Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 13



Chiếc thuyền lớn lướt trên mặt sông đen kìn kịt.

Thái tử vẫn sốt cao không hạ. Bây giờ trên thuyền có điều kiện dùng nước ấm, Tần Tranh liên tục dùng khăn tẩm nước ấm lau người để hạ nhiệt cho y. Gần đến canh tư, cơn sốt của thái tử mới giảm đôi chút. Tần Tranh thức cả đêm, lúc này không trụ được nữa nên gục bên giường, thiếp đi.

Quá canh năm, có người đến gõ cửa: “Trình phu nhân, thuyền cập bến rồi.”

Tần Tranh ngủ không sâu, bên ngoài gõ cửa là cô lập tức thức giấc. Cô nói với ra: “Ừm, ta biết rồi.”

Người bên ngoài bèn bỏ đi.

Trong phòng không có dụng cụ rửa mặt, cũng không có gương, Tần Tranh dùng nước lạnh rửa mặt rồi dùng mặt nước mờ ảo làm gương, vuốt lại mái tóc bị mình làm rối bù hôm qua để trông không còn nhếch nhác như trước nữa.

Lúc xuống thuyền, thái tử vẫn được hai người dùng cánh cửa khiêng xuống.

Trời vừa tờ mờ sáng, Tần Tranh để ý thấy nơi cập bờ là một bãi cạn. Hai bên bờ của con sông này đều là những vách núi cao mấy chục trượng, vách đá trơn nhẵn, không có lấy một cái cây, hệt như đá hai bên bờ vốn là một khối, sau đó bị người ta dùng kiếm chém thành hai nửa nên mới có dòng sông chảy xuyên qua.

Bãi cạn này tuy có nơi dừng chân nhưng cũng chỉ là một khoảng nhỏ liền kề vách đá, có vài bụi cây mọc lúp xúp. Phía trên là một vách núi cao hơn mười trượng, làm sao để lên đây?

Tần Tranh đang nghi hoặc thì thấy người mặc áo ngắn kia cầm một mảnh vải đen đi về phía mình, nói: “Lưỡng Yến Sơn vì bị kẹp giữa hai dãy Ngư Chủy Yến và Đại Độ Yến nên mới có tên như vậy. Ngọn núi này được bao bọc bởi những vách đá cao, đường lên núi không thể để cho người ngoài biết, vì vậy mong phu nhân lượng thứ cho.”

Cái cảnh bị che mắt, dắt lên vách núi này trước đó Tần Tranh chỉ được xem trên tivi, cô không ngờ có một ngày mình lại được đích thân trải nghiệm.

Cô vâng lời nhận lấy mảnh vải. “Tôi có thể hiểu được sự lo ngại của đại đương gia.”

Nam nữ khác biệt. Người ta khá lịch sự với Tần Tranh, để cô tự mình làm. Cô không muốn giở trò ranh mãnh vào lúc này nên dùng mảnh vải bịt rất kín, không có một tia sáng nào có thể lọt vào mắt.

Sau khi bịt mắt, cô được người ta dùng nhánh cây dắt đi một đoạn, chắc là leo lên sườn núi nhưng lại không có cảm giác cây cối vướng víu, hình như không phải con đường đi vào đám cây cối ở bãi cạn khi nãy.

Sau đó, Tần Tranh loáng thoáng nghe thấy tiếng bánh xe chuyển động từ trên cao, không bao lâu giọng của người mặc áo ngắn lại vang lên: “Trình phu nhân bước tới trước chừng mười bước, ở đó có một cái giỏ mây.”

Tần Tranh nghe lời bước tới trước, quả nhiên sờ thấy một cái giỏ mây lớn, thành giỏ cao ngang nửa người.

Người mặc áo ngắn lại nói: “Phu nhân ngồi vào trong là được.”

Tần Tranh sờ soạng leo vào giỏ, phát hiện bên trong có thể chứa được hai người. Cô vịn thành giỏ, hỏi: “Tướng công của tôi đâu?”

“Trình phu nhân yên tâm, chúng tôi sẽ đưa Trình công tử lên núi an toàn.”

Sau khi người mặc áo ngắn nói xong câu này, có vài tiếng cười lại vang lên. Tần Tranh cảm thấy chiếc giỏ mây từ từ được câu lên. Khi kéo lên đến một độ cao nhất định, cô cảm thấy giỏ mây không treo lơ lửng nữa mà bên dưới có thứ gì đó nâng đỡ nó.

Chiếc giỏ mây được kéo lên thẳng đứng, thứ nâng đỡ bên dưới đáy của nó không thể là sườn núi. Cô suy đoán có thể họ đã làm một mặt phẳng chịu được sức nặng, lúc cần đặt giỏ mây mới đẩy ra.

Có lẽ người mặc áo ngắn cũng lên từ một cái giỏ mây khác, giọng hắn vang lên cách đó không xa. “Hỉ Thước, đỡ vị phu nhân này xuống.”

“Vâng.” Một giọng nữ nhanh nhẹn đáp lại.

Tần Tranh cảm thấy có một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy cánh tay, có lẽ chính là người trong trại ra đón họ nên thoải mái để người kia đỡ mình, mò mẫm ra khỏi giỏ mây.

May mà cơ thể này khá tốt, người cao, chân dài chứ nếu không đã phải dùng cả tay lẫn chân mới leo ra được, trông sẽ chật vật lắm.

Lúc vừa thò chân ra khỏi giỏ mây, Tần Tranh giả vờ loạng choạng, cố ý giẫm chân mạnh hơn. Quả nhiên nghe được tiếng nền sắt dưới chân, cô càng khẳng định suy đoán trước đó là đúng.

Người mặc áo ngắn quay đầu lại nhìn Tần Tranh một cái rồi lại nói với thiếu nữ đỡ cô. “Hỉ Thước, dìu phu nhân cho chắc.”

“Vâng.” Vẫn là từ đó, nhưng lần này rõ ràng có thêm chút sợ hãi trong giọng nói.

Sau đó là đường núi quanh co nhưng nhờ có thiếu nữ tên Hỉ Thước đỡ nên đi đường coi như thuận lợi. Sau khi đường dưới chân trở nên bằng phẳng, người mặc áo ngắn mới bảo Hỉ Thước tháo miếng vải đen trên mắt Tần Tranh ra. Đập vào mắt cô là cổng trại cao chừng hai trượng, phần mái hai bên cong vút lên trời, ở giữa treo một tấm biển làm bằng gỗ, trên đó dùng lối chữ Lệ viết ba chữ “Kỳ Vân Trại” thật mạnh mẽ.

Người mặc áo ngắn chắp tay nói với cô. “Trên đường đã làm khó Trình phu nhân rồi. Đây là trại của bọn ta, xin mời!”

Nói xong, hắn giơ tay làm tư thế “mời”.

Tần Tranh từ chối, nói: “Mời đại đương gia.”

Người mặc áo ngắn vẫn khăng khăng. “Phu nhân và Trình công tử là khách quý của trại, phải lấy lễ đối đãi.”

Tần Tranh thấy hắn nói thế, lại sốt ruột tình hình của thái tử nên không từ chối nữa.

Sau khi vào trại, Tần Tranh phát hiện trại này còn lớn hơn so với tưởng tượng của cô, hơn nữa điều làm cô bất ngờ là ở nơi này không chỉ có đàn ông trai tráng cô nhìn thấy trên thuyền mà còn có cả người già và trẻ nhỏ.

Những đứa trẻ kia thấy mấy người họ, chẳng những không sợ hãi mà còn hớn hở chạy đến gọi: “Trại chủ về rồi!”

Gã râu quai nón trông hung tợn thế kia lại được lũ trẻ hoan nghênh nhất. Có một cậu bé tóc để chỏm trái đào thò tay vào túi hắn, không mò được thứ mình muốn, cậu ta nói với giọng không vui. “Bưu Tử thúc thúc, kẹo đâu?”

Gã râu quai nón vỗ một cái lên đầu cậu, vừa cười vừa mắng: “Tránh ra tránh ra nào, cái đám ranh này! Ông đây đi đánh thủy tặc chứ có phải đi chợ đâu mà có kẹo!”

Những người khác về đến trại cũng trở nên hiền hòa hơn, thậm chí có người đi được nửa đường là bị gọi về nhà cuốc đất.

Lòng Tần Tranh đột nhiên dâng lên một càm giác kì lạ. Thay vì nói đây là trại sơn tặc thì nơi này càng giống một thôn xóm hơn.