Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Tự Kỷ (Chỉ Có Thể Cưng Chiều)

Chương 36



“Vi Vi, nghe nói các thầy cô còn cố ý khen ngợi biểu hiện của cậu trong hoạt động lần này nha!” Một cô gái khác lớp với Hạ Ngữ Vi cười nói.

“Không đến mức đấy đâu, biểu hiện của mọi người đều rất tốt mà.” Hạ Ngữ Vi khiêm tốn nói.

“Cũng không hẳn mà. Vi Vi, nghe nói Tô Mạn Mạn cùng nhóm với cậu còn bị khiếu nại cơ mà!”

“Cũng là do cậu tốt tính, chắc hẳn cậu đã phải chịu không ít khổ cực khi phải chung nhóm với Tô Mạn Mạn!” Một bạn nữ thay Hạ Ngữ Vi bênh vực kẻ yếu.

Hạ Ngữ Vi giả vờ tức giận trừng mắt nhìn họ: “Được rồi, các cậu đừng nói Tô Mạn Mạn như vậy. Chắc là do cậu ấy bị người nhà chiều chuộng quá, nên không quá hiểu mấy việc này thôi.”

“Còn không phải trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi sao? Tỏ vẻ cái gì chứ!” Người chơi với Hạ Ngữ Vi đều là đám học sinh bình thường khu phổ thông, hầu hết đều không phải con nhà giàu có, nên khó tránh khỏi việc ghen ghét với Tô Mạn Mạn.

“Nhưng mà, không phải nhà Vi Vi cũng rất giàu có sao? Còn được người nhà cưng chiều như công chúa, mà cậu có mấy thói quen xấu đó đâu!”

“Thôi thôi, không nhắc tới vấn đề này nữa.” Hạ Ngữ Vi lại kéo câu chuyện trở về.

“Nghe cậu đó, nhưng mà Vi Vi à, có phải cậu đang mặc trang phục trong bộ sưu tập thu đông của hãng D bên trong áo khoác đồng phục đúng không? Nghe nói là bộ này khó mua lắm đó!” Một bạn nữ nhà khá giả kinh ngạc nói.

Đôi mắt Hạ Ngữ Vi cong cong: “Đây là do ba ba tớ chọn cho tớ và mẹ khi đi công tác, nhưng mà tớ cảm thấy hơi phiền phức…”

“Wow, Vi Vi, ba ba cậu cũng chiều cậu quá đi!” Mấy đứa con gái không hẹn mà cùng hét to.

Tô Mạn Mạn lặng lẽ lắng nghe tất cả ở phía sau rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa.

“Thật đúng là tuyệt vời quá mà.” Tô Mạn Mạn cười lạnh một tiếng, nói với mấy người phía trước.

Mấy đứa con gái xoay người, nhìn thấy Tô Mạn Mạn thì sắc mặt liền biến đổi, nghĩ đến những lời bản thân vừa nói, mặt mày đỏ bừng lên.

“Tô Mạn Mạn, sao cậu lại nghe lén người khác nói chuyện?!” Một đứa con gái trong đó đánh đòn phủ đầu.

Tô Mạn Mạn giật giật khóe miệng: “Nói xấu sau lưng lại còn không cho người khác nghe sao?”

“Cậu--- ”

“Được rồi, hôm nay tôi tới đây không phải là để tìm các cậu.” Tô Mạn Mạn không kiên nhẫn mà quét mắt nhìn họ một cái, cuối cùng dừng mắt trên người Hạ Ngữ Vi đang im lặng. “Tôi tới tìm cậu ta.”

Hạ Ngữ Vi cũng không bất ngờ, bao dung mà cười cười: “Cậu muốn nói gì thì nói luôn đi. Các cậu ấy đều là bạn của tớ, không gì là không thể nghe được cả.”

“Vậy cậu đừng hối hận đó.” Tô Mạn Mạn cổ quái mà nhìn cô ta một cái.

Đột nhiên trực giác của Hạ Ngữ Vi vang lên hồi chuông cảnh báo, đã nhận ra một tia nguy hiểm.

Trực giác của cô từ trước đến nay đều rất chuẩn, không biết đã giúp cô ta bao nhiêu lần rồi.

Hạ Ngữ Vi không dám khinh thường, nhìn thoáng qua Tô Mạn Mạn một chút: “Từ từ đã.”

Hạ Ngữ Vi giả vờ nhìn đồng hồ, ngượng ngùng mà nói với mấy người bên cạnh: “Sắp tới thời gian học rồi, tớ không nên làm trễ nải việc học của các cậu nữa.”

Tô Mạn Mạn khoanh tay nhìn Hạ Ngữ Vi biểu diễn.

Cho đến khi mọi người đi hết rồi, Hạ Ngữ Vi mới nhìn về phía Tô Mạn Mạn: “Có chuyện gì thì cậu nói luôn đi.”

Tô Mạn Mạn đánh giá Hạ Ngữ Vi từ trên xuống dưới, không rõ vì sao cô ta lại có thể mặt dày như vậy.

“Chuyện nhà cô tôi biết hết rồi.” Tô Mạn Mạn nói như vậy.

Hạ Ngữ Vi cứng đờ, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt, kiềm chế biểu cảm trên mặt, giả vờ không thèm để ý mà nói: “Tớ không biết cậu đang nói gì cả.”

Tô Mạn Mạn chỉ định thử cô ta, sau khi nói xong thì vẫn luôn quan sát biểu cảm của của cô ta.

Lúc đầu, cô ấy không biết Hạ Ngữ Vi có biết chuyện này hay không, nhưng vừa rồi cô ấy đã xác định được, Hạ Ngữ Vi thật sự là cái đồ đạo đức giả mà!

Quả nhiên, cô ấy không nên có sự chờ mong gì với đạo đức của Hạ Ngữ Vi.

Trong lòng Tô Mạn Mạn thầm phỉ nhổ Hạ Ngữ Vi, nhịn không được mà châm chọc vài câu: “Tôi thấy cậu thật sự rất hạnh phúc nha! Trải nghiệm làm con gái tiểu tam nhìn qua cũng không tệ lắm nhỉ?!”

Hạ Ngữ Vi không khống chế được biểu cảm của mình, sắc mặt tái nhợt, bàn tay giấu sau lớp quần áo cũng nắm chặt lại.

“Tớ không hiểu cậu đang nói gì cả.” Hạ Ngữ Vi lặp lại lời vừa nói.

Tô Mạn Mạn cũng lười dây dưa với cô ta: “Tôi khuyên cậu tốt nhất là nên an phận lại đi, cách xa tôi và Tô Du Du ra một chút, nếu không, tôi cũng không dám đảm bảo bản thân có tung tin này cho cả trường biết không đâu.”

“Đã hiểu chưa? Hả cô- công- chúa- nhỏ- được- cưng- chiều?”

Tô Mạn Mạn buông lời tàn nhẫn xong, cảm thấy mĩ mãn mà nghênh ngang rời đi.

…...

Hạ Ngữ Vi nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Mạn Mạn, đột nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt.

Tại sao Tô Mạn Mạn lại biết chuyện này? Rõ ràng là bọn họ đã rời đi nhiều năm như vậy, người Nam Thành sao có thể nhớ rõ đến thế!

Nhất định là cô ta đã để sót manh mối nào rồi.

Hạ Ngữ Vi hơi ngây người, vẫn luôn đắm chìm trong tư tưởng của chính mình, ngay cả chuông vào lớp cũng không nghe thấy.

Khi hồi phục lại tinh thần, mới phát hiện bản thân vẫn đứng như trời trồng trên hành lang.

Khi đang chuẩn bị xoay người về lớp, thì Hạ Ngữ Vi lại nhìn thoáng qua tình hình dưới lầu, tâm trạng vốn không tốt nay lại càng kém hơn.

Thiếu niên thiếu nữ đi sóng vai nhau ở dưới lầu trông cực kì chói mắt.

Yến Trì ôm một xấp bài thi trong lòng, Tô Du Du đi người không bên cạnh anh.

Hạ Ngữ Vi thấy hình như bọn họ đang nói gì đó, nhưng khoảng cách quá xa không cho phép cô ta nghe rõ. Tuy nhiên, bầu không khí hòa hợp màu hường kia thì liếc mắt cũng có thể nhận ra.

Bàn tay Hạ Ngữ Vi càng nắm chặt hơn.

Tâm trạng cô ta cực kì tồi tệ, rõ ràng là bản thân đã nỗ lực lâu như vậy, ngay cả việc thay đổi tính cách để trở thành gout của Yến Trì cô ta cũng đã làm, nhưng vì sao lại không có hiệu quả cơ chứ?

Làm đến nước này rồi mà vẫn không thể so với một Tô Du Du mới chuyển trường tới chưa được bao lâu.

Mọi thứ không nên như vậy.

Hạ Ngữ Vi điên cuồng muốn làm chút gì đó, nhưng lời cảnh cáo của Tô Mạn Mạn vẫn còn văng vẳng bên tai.

Tưởng tượng đến cảnh này, Hạ Ngữ Vi liền tức giận.

Cô ta cũng chẳng làm gì sai cả. Con người đều muốn vươn lên phía trước, chuyện cô ta muốn sống cuộc sống tốt hơn là không đúng sao?

Hơn nữa, chuyện này là do mẹ cô ta, Lý Uyển sai, chuyện đã xảy ra đến nông nỗi này cô ta cũng không thể khống chế được!

Vốn dĩ, tất cả đều đang tốt đẹp, vậy mà đến bước này rồi lại xuất hiện biến cố!

Có lẽ, lúc trước bọn họ không nên trở lại Nam Thành.

Ý nghĩ này chợt lóe trong đầu Hạ Ngữ Vi rồi biến mất, vì rất nhanh, cô ta đã phủ định nó.

Nếu mà cô ta không trở lại, chắc chắn cô ta sẽ không cam lòng!