìn cậu. Cậu cúi đầu bước đến bàn mình, sau khi mở sách ra thì ngồi ngây ngốc hồi lâu, bụng vẫn tiếp tục co rút đau khủng khiếp.

Nguyễn Miêu một tay ôm bụng, một tay cầm bút làm bài tập, dồn mọi đau đớn chuyển hóa thành nét chữ cứng cáp trên giấy, mặc dù trán đã rịn đầy mồ hôi nhưng cậu vẫn không rên la bất cứ một tiếng nào.

Nguyễn Miêu rất giỏi chịu đựng, đặc biệt là chịu đựng cảm giác đau đớn.

Tịch Ấu liếc mắt nhìn trộm cậu, rõ ràng ngày đó Nguyễn Miêu đã phân chia rạch ròi mối quan hệ plastic này, cậu ta cũng lười diễn trò, nhưng khi nghe nói cậu bị đám Diệp Linh chặn đầu trong WC, Tịch Ấu vẫn theo bản năng chạy đi mách cho Hạ Thương Lục biết.

Cậu ta cũng không hiểu nổi tại sao mình lại hành động như vậy, vốn dĩ cậu ta nên ngó lơ mới đúng.

Nhưng hiện tại nhìn Nguyễn Miêu nhẫn nhịn đau đớn nghiêm túc làm bài tập, Tịch Ấu hơi không đành lòng.

Kỳ thật nếu Nguyễn Miêu không có bộ lọc trà xanh thì cậu vẫn là một thiếu niên rất đáng yêu, hơn nữa mấy ngày nay cậu càng ngày càng thay đổi trở nên tốt hơn.

“Ông……ông mau đến phòng y tến đi chứ?” Tịch Ấu cuối cùng vẫn nhịn không được mở lời trước, cậu ta tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Đã đau đến vậy rồi còn ngoan cố làm bài tập gì nữa?”

“Cảm ơn.” Môi Nguyễn Miêu trắng bệch, lắc đầu từ chối đề nghị: “Tớ ổn mà.”

Tịch Ấu giận dỗi nói: “Lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú, tôi mặc xác ông.”

Nguyễn Miêu im lặng cười cười: “Cảm ơn cậu đã kêu người tới cứu tớ.”

“Gì, sao ông biết?” Tịch Ấu bất ngờ hỏi, “Hạ Thương Lục mách á?”

Nguyễn Miêu xoa xoa bụng giải thích nghi hoặc, hơi hơi mỉm cười nhẹ giọng nói: “Ngoại trừ cậu, nơi này chẳng có ai để ý đến tớ đâu.”

Tịch Ấu nhìn khuôn mặt ngậm ý cười của cậu, không biết sao có hơi hổ thẹn, chỉ mỗi cậu ta biết, là bởi vì có cậu ta ngầm đồng ý nên những người đó mới xuống tay không thèm kiêng nể gì: “Ai để ý ông chứ, đừng có tự mình đa tình nữa, trong cái trường này chẳng ai thích nổi ông đâu!”

“Ừ.” Nguyễn Miêu nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Tớ biết mà.”

Tịch Ấu tự nhiên hối hận vì đã nói những lời cay nghiệt.

____________