Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 21



Lưỡi kiếm lạnh lẽo làm Tần Tranh giật nảy mình. Cô vô thức nói: “Tướng công, là thiếp.”

Tiếng hít thở ở phía sau nghe khá nặng nề, cuối cùng lưỡi kiếm sắc lạnh kia cũng rút khỏi cổ cô. Một giọng nói yếu ớt, khàn khàn vang lên: “Đây là đâu?”

Tần Tranh quay đầu lại thì thấy thái tử đã đứng tựa vào tường trông khá yếu ớt. Một tay y cầm kiếm, tay kia thì ôm ngực, trán đầy mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt cũng trở nên đỏ ửng một cách bất thường.

Tuy không đúng thời điểm cho lắm nhưng nhìn gương mặt quá sức anh tuấn này của y, trong đầu Tần Tranh vẫn hiện lên hai chữ “tuyệt sắc”.

Cô vội hoàn hồn lại, đặt thố canh lên bàn rồi quay qua đỡ y. “Đây là Kỳ Vân Trại trên Lưỡng Yến Sơn. Tiểu cô nương mà chúng ta gặp trên thuyền của bọn thủy tặc chính là đại tiểu thư của trại này.”

Thái tử mất máu quá nhiều, người lại phát sốt nên bủn rủn tay chân, phải dựa vào Tần Tranh mới về giường được.

Lúc nãy là nhờ trai tráng trong trại đỡ y vào bồn tắm, bây giờ Tần Tranh trở thành cây gậy chống mới biết tên này đúng là nặng. Cô không nhịn được, nói: “Đại phu nói vết thương của người cần được tịnh dưỡng, người vừa tỉnh lại đã xuống giường, nếu vết thương vỡ ra thì phiền lắm.”

Đôi môi đẹp của thái tử mím thành một đường lạnh lẽo. Y im lặng một lúc rồi nói: “Ta tỉnh lại thì phát hiện không thấy nàng đâu.”

Y loáng thoáng nhớ trước khi chìm vào hôn mê, hình như họ gặp được nhuy hiểm. Khi tỉnh lại ngỡ Tần Tranh gặp bất trắc nên suy nghĩ đầu tiên là phải đi cứu cô. Vì thế khi nghe tiếng bước chân bên ngoài, y lê tấm thân bệnh tật nấp sau cánh cửa, định uy hiếp đối phương, hỏi rõ nơi này là đâu. May mà tất cả chỉ là lo xa.

Tần Tranh đỡ y nằm lên giường, nghe y nói thế thì ngẩn ra, sau đó mặt bất giác ửng hồng. Nếu cô không hiểu sai thì y đang quan tâm cô ư?

Tuy trong sách viết đây là một kẻ chẳng ra gì nhưng từ khi xuyên qua đến nay, tiếp xúc với y, rõ ràng khác hoàn toàn trong sách nói. Nhiều khi Tần Tranh còn hoài nghi phải chăng y và thái tử trong sách là hai người khác nhau.

Cô không khỏi ho khan vài tiếng. “Thiếp sợ người tỉnh lại bị đói, bếp ở chỗ này không dùng được nên đến bếp chính của trại để nấu cho người chén canh gà.”

Tần Tranh thấy trên mặt thái tử có vẻ ửng đỏ thì vô thức đưa tay lên muốn sờ thử trán y, tuy nhiên lại bị một bàn tay nóng rực ngăn lại.

Thái tử cau mày nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.

Lúc này ai lùi bước trước thì người đó xấu hổ hơn. Tần Tranh cố tỏ ra bình tĩnh tự nhiên, tay ra sức mạnh một chút, mu bàn tay nõn nà như ngọc bèn chạm vào trán y.

Không biết có phải cô cảm nhận sai hay không mà thấy trán thái tử còn nóng hơn cả khi sốt.

Dưới ánh mắt thâm thúy của thái tử, Tần Tranh cố giữ vẻ thong dong. “Tướng công, người lại phát sốt rồi. Hai ngày nay cứ sốt rồi hạ, hạ rồi sốt mãi. Lát nữa thiếp sẽ dùng nước ấm pha rượu chườm cho người.”

Thái tử nhìn cô không nói chuyện, bàn tay đang nắm tay cô cũng không buông ra. Tần Tranh chỉ cảm thấy chỗ cổ tay bị y nắm cũng bắt đầu nóng sốt thì phải. Cô hơi giãy giụa nhưng không giãy ra được đành lên tiếng bảo: “Tướng công.”

Khi ấy thái tử mới buông tay cô ra.

Tần Tranh xoa xoa cổ tay mình. Rõ ràng y không hề dùng sức nhưng lúc nãy cô không thể giãy ra được, hơn nữa dường như bây giờ cổ tay còn lưu lại độ ấm trong lòng bàn tay y.

“Làm nàng đau à?” Trên đầu bỗng vang lên giọng nói khàn khàn, trầm thấp.

Tần Tranh vừa ngẩng đầu lên bèn chạm phải ánh mắt sâu không lường được của thái tử. Cô vô thức né tránh, cảm thấy dường như đằng sau ánh mắt nhìn có vẻ bình tĩnh lạnh nhạt ấy có ẩn giấu con một dã thú từng trải qua phong ba và thê lương.

Tần Tranh lắc đầu loạn xạ. “Không có.”

Cô dời mắt đi, nhìn thấy thố canh trên bàn mới tìm được đề tài để chấm dứt tình cảnh lúng túng này nên vội hỏi: “Có đói không, thiếp múc cho người chén canh nhé.”

Thái tử đang phát sốt, cả người không có sức lực nên cũng không có khẩu vị gì, không muốn ăn đồ dầu mỡ nhưng nghe Tần Tranh nói thế thì vẫn khẽ gật đầu.

Đã một ngày một đêm y không ăn gì rồi, cần phải nạp gì đó để khôi phục thể lực.