Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Tự Kỷ (Chỉ Có Thể Cưng Chiều)

Chương 38



Ba mặt là núi vây quanh, rời xa sự ồn ào đông đúc của thành phố, trong không khí tan tỏa mùi hương trà nhàn nhạt.

Nhìn qua khung cửa sổ gỗ, liền thấy một đôi nam nữ xuất chúng đang ngồi trước bàn.

Yến Thừa Minh cầm lấy ấm trà tinh xảo, rót một chén trà cho người phụ nữ trước mặt.

Người phụ nữ trước mặt tên là Phương Nhân, là chủ tịch công ty nổi tiếng ở nước M. Sau khi hợp tác trong một hạng mục lớn ở nước M, đầu năm trước hai người lại tiếp tục cùng đầu tư một hạng mục lớn khác ở châu Phi, trước mắt cũng đã có thành tích không tồi.

Bởi vậy, hai người cũng được coi như là bạn bè.

“Sao Phương tổng lại đột nhiên về nước? Hạng mục bên kia có vấn đề gì sao?”

Cũng không thể trách Yến Thừa Minh hỏi như vậy.

Tuy Phương Nhân là người Trung Quốc, nhưng vẫn luôn lang bạt một mình ở nước ngoài mười mấy năm, rất ít liên quan đến trong nước, tất cả hoạt động của công ty cũng đều bố trí ở nước ngoài.

Yến Thừa Minh đột nhiên thấy bà ở Nam Thành, phản ứng đầu tiên chính là có phải hạng mục hợp tác của hai người có vấn đề gì sao?

“Là bởi vì một chút việc riêng.” Phương Nhân cầm chén sứ lên, nhấp một ngụm trà. “Nghe nói Yến tổng cũng ở Nam Thành, nên ghé qua hỏi thăm một chút.”

Thấy bà nói như vậy, Yến Thừa Minh cũng không hỏi nhiều, chỉ cười nói: “Nếu cần tôi hỗ trợ cái gì, thì cứ nói trực tiếp với tôi.”

“Vậy tôi đây liền cảm ơn Yến tổng trước.” Phương Nhân cười nhàn nhạt.

….

Sau khi ra khỏi quán trà, Phương Nhân lên xe đã chờ sẵn ở bên ngoài.

Tài xế cung kính hỏi: “Phương tổng, bây giờ về khách sạn luôn sao?”

Hai mắt Phương Nhân nhìn bầu trời âm u bên ngoài cửa sổ, ánh mắt không hề có tiêu cự, không nói gì.

Sau một lúc lâu, bà mới hồi phục tinh thần, xoa xoa giữa mày để làm giảm mệt mỏi, rồi lạnh nhạt phân phó: “Đến nhà họ Tô.”

Sau khi tài xe lên tiếng, liền nhanh nhẹn khởi động xe.

*

Tô Kiến Khánh hơi bất ngờ khi thấy Phương Nhân đột nhiên tới chơi.

Ông biết Phương Nhân, là chủ một công ty mới nổi vài năm nay, dùng thân phận một người phụ nữ để xâm nhập bảng xếp hạng những người giàu nhất thế giới.

Bây giờ, công ty trên danh nghĩa của bà, so với nhà họ Tô của ông, còn cao hơn nhiều.

Nhưng mà, trừ điều này ra, Phương Nhân và nhà họ Tô còn có một tầng quan hệ khác.

Phương Nhân là em gái ruột của Phương Vân, vợ của Tô Kiến Bác.

Nhưng từ mười mấy năm trước, sau khi Phương Nhân xuất ngoại, hai nhà liền không còn liên quan tới nhau nữa.

Vốn dĩ, mọi người đều cho rằng bà mai danh ẩn tích, không ngờ, mấy năm trước, bà lại đột nhiên xuất hiện trên tạp chí kinh tế trứ danh. Lúc ấy, cả Nam Thành phải ồ lên kinh ngạc, ai cũng không biết Phương Nhân đã âm thầm xây dựng nghiệp lớn như vậy ở nước ngoài.

Khi Tô Kiến Bác và Phương Vân qua đời, Tô Kiến Khánh cũng thử liên lạc với Phương Nhân, nhưng lại không nhận được tin tức trả lời, ông cũng cắt đứt suy nghĩ muốn làm quen với bà luôn.

Cho nên, bây giờ, Phương Nhân tới đây, thật ra Tô Kiến Khánh không thể hiểu được mục đích bà tới đây là gì.

“Chuyện của Kiến Bác và Phương Vân, xin cô nén bi thương.” Tô Kiến Khánh thử nói.

Phương Nhân rũ mắt: “Thật ngại quá, lúc ấy tôi còn đang bận làm hạng mục, nơi đó tín hiệu không tốt, nên thư kí để sót tin tức.”

Tô Kiến Khánh hiểu rõ, ông cũng biết hạng mục Phương Nhân đang nói đến. Đó chính là một miếng thịt béo bở, ở Nam Thành, thậm chí là cả nước, không công ty nào mà không nhìn chằm chằm thèm nhỏ dãi.

Ngay cả ông cũng nóng lòng muốn được chia một miếng, nhưng đây không phải là một chuyện dễ dàng.

Tô Kiến Khánh tin lí do không tham gia tang lễ này của Phương Nhân, nhưng từ lời nói của bà, cũng có thể nhìn ra, hai chị em Phương Nhân không thường xuyên liên lạc, nếu không thì cũng không phải đến tận lúc này mới biết được tin hai người qua đời.

Nhưng mà, đây là chuyện của hai chị em họ, Tô Kiến Khánh không tiện bình luận gì thêm, lại tiếp tục suy đoán mục đích chuyến thăm lần này của Phương Nhân.

“Cô muốn thăm con bé Tô Du Du sao?” Ông hỏi.

Lông mi Phương Nhân run lên, im lặng một lát, hỏi: “Con bé bây giờ thế nào rồi?”

Thật sự đúng là như thế, trên mặt Tô Kiến Khánh thêm vài phần tươi cười: “Hiện tại đã khá hơn lúc trước rất nhiều, đã có thể đi học bình thường, nghe nói còn học tập rất tốt…”

“Thật sao?” Trong giọng Phương Nhân mang theo vài phần kinh ngạc.

“Nếu cô đồng ý, thì cô có thể gặp mặt. Bây giờ đúng lúc là kì nghỉ đông, chắc là con bé cũng đang ở nhà.” Tô Kiến Khánh nói.

“Tạm thời thì không cần.” Phương Nhân do dự một chút, rồi từ chối đề nghị của Tô Kiến Khánh.

Sau một lát, bà như đưa ra quyết định nào đó, nhìn về phía Tô Kiến Khánh: “Tô tổng, tôi muốn nói thẳng với ông một chuyện.”

“Cô nói đi.” Tô Kiến Khánh trả lời.

“Hôm nay tôi tới đây, thật ra là vì chuyện của Tô Du Du.” Phương Nhân mở miệng nói. “Tôi muốn đưa con bé ra nước ngoài.”

Tô Kiến Khánh kinh ngạc, yên lặng một chút, hơi khó xử mà nhìn bà: “Chuyện này hình như không được tốt lắm. Dù sao Tô Du Du cũng là con cháu nhà họ Tô, tuy Kiến Bác đi rồi, nhưng người bác là tôi đây vẫn còn…”

Phương Nhân cũng không bất ngờ khi Tô Kiến Khánh từ chối.

Hiển nhiên, bà đến có chuẩn bị. Chỉ thấy bà nhìn thắng về phía Tô Kiến Khánh, thong thả nhưng rõ ràng, nói: “Nếu tôi nói không phải thì sao?”

“Cái gì?” Tô Kiến Khánh nghi hoặc nói.

“Tô Du Du không phải là con cháu nhà họ Tô.” Bà giải thích.

Phương Nhân đột nhiên tung ra một quả bom lớn như vậy, làm Tô Kiến Khánh suýt chút nữa đã không thể khống chế biểu cảm của mình: “Cô nói cái gì?”

Trong nháy mắt, tâm tư của ông luân chuyển liên hồi, suy nghĩ rất nhiều.

“Con bé là con của tôi.”

Sau khi Phương Nhân bình tĩnh nói câu đó xong, liền không nói gì nữa, để cho Tô Kiến Khánh có thời gian thích nghi.

Sau một lúc lâu, Tô Kiến Khánh mới mở miệng: “Chuyện này, hai người họ cũng biết sao?”

Phương Nhân gật đầu.

Tô Kiến Khánh là một người thông minh, không cần Phương Nhân phải giải thích quá nhiều, cũng có thể đoán sơ qua mọi chuyện.

“Tuy là có hơi đường đột, nhưng nếu bây giờ, chị gái và anh rể đều đã không còn nữa, thì nhà ông cũng không có nghĩa vụ phải chăm sóc con bé. Tôi muốn đi nó rời đi.” Phương Nhân lặp lại câu nói vừa nãy.

Tô Kiến Khánh vẫn hơi do dự, không đưa ra câu trả lời.

Phương Nhân thấy thế, đành nhân nhượng một chút: “Như vậy đi, ông sắp xếp thời gian cho hai người chúng tôi gặp nhau, rồi để con bé tự quyết định xem có muốn đi cùng tôi hay không.”

Phương Nhân đã nói tới nước này, Tô Kiến Khánh cũng không thể từ chối nữa, cuối cùng đành phó đáp ứng.

***

Tô Du Du đột nhiên bị Tô Kiến Khánh gọi đến nhà chính.

Đối với người bác Tô Kiến Khánh này, Tô Kiến Khánh cũng không sợ hãi. Tuy ông ít nói ít cười, nhưng cô biết, rất nhiều chuyện của cô đều là do ông đứng ra, hỗ trợ giải quyết.

Nhưng rốt cuộc, hai người cũng không hay tiếp xúc với nhau, trước mặt ông, Tô Du Du vẫn hơi câu nệ.

Sắc mặt Tô Kiến Khánh hơi phức tạp, ông lặng lẽ nhìn Tô Du Du một lát, cuối cùng thì thở dài một hơi.

Tô Du Du không rõ nguyên nhân.

Sau đó, liền thấy ông đẩy một tờ giấy sang: “Giờ này ngày mai, ở chỗ này, con đi gặp một người đi.”

Tô Du Du cầm lấy, nhìn lướt qua, rồi bạo dạn hỏi một câu: “Con có thể hỏi là ai được không ạ?”

Tô Kiến Khánh lắc lắc đầu: “Khi thấy con sẽ biết.”

Tô Du Du cầm lấy tờ giấy, đi về biệt thự nhỏ, trong lòng thầm nghĩ: Sao cô lại cảm thấy chuyện này thần bí thế chứ nhỉ?