Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 35



Một người đáp khẽ: “Không phải đâu, tướng công của nàng ta trông tuấn tú lắm, võ công cũng không kém gì đại ca mà!”

Vương Bưu gõ đầu hắn, mắng: “Nói gì đó hả! Đại ca của chúng ta mới gọi là tuấn tú chứ. Cái tên mặt trắng kia nhìn ẻo lả đoản mệnh, làm sao bì được với đại ca?”

Anh chàng bị gõ xoa xoa đầu, đáp: “Đám nữ nhân không thích kiểu như đại ca mình đâu…”

Thấy Vương Bưu thủ thế định đánh tiếp, người kia vội bưng chén, cầm màn thầu chạy sang chỗ khác.

Lâm Nghiêu khá bất ngờ khi thấy Tần Tranh xuất hiện ở đây.

Đêm qua bí mật thương lượng với nhau xong, tuy vị công tử tự xưng là Trình Tắc kia không hề nói rõ thân phận của mình nhưng nghĩ đến những điều mà người đó nói, đến giờ chân Lâm Chiêu còn thấy run rẩy, càng khẳng định thân phận của hai người này không tầm thường, còn cố tình căn dặn người trong trại phải kính trọng họ. truyện teen hay

Thấy Tần Tranh đến đây, hắn sợ là Lâm Chiêu lại ham vui, lôi kéo Tần Tranh đến.

Đến chỗ Tần Tranh, Lâm Chiêu chắp tay hành lễ. “Sao Trình phu nhân lại đến nơi thế này?”

Lâm Chiêu nhanh miệng, trả lời thay Tần Tranh. “A Tranh tỷ tỷ muốn nhổ ít cây cỏ về trồng trong vườn để đuổi côn trùng. Tỷ ấy không nhận ra chúng, muội nhớ gần đây có nên bèn rủ tỷ ấy đi theo.”

Lâm Nghiêu sa sầm mặt. “Bậy bạ. Lúc về muội tiện tay nhổ vài cây là được, còn bắt người ta đến đây là sao.”

Tần Tranh lo Lâm Nghiêu tức giận là vì Lâm Chiêu để cô biết được đường xuống núi nên vội nói: “Trại chủ đừng trách A Chiêu, là do ta tò mò, muốn đi theo xem thử.”

Cô đã giải thích thay cho Lâm Chiêu nên Lâm Nghiêu không tiện nói gì thêm, chỉ căn dặn lát nữa phải đưa cô về sớm rồi cầm màn thầu và khoai lang đến chỗ Vương Bưu ăn.

Vòng tròn mà họ ngồi khi nãy thiếu mất một người, Lâm Chiêu thế vào chỗ của người đó.

Vương Bưu nhích sát lại chỗ hắn, ép giọng hỏi: “Đại ca, tiểu nương tử kia đến làm gì thế? Đi đưa cơm à?”

Lâm Nghiêu lườm hắn một cái. “Đến nhổ cây cỏ về đuổi côn trùng.”

Vương Bưu “à” một tiếng với vẻ khá thất vọng.

Tần Tranh nhân lúc họ ăn cơm, đi theo Lâm Chiêu đến xem những cái hố mà họ đã đào.

Đúng là vấn đề mà trước đó cô đã đoán.

Nơi này gần sông, đất ẩm ướt, không gia cố sườn dốc, lại không đào rãnh thoát nước, một khi nước vào thì móng sẽ dễ dàng sạt lở. Hơn nữa xem ra những cái hố móng này được đào theo độ sâu tiêu chuẩn của móng ở những nơi đất khô.

Nơi ẩm ướt bề mặt đất tơi xốp, móng phải đào sâu mới được, nhất định phải đào tới lớp đất cứng phía dưới thì cầu tàu mới vững chắc.

Càng nhìn, chân mày Tần Tranh cau càng chặt.

Một người đang ăn cơm thấy các cô đứng cạnh hố móng thì quát lớn: “Các cô nương, đừng có đến gần, giẫm sập cái là toi công các huynh đệ làm từ sáng giờ đó!”

Những người còn lại đều bật cười nhưng không có ác ý.

Tần Tranh khẽ gật đầu với Lâm Chiêu, Lâm Chiêu biết cô đã xem xong bèn nói với lại: “Ai mà thèm nhìn mấy cái hố dỏm các huynh đào chứ. Ca, muội dẫn A Tranh tỷ tỷ đi nhổ cây thuốc đây.”

Nói xong bèn dẫn Tần Tranh đi vào rừng cây bên bãi cạn, Hỉ Thước thì theo sau.

Đi được một đoạn, Lâm Chiêu bảo Hỉ Thước trông chừng, còn mình thì hỏi Tần Tranh. “Thế nào? A Tranh tỷ tỷ có nhìn ra vấn đề không?”

Tần Tranh nhặt một chiếc que vẽ lên đất hình những cái hố mà họ đã đào bên đó rồi lại vẽ thêm một đường thẳng bên cạnh cái hố, nói: “Trước khi hạ cọc, phải đào móng sâu hơn, ít nhất phải đào thêm hai mét kể từ khi chạm đến tầng đất cứng. Ngoài ra còn phải gia cố thành dốc, móng sâu tới đâu thì phải đắp vách hố tới đó, như thế mới không bị sạt lở.”

Lâm Chiêu nghe thế, hai mắt sáng rực. “Thế là được sao?”

Tần Tranh chỉ vào đường thẳng kia. “Còn phải đào một cái rãnh thoát nước rộng chừng một mét. Sau khi cầu tàu hoàn thành, rãnh này có thể không cần đến nhưng lại cực kỳ quan trọng trong giai đoạn trước khi lấp đất vào hố. Có rãnh thoát nước này thì đáy hố mới không đọng nước, nếu vách hố quá ẩm ướt thì rất dễ bị sạt lở.”

Lâm Chiêu gật đầu, nửa hiểu nửa không, hai mắt nhìn Tần Tranh với vẻ vô cùng sùng bái.

Còn một vấn đề quan trọng nhất mà Tần Tranh chưa nói, đó là nếu nước sông hay có thủy triều dâng thì không thể xây một cái cầu tàu có độ cao cố định được, nếu không lúc nước dâng lên thuyền cập bờ, cầu tàu bị nước nhấn chìm là coi như uổng công.

Sự khác nhau giữa những chiếc cầu bình thường và cầu tàu hiện đại là ở chỗ này: Cầu tàu hiện đại có thể thay đổi độ cao. Trước kia ở công trường Tần Tranh chỉ nhìn thấy những chiếc cầu tàu làm bằng sắt, công nghệ ở cổ đại còn lạc hậu, trong thời gian ngắn không thể tìm đâu ra nhiều sắt như vậy nên chỉ có thể dùng gỗ.

Dùng kĩ thuật lắp ghép khớp nối để tách nối phần mặt cầu và trụ cầu, thay đổi độ cao như mong muốn hẳn là không khó.

Tần Tranh thử giảng giải cho Lâm Chiêu nguyên lý nâng hạ cầu tàu nhưng có vẻ chỉ nói không thì hơi khó nên đành hỏi: “Ở trại đông ai là người chịu trách nhiệm xây cầu tàu?”

Chỉ đạo kỹ thuật là người của trại tây nhưng lao động chân tay đều là người của trại đông, hẳn là sẽ có một thủ lĩnh.

Lâm Chiêu đáp: “Là Vương Bưu đại ca.”

Tần Tranh bảo: “Vậy muội tìm cơ hội nói lại với hắn những lời ta vừa nói. Nếu hắn hiểu được thì tốt, nếu không hiểu thì ta sẽ giải thích thêm với muội cho rõ hơn, sau đó muội nói lại với hắn lần nữa, chỉ cần đừng nói đây là ý của ta là được.”

Lâm Chiêu gật đầu, nói với vẻ ngượng ngùng. “Tại muội dốt quá.”

Tần Tranh xoa đầu nàng ta. “Không phải muội ngốc, chẳng qua là chưa từng tiếp xúc với những thứ này mà thôi, Hơn nữa ai cũng có sở trường riêng, võ nghệ của muội những cô nương khác có tập tám, mười năm cũng không được.”

Lâm Chiêu nhe răng cười. “A Tranh tỷ tỷ thật tốt. Ca ca cứ luôn nói muội ngốc.”

Tần Tranh cười bảo: “Muội biết huynh ấy nói không đúng là được.”

Lâm Chiêu vui vẻ ưỡn ngực lên, cảm thấy cả người thật nhẹ nhõm. “Đúng vậy, miệng chó không mọc được ngà voi!”

Hai huynh muội nhà này chắc chắn là ruột thịt!

Tần Tranh dở khóc dở cười. “Nhổ cây thuốc xong thì về thôi, chắc ca ca muội đã ăn xong rồi.”

Cô ngồi xổm lâu nên hơi tê chân. Lúc đứng dậy bèn nhìn về phía mặt sông. Nơi này địa thế cao, Tần Tranh nhìn là thấy ở khúc ngoặt của sông đậu một chiếc thuyền có mui, đuôi thuyền có một ngư ông đội nón lá đang câu cá.

Đã biết Lưỡng Yến Sơn là hang ổ của sơn tặc, sao còn có người đến câu cá? Tần Tranh cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi Lâm Chiêu: “Dưới núi thường có người đến câu cá sao?”

Lâm Chiêu nhìn theo ánh mắt của Tần Tranh, thấy chiếc thuyền kia thì biến sắc. “Ca ca muội cướp hàng của bọn thủy tặc, chắc hẳn chúng có âm mưu gì đó, muội phải đi nói với ca ca một tiếng.”

***

Các nàng hình như đọc mà quên like cho mị ròi:<<

Nhớ like nha<3