Xuyên Thành Quản Gia Bên Cạnh Tổng Tài Bá Đạo

Chương 3: Cậu nguyện ý làm tiểu quản gia cho tui hong?



Lâm Y Bạch quay đầu đi, thật sự nhịn không được trộm cười lên, nhóc con nhà ai sao lại đáng yêu như vậy.

Hắn nhìn chăm chăm cầu thang bên kia, nhóc con vừa mới té sửng sốt một cái chớp mắt, bộ dáng chuẩn bị khóc, sau lưng hắn một cậu bé lớn hơn không nhanh không chậm đi tới, thấy thế vội vàng nhắc nhở hắn: "Mọi người đều đang nhìn em kìa."

Nhóc con nhẫn nhịn, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một nắm, cuối cùng vẫn là lòng tự trọng nhỏ chiến thắng, không có khóc, chỉ là làm một khuôn mặt đau khổ.

Cậu bé lớn hơn kia nhẹ nhàng thở ra, duỗi tay muốn kéo cậu bé trên mặt đất lên, mà lúc này lại có thêm một cậu bé khác đi tới, nhìn thấy tình hình trước mặt, vui sướng khi người gặp họa: "Ha ha ha ha ha ha, anh, anh xem thằng bé lại té, thật buồn cười."

Cậu bé ngồi dưới đất kia, rốt cuộc nhịn không được, oa một tiếng khóc ra.

Cậu bé lớn hơn kia tức giận xoay người, quát: "Tần Sâm, em cười cái gì?"

Cậu nhóc vừa bị la kia, cũng chính là Tần Sâm, rõ ràng là một kẻ có tính cách lỗ mãng, ngay thẳng nói: "Tần Tiểu Trú té ngã, thật ngốc." Nói xong, lại bắt đầu cười.

Vì thế, Tần Trú khóc càng lớn hơn.

Dì Hàn thấy thế, nén cười đi qua, đem Tần Trú ẵm lên: "Tiểu thiếu gia, không khóc, ngã đau rồi phải không."

Tần Trú gật đầu, uỷ khuất nói: "Đau."

Dì Hàn trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, dụ dỗ nói: "Tiểu thiếu gia là tiểu nam tử hán, không sợ đau, lát nữa liền hết khóc, phải không?"

Tần Trú rõ ràng đã bị lừa, ngây ngốc gật đầu, nhưng lại mang thù nói: "Anh hai cười con."

Tần Sâm ngay thẳng giải thích, thập phần không phục: "Chính là rất buồn cười!"

Tần Trú thở phì phì, nhe răng liếc Tần Sâm, vẻ mặt hung ác.

Lâm Y Bạch nhìn từ đầu đến cuối, che lại trái tim nhỏ, sao có thể đáng yêu như vậy.

Đứa nhỏ đáng yêu như vậy, sau này sao có thể biến thành bá đạo tổng tài ít nói ít cười? Lâm Y Bạch nghĩ không ra.

Không sai, vị vừa ra sân khấu liền xấu mặt, còn khóc lớn một hồi chính là Tần Trú, tổng tài bá đạo tương lai, Lâm Y Bạch nhìn non nửa quyển sách, đối với hắn ấn tượng còn rất sâu, lại không nghĩ tới Tần Trú khi còn nhỏ chính là tiểu cục cưng.

Về sau đi theo bên cạnh hắn, hẳn là một trải nghiệm thú vị.

Vừa rồi dì Hàn chứng kiến toàn bộ quá trình, không thiên vị một ai, nàng thả Tần Trú xuống, đi đến trước mặt Tần Sâm, ngồi xổm xuống: "Nhị thiếu gia, khi nãy tiểu thiếu gia té ngã, rất đau, y như lần trước con bị tiêm vậy."

Tần Sâm thay đổi sắc mặt: "Đau như vậy?"

Tần Trú hung hăng gật đầu.

Tần Sâm mấp máy môi, biệt nữu nói: "Thật xin lỗi, Tần Tiểu Trú, anh không nên cười em." Tần Tiểu Trú đau như vậy, cậu còn cười, thật sự rất quá đáng.

Tần Trú "hừ" một tiếng, ngạo kiều quay đầu.

Tần Sâm hạ giọng: "Lần trước ba mua cho anh một chiếc máy bay lớn, anh cho em mượn bay một vòng."

Tần Trú vừa nghe tới cái này, lập tức vui vẻ, lại bắt đầu gọi từng tiếng anh hai ngắn, anh hai dài.

Tần Việt nhìn hai đứa em trai, ôm ngực nhìn trời, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nghiêm túc: "Dỗ con nít không dễ chút nào!"

Dì Hàn nhìn hai anh em hòa thuận, cười nói: " Được rồi, ba vị thiếu gia, cùng dì qua bên này xem mặt tiểu quản gia tương lai của các con đi."

Tần Trú vốn đang ríu rít, vừa nghe đến đây, lập tức không còn động tĩnh, đôi mắt tròn xoe nhìn về phía bọn họ đang đứng, ánh mắt sáng lên.

Lâm Y Bạch cảm giác được tiểu thiếu gia đang nhìn mình cười, cậu cũng cười với hắn.

Sau Đó cậu dường như nhìn thấy Tần Trú thẹn thùng, trốn sau lưng Tần Việt, kéo góc áo hắn: "Anh cả.."

Tần Việt xoay người lại nhìn, Tần Trú đang nắm vạt áo hắn cũng xoay theo, không khác gì cái đuôi nhỏ.

Tần Việt: Gì vậy? Sao lại không có ai?

Vì thế hắn lại xoay người lần nữa, Tần Trú vẫn xoay theo, cho đến khi hắn bước sang chỗ khác, Tần Trú mới lảo đảo lắc lư mà dừng lại.

Tần Việt kéo nhóc một cái: "Em di chuyển làm cái gì?"

Tần Trú nhanh chóng nhìn thoáng qua hướng Tiểu quản gia, nhìn về phía Tần Việt với đôi mắt tròn xoe: "Anh cả, cho em chọn trước, được không?"

Tần Việt nhìn thoáng qua bảy Tiểu quản gia kia, liền hiểu rõ, bên trong có một nhóc con vừa trắng vừa xinh đẹp, so với búp bê Tây dương Tần Trú trộm giấu giống nhau như đúc, vừa nhìn liền biết là người mà Tần Trú sẽ chọn.

Tần Việt đương nhiên sẽ không ngại nhường cho em út, nhưng anh lại nhìn thoáng qua đứa em trai ngốc khác: "Anh không có vấn đề gì, em cùng Tần Sâm thương lượng đi."

Vì thế Tần Trú lại đi mè nheo với Tần Sâm: "Anh hai, anh hai, em không cần máy bay lớn nữa, anh để em chọn trước đi."

Tần Sâm trước giờ luôn tuỳ tiện, lúc này trong lòng lại càng trượng nghĩa, giơ nắm tay lên: "Đi thôi, Tần Tiểu Trú, tới đó nào!"

Tần Trú hoan hô một tiếng, cũng giơ nắm tay nhỏ lên, chạy chậm đến trước mặt vị Tiểu quan gia dự bị.

Tần Trú không hề nghi ngờ gì chính là một nhóc nhan khống, thích nhất là những đồ vật xinh đẹp, cho nên mục tiêu đã quá rõ ràng, kích động vọt tới trước mặt Lâm Y Bạch, e lệ duỗi tay, kéo tay nhỏ của Lâm Y Bạch, còn quơ quơ: "Cậu nguyện ý làm Tiểu quản gia cho tui hong?"

Lâm Y Bạch bị sự đáng yêu này làm cho rung động, gật mạnh đầu: "Nguyện ý, nguyện ý."

Tần Trú vui vẻ hoan hô một tiếng, giơ lên đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người: "Anh cả, em chọn được rồi, em muốn cậu ấy làm quản gia cho mình."

Tần Việt cũng không ngoài ý muốn, Tần Sâm lại tò mò đi tới, xoay quanh Lâm Y Bạch hai vòng: "Cậu ấy thật đẹp, y như búp bê Tây Dương vậy."

Tần Trú coi như đó là khen mình, kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ.

Lâm Y Bạch nhìn dáng vẻ này của Tần Trú, vô cùng muốn tiến đến xoa mặt hắn, quá đáng yêu.

"Cậu tên là gì?" Tần Trú kéo tay Lâm Y Bạch qua lại, âm thanh non nớt hỏi hắn.

Lâm Y Bạch cũng đi theo tay qua lại: "Chào cậu, tôi tên là Lâm Y Bạch, còn bốn tháng nữa là tròn năm tuổi."

Tần Trú tiếc nuối: "Xin chào, tui tên Tần Trú, năm nay mới bốn tuổi."

Tần Việt xem không được bộ dạng ngốc của em mình nữa: "Cậu ta cũng bốn tuổi."

Tần Trú nghi hoặc nhìn về phía Lâm Y Bạch: "Cậu hong phải năm tuổi sao?"

Lâm Y Bạch:.....

Dì Hàn đến giải thích việc này cho Tần Trú, nói nửa ngày, chờ Tần Trú ngây thơ mờ mịt gật đầu, mới hỏi: "Tiểu thiếu gia, sao con lại muốn tuyển Lâm Y Bạch làm Tiểu quản gia?"

Tần Trú cười thật ngọt, lý do cũng rất thẳng thắn: "Cậu ấy lớn lên đẹp."

Tần Trú biết quản gia là gì, chính là ông lão hiền từ hay đi theo hắn, tuy rằng không hiểu được người nhỏ giống Lâm Y Bạch sao có thể làm quản gia cho mình, nhưng cậu vẫn muốn chọn Lâm Y Bạch.

Lâm Y Bạch bị tay nhỏ mềm mại lôi kéo, lại nhìn cậu nhóc đang cười ngọt ngào, cứ cảm thấy người này cùng bá đạo tổng tài có chênh lệch, nhưng không chịu nổi việc hắn quá đáng yêu, có cục cưng như vậy bên cạnh ai còn quan tâm bá đạo tổng tài gì nữa chứ.

Tần Trú vô cùng vui vẻ lôi kéo Lâm Y Bạch, tính toán xuống sân khấu.

Vẫn là Tần Việt đáng tin cậy ngăn lại, hắn cẩn thận nhớ lại những gì ông nội hôm qua đã chỉ: "Ông nói muốn tuyển hai người, Tần Tiểu Trú em lại chọn thêm một người."

Tần Trú: "A? Không cần, em có Bạch Bạch là đủ rồi."

Lâm Y Bạch nghe thấy cách xưng hô này thì hơi kinh ngạc, không nghỉ coi bá đạo tổng tài lúc nhỏ lại thích nói lặp từ.

Tần Việt có chút khó xử: "Là ông nói."

Dì Hàn cũng phụ hoạ theo: "Tiểu thiếu gia, con lại chọn thêm một người đi, nhiều người càng náo nhiệt."

Tần Trú ôm lấy Lâm Y Bạch, không chịu nghe lời khuyên: "Con không chịu, con chỉ chọn Bạch Bạch." Những người khác lớn lên đều quá xấu!

Tần Sâm không có kiên nhẫn: "Tần Tiểu Trú, mau chọn, tuỳ tiện chọn một người cũng được."

Tần Trú không còn cách nào, quay đầu nhìn Lâm Y Bạch.

Lâm Y Bạch bị ánh mắt tín nhiệm như vậy nhìn, trong khoảng thời gian ngắn có chút không đành lòng, hắn là người trưởng thành, Đương nhiên biết quy củ là gì, nhưng Tần Trú còn nhỏ, nên thay đổi cách nói chuyện: "Tiểu thiếu gia, đây là nhiệm vụ ông giao cho cậu, muốn làm tiểu nam tử hán thì phải hoàn thành."

Bạch Bạch đã nói như vậy, Tần Trú gật gật đầu, chỉ có thể lại chọn thêm một người, nhưng cậu rõ ràng không còn nhiệt tình như lúc nãy, tùy tiện chỉ một người.

Lúc sau, Tần Việt và Tần Sâm cũng chọn hai người khác nhau.

Lâm Y Bạch còn chưa biết, cậu đã qua vòng tuyển chọn thứ nhất, dù sao cũng là do tiểu thiếu gia chọn quản gia, đầu tiên đến là để các thiếu gia chọn người vừa mắt, bằng không chọn một người quản gia không vừa mắt, nhìn thôi cũng khó chịu.

Cuối cùng có một nhóc tiểu quản gia không được chọn, cậu nhìn một đám người bên cạnh bị đưa đi, cuối cùng còn lại mình, mếu máo không dám khóc, nhưng đôi mắt đỏ một vòng.

Mà bảy vị quản gia đứng bên ngoài, nhìn như đang nói chuyện với nhau, thực tế đều là thất thần chờ đợi, thường thường nhìn về phía đại sảnh.

Mười lăm phút sau, có người đến nói cho bọn họ: "Vòng tuyển chọn thứ nhất đã kết thúc, còn lại một đứa trẻ lát sẽ ra."

Trừ bỏ vài vị quản gia khí định thần nhàn, mấy người còn lại rõ ràng có chút khẩn trương, sợ người bị bỏ lại chính là cháu trai mình.

Mà đứa trẻ không được chọn kia, tuy rằng lúc bị mang đi mặt ủ mày ê, nhưng sau đó được cho đồ chơi cùng đồ ăn vặt, lập tức vui vẻ, mặt mày hớn hở đi theo một dì đến phòng để chọn đồ chơi.

Tần gia rất hào phóng, để một phòng toàn là đồ chơi xem như là bồi thường cho đứa trẻ, bên trong đều là những món đồ chơi tốt hiếm thấy.

"Bảy vì quản gia chờ một lát, đứa trẻ lập tức liền ra tới, lúc sau tôi sẽ đưa sáu vị quản gia đến khách sạn, kết quả đến ba ngày sau mới có thể biết."

Bảy vị quản gia cũng không có ý kiến, đều nói: "Vất vả."

Tuyên bố một đứa trẻ không được chọn, vài người cũng náo nhiệt lên.

Lý quản gia rõ ràng còn chưa từ bỏ ý định, đi đến bên cạnh Lâm Kiến, người từ nãy đến giờ con chưa phản ứng: "Lâm quản gia, ông đoán vòng thứ nhất đứa trẻ nhà ai sẽ bị bỏ lại?"

Lâm Kiến cũng không đáp lời, Lý quản gia tự vui vẻ nói: "Khẳng định là đứa nhỏ nhà ông, cái gì cũng không biết, phỏng chừng tên mình cũng không thể viết ra, vòng thứ nhất liền bị loại, nói không chừng còn ủy khuất khóc, hận ba, mẹ, ông không cho nó đi học, mới có thể kiếm hơn bạn cùng tuổi như vậy."

Lâm Kiến nhắm mắt lại, cũng không giải thích cháu trai mình rất ngoan ngoãn, sẽ không dễ dàng khóc, mà coi như không nghe thấy.

Nhưng mà người đi ra cũng không phải Lâm Y Bạch.

Đương sự đang xem trò vui nhìn Lý quản gia chế nhạo Lâm Kiến, thấy cháu trai mình vừa ra tới, nhớ lại những lời vừa nói đều là chỉ vào cháu trai mình, lập tức đen mặt.

Lý quản gia ý thức được mình nói sai lời, vội vàng im lặng, nhưng quản gia kia xem cũng chưa xem, ôm đứa cháu trai còn cười ngây ngô đắm chìm trong những món đồ chơi đi, đầu cũng không quay lại.

Lý quản gia quay đầu, đem tội trạng đổ lên người Lâm Kiến: "Qua được vòng này chỉ là may mắn thôi, cháu trai ổng ngoài xinh đẹp ra cũng chẳng được gì."

Lâm Kiến cũng không nổi giận: "Tôi đã thấy đủ rồi, không chừng tiểu thiếu gia cũng chỉ xem mặt."

Lý quản gia hừ một tiếng: "Các tiểu thiếu gia tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng đều hiểu đại lý, sẽ không nông cạn như vậy."

Lâm Kiến không trả lời, bởi vì cháu trai qua cửa thứ nhất, vui tươi hớn hở dẫn theo con trai và con dâu, cùng nhau đi tới khách sạn mà Tần gia cung cấp.

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Trú: Không sai, tôi chính là nông cạn như vậy.