Xuyên Thành Thế Thân Bạch Nguyệt Quang Làm Trời Làm Đất Của Nam Chủ

Chương 4: Thiết lập nhân vật không thể sụp đổ



Edit: Aly

Giang Miên không biết rằng đã có người hận cô thấu xương, nhìn mình trong gương, cho bản thân cổ vũ cố lên.

Chờ lát nữa vừa ra, sẽ đề nghị chia tay với Thẩm Thời Yến!

*

Hà Lai thân là thư ký của Thẩm Thời Yến, đối với chế độ ăn uống của hắn có chút hiểu biết, gọi tất cả đều là hắn thích ăn.

“Thẩm tổng, vị Giang tiểu thư bên trong có yêu cầu gì hay không……” Nàng nắm chặt quyền, tạm dừng một lát lễ phép nói, “…… Mời ra ngoài?”

Lần đầu tiên có nữ nhân qua đêm trong phòng Thẩm Thời Yến, làm sao nàng có thể không ghen ghét.

Hà Lai nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng chưa nói lời nào giống như sai người kéo Giang Miên đi ra ngoài.

“Không cần!”

“Nhưng Giang tiểu thư cô ấy……”

Hà Lai còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Thời Yến ngắt lời: “Từ khi nào thì cô có thể quản chuyện của tôi?”

Giọng nói rơi xuống, một đạo ánh mắt sắc bén vọng lại, như lưỡi dao dừng ở trên mặt nàng, sau lưng Hà Lai sinh ra một mạt lạnh lẽo, chột dạ không thôi.

“Tôi không có.” Hà Lai cúi đầu, thấp giọng phủ nhận.

“Đi ra ngoài!”

Hà Lai ngốc bên người hắn nhiều năm, tự nhận bản thân hiểu biết hắn nhất, ngước mắt chạm vào đôi mắt đen lạnh lùng của nam nhân, lời nói biện giải kẹt trong cổ họng, phát không ra tiếng.

Nàng biết Thẩm Thời Yến hiện tại đã tức giận, nếu không nghe lời ngoan ngoãn rời đi, chỉ sợ vị trí của mình cũng không giữ được.

Hà Lai không thể không cắn răng lên tiếng nói vâng, trong lòng càng thêm không cam lòng.

Trước khi đi, nàng quay đầu lại nhìn nam nhân.

Thẩm Thời Yến đứng trước cửa sổ sát đất, bên ngoài trời đổ mưa phùn mênh mông, bọt nước mờ ảo đánh vào pha lê, phản chiếu đường nét góc cạnh rõ ràng của nam nhân.

Người nam nhân này thật đẹp, đồng thời cũng thật lạnh nhạt vô tình, một ánh mắt cũng không muốn bố thí cho nàng.

Hà Lai mê luyến nhìn, nhưng trước sau không bao giờ chiếm được cái ngoái đầu nhìn lại của nam nhân, cuối cùng không tình nguyện rời đi.

*

Giang Miên thay quần áo xong, ra khỏi phòng ngủ, tròng mắt trong trẻo linh động xoay chuyển, tìm kiếm bóng dáng Thẩm Thời Yến phòng trong.

Một lát sau, tầm mắt bình tĩnh dừng ở thân ảnh rộng lớn trong phòng bếp.

Thẩm Thời Yến đi ra từ bên trong, trong tay bưng một ly nước ấm, Giang Miên vội vàng tiến lên: “Thẩm tiên sinh, tôi có lời muốn nói với anh!”

Bệnh tình của Thẩm Thời Yến hình như có dấu hiệu tái phát, nuốt viên thuốc trước mặt Giang Miên, lăn lộn theo hầu kết, viên thuốc được nuốt xuống, “Chuyện gì?”

Giang Miên đang muốn mở miệng, tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Bữa ăn đặt hàng đã đến.

Thẩm Thời Yến mở cửa, để người phục vụ đẩy xe ăn vào.

Người phục vụ động tác nhanh chóng đem đồ ăn đặt trên bàn, sau khi nói câu “Dùng cơm vui vẻ”, mặt mang mỉm cười rời đi.

Thẩm Thời Yến ngồi xuống, thấy cô vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

“Không ăn?”

Cô đã sớm đói bụng, ngửi được hương thơm mê người của đồ ăn, khiến sâu thèm ăn của cô đều phải chui ra.

Giang Miên thẳng mắt lăng lăng nhìn chằm chằm món ngon mỹ vị, nếu lúc này đề nghị chuyện chia tay, khẳng định sẽ không được ăn đồ ăn ngon như vậy.

Là một tín đồ ăn uống, không thể không cúi đầu với mỹ thực.

Vẫn nên tỏ lòng thành kính với lục phủ ngũ tạng của mình trước, rồi mới nói đến chuyện chia tay.

Sau khi hạ quyết tâm, Giang Miên nga một tiếng, kéo ghế dựa ra, đặt mông ngồi bên cạnh Thẩm Thời Yến, nhìn một bàn đồ ăn, nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân: “Những thứ này có phải có chút nhiều hay không? Tôi không thể ăn hết!”

Một bàn đồ ăn này, cho dù hai người bọn họ cũng ăn không hết.

Thẩm Thời Yến nghe vậy, nhướng mi, dùng đôi mắt đen nhìn về phía cô: “Ai nói là cho một mình cô?”

Giang Miên hồ nghi ai một tiếng, ác độc phỏng đoán Thẩm Thời Yến có phải đã thay đổi chủ ý rồi hay không, kêu cô đứng ở một bên chỉ cho phép xem, không được ăn?

Thẩm Thời Yến cầm lấy chiếc đũa, chậm rãi thưởng thức.

Nam chủ không lên tiếng, Giang Miên không dám động đũa, thấy hắn gắp liên tiếp mấy món, tròng mắt tham ăn hận không thể dán trên chiếc đũa của hắn.

Món nào cũng ngon!

Có lẽ chú ý đến ánh mắt như lang tựa hổ của cô, Thẩm Thời Yến rốt cuộc “Thấy” cô còn ngồi bên cạnh, đại phát từ bi lên tiếng: “Không ăn?”

Con ngươi đen nhánh như đang nói không ăn thì đi ra ngoài!

“Ăn ăn ăn!”

Giang Miên liên tục đáp, vội vội vàng vàng cầm lấy chiếc đũa, gắp thịt viên thèm nhỏ dãi đã lâu cho vào trong miệng.

Đói bụng cả ngày, thật là ăn gì cũng ngon.

Cảm mạo chưa khỏi hẳn, Thẩm Thời Yến không ăn uống nhiều lắm, gắp vài đũa, cắn mấy ngụm liền buông đũa.

Ánh mắt bỗng nhiên dừng trên người tiểu nữ nhân bên cạnh, ánh đèn ấm áp sáng ngời trong nhà ăn chiếu vào trên mặt cô, khiến khuôn mặt nhỏ càng đỏ, đuôi mắt còn lưu lại một tia đỏ ửng sau khi khóc.

Giang Miên ăn một cách thích thú, cơ hồ hơn phân nửa đồ ăn đều rơi vào trong bụng cô.

Không hề chú ý tới nam nhân nào đó đang nhìn cô chằm chằm, đáy mắt lộ ra một tia cười nhạt, đường cong khuôn mặt cũng dần dần nhu hòa.

Cô ăn thứ gì làm sao cũng chỉ giống hamster nhỏ, quai hàm phình phình, giống như ai đó muốn đoạt thức ăn với cô.

Bộ dáng Giang Miên ăn uống thỏa thích, phảng phất một bàn này như Mãn Hán toàn tịch, khiến Thẩm Thời Yến cũng một lần nữa cầm lấy chiếc đũa, lục tục nếm thêm vài món ăn.

Trong miệng Giang Miên ồn ào nói ăn không hết, kết quả hơn phân nửa đồ ăn đều rơi vào trong miệng cô, bụng căng phồng.

“Ăn no?” Thẩm Thời Yến hỏi.

Giang Miên xoa xoa miệng, vẻ mặt thỏa mãn gật đầu, “Thật sự ăn quá ngon!”

Là một người tham ăn, cô mong rằng mỗi ngày đều có thể ăn ngon như vậy!

Giang Miên ăn no căng, xoa xoa bụng nhỏ tròn trịa, đứng lên tiêu thực.

Thẩm Thời Yến cầm lấy khăn lông sạch sẽ, tư thái ưu nhã chà lau ngón tay thon dài.

Dư quang thoáng nhìn Giang Miên đứng bên cạnh hắn, che khuất hơn phân nửa ánh đèn, nhớ tới hỏi: “Vừa rồi cô muốn nói gì với tôi?”

Giang Miên hoang mang a một tiếng, sau khi đối diện với ánh mắt nam nhân, ngay sau đó nghĩ tới chính sự liên quan đến tánh mạng của bản thân.

Vỗ đầu, như thế nào vì ăn, quên mất chuyện quan trọng nhất.

Giang Miên hạ giọng, trong giọng nói nhu hòa lộ ra một tia ủy khuất cùng đáng thương.

“Thẩm tiên sinh……”

“Ân!”

Thẩm Thời Yến lên tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên, đáy mắt hiện ra một tia thập phần châm biếm rõ ràng.

Suất diễn nhu nhược đáng thương sắm vai đủ rồi, hiện tại đã nghĩ đến tiến thêm thước đề nghị yêu cầu?

Muốn tiền, muốn nhà, hay là nói không ham tiền tài của hắn, chỉ yêu hắn, muốn gả cho hắn?

Những này lời hắn đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng mà những nữ nhân đó thật sự là lòng tham không đáy, một khi cho các nàng, các nàng sẽ lộ ra gương mặt thật.

Hắn vô cùng chờ mong Giang Miên có thể nói ra những lời khác biết với những nữ nhân khác hay không, nếu không kết cục của cô cũng giống như những nữ nhân vô dị đó.

Muốn giữ được mạng nhỏ, phải rời xa nam nữ chủ, cách càng xa càng tốt.

Giang Miên làm bộ không nhìn thấy tầm mắt của Thẩm Thời Yến, suy nghĩ vài giây, hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Thẩm tiên sinh, tôi hối hận, Thẩm tiên sinh tôi cảm thấy tôi không xứng……” Không xứng với anh, chúng ta vẫn nên hảo tụ hảo tán, hoặc là ngài vứt bỏ tôi cũng được, dù sao tôi cũng chỉ là một thế thân, ngài còn không bằng đi tìm chính phẩm……

Câu nói kế tiếp còn chưa kịp nói xong, từng đợt quặn đau không hề báo trước đánh úp đến, Giang Miên duỗi tay che ngực mình lại, chính là cảm giác đau đớn đớn khiến cô thở không nổi.

Năm ngón tay dùng sức nắm chặt vạt áo, sắc mặt Giang Miên nháy mắt tái nhợt, sức lực cũng sắp mất đi, hai chân không đứng vững liền ngã xuống.

May mắn Thẩm Thời Yến ngay bên cạnh, tay mắt lanh lẹ mà bắt lấy cổ tay cô, kéo người vào trong lòng ngực mình.

Giang Miên nửa thân mềm nhũn ngã ngồi trên đùi nam nhân, đau đến mức cả người không còn sức lực mà bắt lấy quần áo của nam nhân để mình dựa vào.

Nam nhân dùng một cánh tay gắt gao ôm hông cô, lúc này mới không để cô trượt xuống.

Sắc mặt Giang Miên tái nhợt, gian nan thở hổn hển, ngực dồn dập phập phồng.

Nam nhân nhíu mày, cô quả nhiên không giống với những nữ nhân đó.

Những nữ nhân đó chỉ dám nói ngoài miệng, mà cô thì khác, giả ý muốn té ngã sau đó ngã ngồi trong lòng ngực hắn.

Là hắn coi thường cô, nữ nhân này thật đúng là có thủ đoạn khác, thế nhưng nghĩ ra một chiêu như vậy, cho rằng dùng sắc đẹp là có thể câu dẫn được hắn sao!

Hai người cách nhau rất gần, ánh mắt Thẩm Thời Yến dừng trên sườn mặt tinh tế như ngọc của, dọc theo cổ thiên nga đi xuống, cúc áo trên cổ rộng mở, lộ ra trắng nõn người người lóa mắt.

Nghĩ đến hình ảnh sáng nay nhìn thấy sau khi mở mắt, hô hấp khó tránh khỏi dồn dập, thở ra nhiệt khí càng nóng bỏng.

Thẩm Thời Yến nhắm mắt, thu hồi tầm mắt của mình khỏi địa phương lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục.

Cắn chặt răng, nữ nhân này nhất định là cố ý!

Giang Miên nếu có thể nghe thấy âm thanh đáy lòng của nam nhân, khẳng định sẽ bị dọa lăn xuống khỏi đùi hắn!

Nói giỡn, cô ước gì cách hắn thật xa, sao có thể sẽ dùng sắc đẹp câu dẫn hắn!

“Lạt mềm buộc chặt?”

Thẩm Thời Yến ép khóe miệng xuống, thong thả phun ra bốn chữ này, khóa chặt chẽ khuôn mặt cô trong đáy mắt của mình, ánh mắt như muốn nhìn kỹ Giang Miên.

Giang Miên che lại lòng ngực đau thắt, vừa rồi vẫn còn tốt, như thế nào trong nháy mắt liền đau đến khó thở?

Bất quá chỉ hai ba giây thời gian, hiện tại cô hoàn toàn không còn cảm giác.

Cũng giống như lúc sáng, loại bệnh khiến người đau đớn chịu không nổi này tới không chút nào phòng bị, rồi cũng tốt như không có chuyện gì xảy ra, phảng phất hết thảy đều chỉ là tự mình ảo giác.

Cô rốt cuộc là làm sao vậy?

Giang Miên cẩn thận nhớ lại, nguyên chủ hình như không có vấn đề gì về tim?

Vậy cô tại sao lại đau như vậy!

Giang Miên nghiêm túc suy nghĩ về những điểm tương đồng giữa hai lần đau.

Có quan hệ với Thẩm Thời Yến?

Giang Miên ánh mắt trộm quét về hướng Thẩm Thời Yến, trong lòng không thể xác định.

Dường như mỗi lần chỉ cần muốn đề nghị chia tay hoặc nói rời khỏi với Thẩm Thời Yến, cô đột nhiên sẽ rất đau, thậm chí đau đến ngất xỉu.

Chẳng lẽ cô xuyên đến khối thân thể này, còn không thể làm ra chuyện không phù hợp với thiết lập nhân vật nguyên chủ, nếu không chính là OOC!

OOC sẽ phải nhận trừng phạt!

Không thể nào?!

Giang Miên không tin tà, nâng đôi mắt ướt át nhìn về phía Thẩm Thời Yến, “Tôi không có, tôi muốn cùng anh đề nghị chia……” Tay……

Quả nhiên, hai chữ chia tay còn chưa nói xong, Giang Miên hít sâu một hơi, tim đau thắt càng thêm lợi hại, sắp thở không nổi.

Kiên trì chỉ được vài giây, cảm giác bản thân sắp hít thở không thông mà chết, dọa Giang Miên nhanh chống ôm lấy cổ Thẩm Thời Yến, khóc lóc làm nũng với hắn.

“Tôi thật sự rất đau!”

Nhắc tới chia tay liền đau, sau khi nhắm chặt miệng ôm lấy Thẩm Thời Yến, triệu chứng tim đau thắt biến mất ngay lập tức.

Điều này càng khẳng định suy đoán của cô.

Giang Miên sau khi trải nghiệm một phen kích thích như tàu lượn siêu tốc, thật sự muốn khóc!

Hảo gia hỏa, cô còn phải dựa theo thiết lập nhân vật mà xuống tay, nếu không sẽ bị tra tấn thống khổ.

Vậy cô chẳng phải sẽ làm một loạt chuyện điên rồ phá hư nam nữ chủ?

Không, cô thật sự không muốn theo chân bọn họ dây dưa bên nhau!