Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 28



Y đã đánh giá cao thân thể này. Chỉ một liều thuốc tăng cường hiệu quả thôi, chẳng những phát sốt mà còn bị đau đầu nữa.

Nếu là cơ thể của y trước kia thì sớm đã thích nghi được.

Thái tử càng nghĩ đến thân thể này thì lòng càng thấy bực dọc khó chịu.

Thể chất không đủ mạnh khỏe, da thịt không đủ rắn chắc, nội lực không đủ chữa thương, gầy gò như con gà rụng lông, ngay cả hai phần thực lực của y trước kia cũng không phát huy được.

Tư chất như thế mà còn làm thái tử, đám con cháu này đúng là vô dụng, thảo nào Sở Quốc lại diệt vong.

Tần Tranh hoàn toàn không hay biết nỗi phiền muộn trong lòng thái tử, thấy sắc mặt của y khó coi thì cứ tưởng y bị đau đầu dữ dội. Khoảng thời gian này cô đã chứng kiến khả năng chịu đựng kinh người của thái tử, có thể khiến y thốt ra hai chữ đau đầu thì không phải là đau vừa đâu.

Tần Tranh ôm chăn mền dưới đất đi ra ngoài, nói: “Thiếp mang chăn mền cho Lư thẩm rồi về xoa cho người.”

Không lâu sau, Tần Tranh quay trở lại, thái tử vẫn duy trì tư thế cô nhìn thấy trước khi đi.

Cô đóng cửa lại, đi đến bên bàn, nói: “Tướng công, để thiếp xoa đầu cho người nha?”

Trước kia mỗi khi thức đêm vẽ thiết kế công trình, dùng đầu óc quá nhiều, đầu cô cũng bị đau. Sau này cô học được một liệu pháp mát xa từ người bạn học trung y của mình, mỗi lần đau đầu xoa bóp một chút thì đỡ được rất nhiều.

Thái tử nhìn cô. Ánh mắt trong trẻo của cô phản chiếu ánh nến, dường như ẩn chứa cả bầu trời ấm áp.

Y không nói một lời, chỉ thu bàn tay đang đè trên trán về, coi như ngầm đồng ý.

Tần Tranh đặt những ngón tay thon của mình lên trán y, dùng một lực không mạnh không nhẹ để ấn, hỏi: “Đau chỗ này sao?”

Thái tử nhắm mắt lại, “ừm” một tiếng. Lọn tóc dài của y xõa xuống, nhẹ nhàng phất qua mu bàn tay của Tần Tranh. Lành lạnh, nhưng cũng mang theo cảm giác tê tê ngứa ngứa.

Tuy thời điểm không thích hợp lắm nhưng Tần Tranh thầm nghĩ tóc thái tử thật đẹp, vừa đen vừa bóng, lại rất mượt mà.

Tuy cơ thể này tóc cũng rất nhiều, không lo bị hói nhưng sợi tóc vừa mềm vừa mảnh, không có cảm giác giống dải lụa dài như của thái tử.

Một người nhắm mắt dưỡng thần, một người chuyên chú mát xa, căn phòng lại chìm vào im lặng, thỉnh thoảng có vài liếng “lèo xèo” khi bấc nến cháy. Bóng của hai người in trên vách tường lại kề sát vào nhau.

Xoa được một lúc, thái tử đột nhiên lên tiếng. “Được rồi.”

Tần Tranh thu tay về, hỏi: “Có đỡ hơn chưa?”

“Đúng là có hiệu quả.” Thái tử nói xong thì nhìn thẳng vào mắt nàng. “Sao nàng lại biết thứ này?”

Tần Tranh đoán trước kia thái tử phi sẽ không bao giờ xoa đầu cho thái tử nên bèn trả lời: “Trước kia mẫu thân thiếp cũng hay bị đau đầu, thiếp làm theo cách đại phu chỉ để xoa cho bà ấy.”

Thái tử thu mắt về, không hỏi nhiều nữa, chỉ bảo: “Khuya rồi, đi nghỉ thôi.”

Nến trên bàn cũng sắp cháy hết, không cần phải đi tắt. . ngôn tình hay

Hai chiếc chăn thừa Tần Tranh đã mang cho Lư thẩm nên không thể ngủ dưới đất được nữa. Sau khi đỡ thái tử lên giường, cô vốn định bảo y ngủ bên trong nhưng y lại ngồi ở đầu giường không nhúc nhích.

Tần Tranh đành lên tiếng. “Tướng công, người ngủ bên trong đi. Người bị thương, nửa đêm có chuyện gì cần thiếp dậy cũng dễ hơn.

Thái tử không nhúc nhích, chỉ nói: “Ngủ trong đi.” Sau đó đưa ra lý do Tần Tranh không thể phản bác: “Trại này không an toàn, ta sợ lại có người đến.”

Y ngủ bên ngoài ít ra còn rút kiếm kịp, còn cô thì chỉ có nước bị người ta cắt cổ.

Tần Tranh luôn rất trân trọng tính mạng của mình. Cô cởi giày, bò lên giường, gần như là nằm dán vào tường. Cô ngủ không ngoan lắm, lỡ như bất cẩn đụng trúng vết thương của y thì tội lỗi quá.

Thái tử nhìn dáng ngủ dính sát vách tường, người thẳng đờ của cô bèn nói với chất giọng của cảm xúc: “Chăn không có lớn đến vậy.”

Đợi thái tử nằm xuống, Tần Tranh mới ý thức được y nói thế là có ý gì.

Vì tiết kiệm vải, chăn trong trại này không lớn lắm, gần như trải là là vừa đủ che kín chiếc giường.

Cô nằm sát tường, sau khi thái tử nằm xuống, cô chỉ dính được một góc chăn.

Lúc này, ngọn nến trên bàn đã cháy hết, nó phát ra một tiếng “xèo” rồi cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Tần Tranh chịu đựng một lát, cảm thấy nửa cơ thể dán vào tường rất lạnh. Sau khi hai mắt quen với bóng tối, cô có thể lờ mờ thấy được hình ảnh trong phòng.

Vì ngực bị thương nên thái tử nằm ngửa, Tần Tranh chột dạ nhìn y như kẻ trộm, phát hiện y đang nhắm mắt bèn nhích nhẹ vào bên trong.

Tuy làm thế chỉ vừa đủ để chăn đắp kín người nhưng sau khi nhích ra xa vách tường lạnh lẽo kia, cô không nhích vào trong thêm nữa.

Người đàn ông bên cạnh trên danh nghĩa là phu quân của cô nhưng suy cho cùng, đây là lần đầu tiên họ chung chăn chung gối kể từ khi cô xuyên đến.

Lần trước trên thuyền, họ vừa thoát chết trong gang tấc, cô chỉ muốn ngủ một giấc lấy lại sức lực nên hoàn toàn không tâm trí đâu mà nghĩ đến những chuyện này, còn chủ động mời thái tử lên giường, có điều y không ngủ.

Bây giờ tạm thời yên ổn, đêm ngủ chung với y trên một chiếc giường, thân là một FA lâu năm, những suy nghĩ kỳ quái lại lần lượt hiện lên trong đầu Tần Tranh.

Cũng không phải bài xích, có điều… không quen cho lắm.

Trong bóng đêm, mặt Tần Tranh đầy vẻ rối rắm. Cô cứ tưởng mình sẽ không ngủ được nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi rồi chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.

Khi nghe được tiếng hít thở đều đều bên cạnh, thái tử mới mở mắt ra.

Y quay đầu qua nhìn Tần Tranh. Thị lực của người luyện võ rất tốt, trong bóng đêm Tần Tranh chỉ có thể thấy lờ mờ những đường nét của y nhưng y lại có thể nhìn thấy cả những sợi mi dưới đôi mắt đang khép của cô.

Mới ra cung được vài ngày mà cằm cô đã gầy đi thấy rõ.

Môi thái tử mím thành một đường, y cẩn thận kéo chăn đắp lên người Tần Tranh còn mình thì đắp chiếc áo choàng, ngiêng người ra phía ngoài để ngủ.