Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 6



Đến bến tàu, chút bạc vụn mà Tần Tranh vừa lấy lập tức phát huy tác dụng. Có không ít tàu thuyền đang đậu trên bến, những gia đình giàu có chưa kịp chạy trốn khi thành bị phá đều nhân lúc trời tối, đi đường thủy tiến xuống phía nam.

Nhưng chỉ có hai chiếc thuyền lớn, còn lại đều là thuyền nhỏ.

Bến tàu chen kín những người tay xách nách mang, thái tử thân mang trọng thương, Tần Tranh bảo y đợi bên ngoài còn mình thì chen tới trước hỏi giá đi thuyền.

Người cô nhỏ nhắn, thoắt cái đã chen vào trong đống người như một con lươn. Một lát sau, cô lại chui ra khỏi đám người ấy.

Có một người đàn ông bị đụng trúng, cáu kỉnh quát vài câu với cô. Mắt thái tử tối lại, y sợ cô bị bắt nạt, định xách kiếm qua đó thì thấy Tần Tranh đã tươi cười nói gì đó với người kia, hình như là xin lỗi. Sắc mặt của hắn ta vẫn cau có nhưng may là không động tay chân.

Tần Tranh chạy đến trước mặt thái tử, lau mồ hôi trên trán, nói: “Hỏi được rồi. Những chiếc thuyền này đều đi Ngô Quận. Thuyền nhỏ mỗi người một trăm văn, thuyền lớn ba trăm văn. Nghe nói đường thủy cũng không bình yên lắm, thường có cướp xuất hiện. Thiếp cảm thấy thuyền lớn an toàn hơn nên đã mua thẻ lên thuyền lớn.”

Cô giơ hai tấm thẻ gỗ trên tay lên. Trên thẻ có khắc chữ, chắc là họ của chủ thuyền.

Cái này chính là vé tàu của người xưa.

Thái tử nhìn cô tươi cười, nhớ đến cảnh cô nhún nhường xin lỗi người đàn ông kia, lòng có nhiều cảm xúc ngổn ngang. Y nói với giọng trầm khàn: “Xin lỗi.”

Theo y chạy trốn, cô phải chịu khổ nhiều.

Quý nữ thế gia được nuông chiều từ nhỏ lại phải bất chấp thể diện, chen vào giữa đám đông, bị người ta mắng còn phải tươi cười nói xin lỗi.

Tần Tranh thì lại không cùng tần số với y, cũng hoàn toàn không để ý chuyện chen vào đám đông hay xin lỗi người đàn ông kia. Kiếp trước ai mà chẳng phải chen chúc trên tàu điện ngầm chứ?

Cô ngơ ngác nhìn thái tử, hỏi: “Cái gì?”

Thái tử không nói gì thêm, chỉ bảo: “Đi thôi.”

Hai người lên thuyền thì mới được biết họ chỉ có thể chen chúc với những người khác trong một khoang chứa đồ dưới đáy thuyền, không được tùy tiện lên boong thuyền, nói là sợ quầy rầy tới quý nhân ở trên.

Mười mấy người chen nhau trong một khoang thuyền chật chội, không khí khó mà tả được.

Tần Tranh phát hiện người đàn ông gây gổ với cô trước đó cũng lên chiếc thuyền này, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía cô, ánh mắt ấy khiến cô không thoải mái lắm.

Sợ thái tử bị người ta đụng trúng làm rách miệng vết thương nên cô định bảo y ngồi dựa vào vách tường, mình thì ngồi bên cạnh chặn những người khác. Nhưng thái tử lại kéo cô qua, để cô ngồi sát vách.

Người y toát ra khí thế lẫm liệt, lại có thanh kiếm dài, vừa nhìn là biết không dễ bắt nạt nên những người trên thuyền đều tự động giữ khoảng cách. Ngay cả người đàn ông kia, khi nhìn thấy thanh kiếm của thái tử cũng biết điều hơn, không dám nhìn Tần Tranh nữa.

Thuyền rời bến, Tần Tranh cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Một ngày nay, thần kinh của cô luôn căng như dây đàn, không lúc nào được giãn ra. Bây giờ dựa vào vách thuyền, cảm nhận thuyền lắc lư chạy trên sông, cô không khỏi cảm thấy lơ mơ buồn ngủ.

Những hành khách khác cũng thả lỏng hơn nhiều. Không biết là người khởi xướng, họ bắt đầu bàn luận về việc thành bị phá hôm nay.

“Cái đám dân quê đó đúng là chẳng ra gì, vào thành cái là chém giết cướp bóc, còn không bằng thổ phỉ nữa!”

“Vốn là một bọn nông dân nghèo mạt hạng, bây giờ đánh đến Biện Kinh, thấy thương nhân cứ như là thấy kẻ thù truyền kiếp vậy, chẳng hạn như Trần viên ngoại trên thuyền này.” Người nói chuyện chỉ tay lên khoảng thuyền phía trên, ép giọng thật khẽ: “Một tên cầm đầu bọn phản loạn cướp tòa nhà của ông ấy, mấy tiểu thiếp và đứa con gái mười lăm tuổi đều bị chúng chà đạp, nếu không ông ấy cũng không đến mức trốn đi ngay trong đêm.”

Mọi người vô cùng ngậm ngùi, lại lần theo đề tài này nhắc đến hoàng cung. “Các phi tử và công chúa trong cung, rơi vào tay bọn phản loạn thì đúng là thảm!”

Tần Tranh thầm nghĩ chắc là tin tức chưa truyền ra ngoài, những người này còn chưa biết các phi tần và công chúa đều đã bị Sở Dương Đế ban chết.

Cô không còn lòng dạ nào để nghe tiếp nữa nhưng những người này vẫn tiếp tục bàn tán.

“Nghe nói thái tử phi là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, vì nàng ta mà Thẩm thế tử mới cấu kết với quân phản loạn, không biết thái tử phi có thành con dâu của Thẩm gia không?”

Lập tức có người phản bác: “Thẩm gia tốt xấu gì cũng là danh gia vọng tộc, sao có thể cưới một nữ nhân mất trinh làm chủ mẫu chứ. Dù Thẩm thế tử muốn cưới thì Thẩm lão phu nhân cũng sẽ không đồng ý.”

Lại có một giọng nói khác vang lên. “Đấy là mấy người không biết đó thôi, hình như thái tử phi kia vẫn còn là khuê nữ trinh trắng đấy.”

Những lời này đã khiến người khác vô cùng tò mò, cũng thành công khiến Tần Tranh không còn buồn ngủ nữa.

Đúng là trong sách không có viết thái tử và thái tử phi đã viên phòng hay chưa, Tần Tranh lại không có ký ức của cơ thể này nên cũng không biết quan hệ giữa họ đã đến mức nào.

Có người lập tức truy hỏi: “Sao mà biết?”

Người kể chuyện khi nãy có vẻ khá đắc ý. Hắn ta ngoắc tay, mọi người không khỏi nhích lại gần nghe hắn nói. Hắn tỏ vẻ thần bí: “Tôi có một người thân vốn làm việc trong thái y viện, nghe nói ấy à, thái tử bất lực, cố tình cưới một người thật đẹp về để làm bình phong thôi. Hoàng đế triệu tập bao nhiêu đạo sĩ để luyện đan, bên ngoài thì nói là tìm kiếm thuốc trường sinh nhưng thật ra là âm thầm luyện thuốc cho thái tử đó!”

Những người trên thuyền không khỏi hít hà.

Tần Tranh cũng ngớ cả người, vô thức đưa mắt nhìn thái tử.

Người kia còn tiếp tục kể: “Theo tôi ấy à, đây chắc chắn là chứng bệnh di truyền gì rồi. Tôi từng chứng kiến một nhà có hai ông cháu mắc chứng bệnh y chang thế. Năm đó Vũ Gia Đế – hoàng đế khai quốc của Đại Sở còn tại vị, hậu cung không một phi tần, nghe nói cũng là do bất lực.”

Thái tử tuy đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng khóe môi cũng nhúc nhích thấy rõ.