Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 301



Chủ tướng chưa bao giờ bị làm nhục như vậy, mặt lập tức hiện vẻ phẫn nộ.

Lâm Chiêu lập tức vung tay lên, sai người trói gô hắn lại.

Thấy tướng lĩnh này người cao lớn vạm vỡ, hẳn là sức lực rất lớn nên bảo: “Đây là dây gân bò, chuyên dùng để trói heo rừng, trên đường đừng có phí sức giãy giụa.”

Nghe Lâm Chiêu nói dây thừng này dùng để trói heo, chủ tướng quân Trần giận tím mặt, than vãn: “Đám dư đảng các ngươi không kẻ nào có bản lĩnh quang minh chính đại đánh trận sao? Đàn bà con gái cũng chỉ biết dùng những chiêu hèn hạ này!”

Lâm Chiêu nghe không lọt tai, dùng vỏ kiếm chọc mạnh vào bụng của hắn: “Đàn bà thì sao? Mấy vạn nhân mã của ngươi chẳng phải bại trong tay đàn bà à? Cái gì mà quang minh chính đại đánh trận, binh pháp chẳng phải cũng có chiêu ư? các ngươi nửa đêm tập kích chắc quang minh chính đại?”

Chủ tướng bị đau, lại bị Lâm Chiêu nói đến nghẹn họng.

Lâm Chiêu nắm sợi dây trói tên chủ tướng như dắt chó đi dạo, đến tụ họp với Tần Tranh.

Từ xa xa, thấy Tần Tranh, nàng ta gọi lớn: “A Tranh tỷ tỷ, muội bắt được một tên quan này!”

Chủ tướng quân Trần nhìn theo ánh mắt của Lâm Chiêu, cũng nhìn thấy nữ tử đứng giữa đám người cầm đuốc.

Nàng ta có dáng người cao ráo, tóc buộc đuôi ngựa, người trông rất hoạt bát nhanh nhẹn.

Khi nhìn rõ dung mạo của nữ tử kia, hắn chỉ cảm thấy sững sờ.

Ánh trăng len qua tán cây chiếu xuống, xa xa còn có những đốm lửa xanh lập lòe, nàng ta đứng giữa trời đất bao la, như một tiên tử không nhuốm bụi trần, lại như yêu tinh từ trong núi bước ra.

Tên chủ tướng ngẩn ngơ nhìn, Lâm Chiêu giơ thanh kiếm lên gõ vào đầu hắn.

“Nhìn cáo gì đó! A Tranh tỷ tỷ của ta là để cho ngươi nhìn à?”

Tần Tranh nghe Lâm Chiêu gọi bèn quay đầu lại.

Cô thường giúp Sở Thừa Tắc sửa sang áo giáp nên cũng nhận biết áo giáp mà các tướng linh mặc.

Lúc này thấy bộ giáp trên người tên tướng lĩnh bèn mỉm cười nói với Lâm Chiêu.

“A Chiêu bắt được người có chức quan không nhỏ đâu.”

Lâm Chiêu nghi hoặc nhìn tên tướng lĩnh một cái.

“Tên ngốc này rơi vào bẫy, muội thấy cũng không được thông minh cho lắm, chức quan có thể to cỡ nào chứ? Nếu tướng lĩnh lãnh binh của quân Trần lần này cũng ngu như hắn thì chúng xong đời rồi!”

Tên chủ tướng: “…”

Tần Tranh đáp: “Nếu hắn không đổi áo với binh sĩ khác thì hẳn đúng là người này.”

Lâm Chiêu lại nghi ngờ nhìn người đang bị trói lần nữa.

“Chắc là đổi áo giáp với người khác thôi.”

Nói rồi nàng ta đạp cho hắn một cái.

“Này, ngươi tên họ là gì, chức quan thế nào, mau báo ra!”

Chủ tướng quân Trần nghiến răng đáp: “Thà chết chứ không chịu nhục.”

Lâm Chiêu lấy làm lạ.

“Bà cô ta bảo ngươi báo tên họ chức danh, sao lại làm nhục ngươi?”

Tên chủ tướng: “…”

Hắn bị chọc giận đến tím mặt.

Tần Tranh nói: “Thôi vậy, lát nữa giao hắn cho điện hạ để điện hạ thẩm vấn.”

Cô quay đầu sang bảo với các tướng sĩ đang rút tên ra khỏi người rơm.

“Mọi người nhanh tay lên tí.”

Những người rơm kia mặc quần áo rách của quân Sở, trên người cắm đầy tên, sau lưng có buộc một sơi dây thừng, đó chính là những âm binh đã làm quân Trần bát vía ở trong rừng.

Chủ tướng quân Trần nhìn thấy số người rơm kia, cũng hiểu ra cơ sự.

Thảo nào lúc nãy hắn thấy đám “âm binh” kia tuy di chuyển nhanh nhẹn nhưng thân mình lại khá cứng ngắc, trúng tên cũng không hề hấn gì, thì ra là người rơm mặc quần áo, được binh lính nấp trong tối giật dây điều khiển.

Về phần đám đầu lâu trên cành cây và giọng hát ca bài “Sở phong”, rõ ràng là để giả thần giả quỷ dọa người.