Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Tự Kỷ (Chỉ Có Thể Cưng Chiều)

Chương 41



Tin tức Phương Nhân về nước như một hòn đá nhả, tạo nên gợn sóng trên mặt hồ yên tĩnh của Nam Thành.

Không ít người đều đang thèm thuồng miếng thịt béo bở này, nên gửi vô số lời mời cho bà.

Tuy mấy năm nay, Phương Nhân chủ yếu hoạt động ở nước ngoài, nhưng hiện tại, trong nước đang phát triển với khí thế hừng hực, tất nhiên là bà sẽ không bỏ thị trường này.

Nếu có dự án thích hợp, thì bà cũng sẵn sàng tâm sự với họ.

Hôm nay là ngày tổ chức bữa tiệc giữa những người có uy tín và danh dự ở Nam Thành.

Sau khi ra khỏi ghế lô đầy mùi hương liệu, Phương Nhân hơi khó chịu mà đi toilet.

Nhiều năm trôi qua, bà vẫn không thể thích trường hợp này nổi. Nhìn bản thân trong gương, bà đã không thể nhớ rõ bộ dáng của mình trong lần đầu tiên tham gia bữa tiệc kiểu này.

Phương Nhân rũ mắt, lấy son môi trong túi ra, chỉnh trang lại bản thân, sau đó vặn vòi nước, lấy khăn giấy lau tay rồi vứt vào thùng rác.

Sau khi sửa sang lại đầu tóc mặt mày xong, Phương Nhân hít một hơi thật sâu, đi ra khỏi toilet.

Hôm nay, mấy hạng mục mà các công ty bàn với bà không tốt cũng không tệ, xem như là có thể có, cũng có thể không, Phương Nhân còn đang suy xét xem có nên hợp tác hay không.

Chỉ mấy ngày nữa là bà sẽ về nước M, nhưng vẫn có một chuyện chưa quyết định xong.

Tuy bà nói với Tô Du Du là suy xét một chút, nhưng mấy ngày trôi qua, bên kia vẫn không hề có tin tức gì.

Phương Nhân nghĩ, đây cũng là lúc bà nên gặp cô rồi.

Hiện tại, bà không biết bản thân có tình cảm như thế nào với Tô Du Du, đương nhiên, nếu con bé có thể trở về cùng bà thì đúng là không còn gì tốt hơn. Nếu thật sự không muốn, thì bà cũng sẽ không ép buộc.

Coi như bà chưa từng tới đây, Tô Du Du vẫn là con cháu nhà họ Tô.

Đang chuẩn bị đi đường cũ để về ghế lô, thì bà lại bị chặn đường. Một nữ phục vụ vẻ mặt kinh hoảng mà nhìn bà, xin lỗi: “Thật xin lỗi, thưa quý khách. Phía trước đang xảy ra sự cố, chắc ngài phải đi đường khác…”

Phương Nhân mới về nước không lâu, không rõ tình huống phục vụ trong nước bây giờ như thế nào, nhưng vẫn hơi không hài lòng.

Người phục vụ càng thêm sợ hãi, nên xin lỗi một cách trịnh trọng hơn.

Phương Nhân thấy cô ấy như vậy, cũng không nói gì thêm nữa, theo hướng dẫn của cô ấy, đi con đường khác.

Mở thang máy ra, không ngờ bên trong lại là Yến Thừa Minh và thư kí của ông. Hai người chào hỏi nhau, Phương Nhân đi vào thang máy.

“Chuyện hợp tác có thuận lợi không?” Yến Thừa Minh hỏi.

Đương nhiên là ông biết Phương Nhân đến bữa tiệc ngày hôm nay.

Phương Nhân cười: “Nam Thành có hạng mục gì, có thể qua mắt được Yến tổng sao?”

“Phương tổng lên tầng mấy ạ?” Thư kí phía sau Yến Thừa Minh rất chu đáo, hỏi.

“Lên tầng trên.” Phương Nhân đáp.

Rất nhanh đã lên tới tầng trên, cửa thang máy từ từ mở ra, khi Phương Nhân đang muốn đi ra ngoài, thì đột nhiên dừng chân lại, nhìn về một hướng.

Nhưng mà, bà phản ứng lại rất nhanh, lập tức đi ra ngoài.

Động tác rõ ràng như vậy, tất nhiên là Yến Thừa Minh cũng có thể nhìn thấy. Ông nhìn theo hướng của Phương Nhân, cũng sửng sốt.

Thư kí nhanh tay ấn mở cửa, Yến Thừa Minh cũng ra ngoài theo Phương Nhân.

Phương Nhân híp mắt nhìn đôi thiếu niên thiếu nữ đang nắm tay nhau cách đó không xa, không rõ đang nghĩ gì.

“Phương tổng quen hai đứa trẻ kia sao?” Âm thanh của Yến Thừa Minh từ sau truyền tới.

Lúc này, Phương Nhân mới phát hiện ông cũng ra ngoài, hơn nữa, nghe lời này của ông…

Phương Nhân nhướng mày nhìn ông.

Yến Thừa Minh nhìn Yến Trì bên kia, hơi cạn lời: “Bên kia đúng là con trai tôi.”

Phương Nhân nghe vậy thì cong môi: “À, cô bé bên cạnh nó là con gái tôi.”

Yến Thừa Minh: “…”

Thằng nhóc con nhà mình bắt cóc con gái nhà người ta còn bị phụ huynh phát hiện sao??

Thật đúng là hơi xấu hổ.

Yến Thừa Minh không được tự nhiên mà sờ sờ mũi.

Nhưng theo ông biết, mười mấy năm qua, Phương Nhân vẫn luôn độc thân, cũng chưa từng nghe qua bà có con cái gì mà?

Hai người không hề chú ý tới, cuộc đối thoại giữa hai người bị một người đàn ông trốn ở phía sau nghe thấy hết. Thân thể người đàn ông không nhịn được mà hơi run lên.

Yến Thừa Minh cảm thấy nên giải thích một chút với Phương Nhân, vì thế liền lớn tiếng gọi Yến Trì.

Yến Trì đang chuẩn bị đi ăn cơm với Tô Du Du, nhân tiện nói thẳng mọi chuyện với cô, bây giờ đang cực kì khẩn trương.

Đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, liền hơi khó chịu.

Quay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, liền thấy Yến Thừa Minh đang đứng chung một chỗ với một người phụ nữ, còn vẫy tay gọi anh như gọi cún.

Yến Trì hơi nhíu mày.

Yến Thừa Minh bị sao thế? Còn người phụ nữ bên cạnh là ai? Chẳng lẽ là mẹ kế của anh sao?

Tuy anh không quan tâm đời sống tình cảm của Yến Thừa Minh, nhưng tốt nhất là đừng có rưỡn tới trước mắt anh là được.

Bàn tay Tô Du Du bỗng run lên, Yến Trì quay đầu nhìn cô, sắc mặt của cô hơi tái nhợt.

Yến Trì hơi tức giận, đều là do Yến Thừa Minh, xem đi, Tô Du Du bị dọa sợ rồi kìa!

“Đừng sợ, đó là ba tớ, ông ấy không dám làm gì đâu.” Yến Trì an ủi cô. “Không cần để ý đến ông ấy, chúng ta đi luôn thôi.”

Nhìn Yến Trì hoàn toàn không thèm để ý tới mình, Yến Thừa Minh trợn tròn mắt.

Phương Nhân nhìn ông, lộ ra nụ cười thâm thúy, sau đó tự mình qua đó.

Yến Thừa Minh theo sát phía sau, nội tâm phun tào: Con trai à, đây là con tự tìm đường chết, đừng trách ba ba không giúp con nha!

…..

Yến Trì hơi khó chịu mà nhìn người phụ nữ trước mặt.

Người này là ai? Đi đến chỗ họ làm gì?

Còn nhìn chằm chằm vào Tô Du Du nữa!

Yến Trì che chở Tô Du Du phía sau mình, ánh mắt lăm le nhìn về phía Phương Nhân: “Bà định làm gì?”

Yến Thừa Minh bất đắc dĩ mà nhìn Yến Trì: “Yến Trì, đừng vô lễ. Đây là mẹ ruột của bạn học bên cạnh con đó.”

Nhưng mà, lúc nói lời này, Yến Thừa Minh cũng phát hiện, quan hệ của hai mẹ con này hơi khác thường, nhìn qua hình như còn tệ hơn cả quan hệ giữa ông và Yến Trì.

Yến Trì nghe Yến Thừa Minh nói xong liền sửng sốt.

Sao có thế chứ! Không phải là cha mẹ Tô Du Du đã qua đời rồi sao?

Tầm mắt Phương Nhân dừng trên người Yến Trì và Tô Du Du, sau đó nhìn Tô Du Du hỏi: “Đây là lí do con không muốn đi với dì sao?”

Tô Du Du bặm môi, không nói lời nào.

“Bây giờ, con phải trở về với dì.” Phương Nhân cũng tức giận rồi, giọng điệu hơi nặng nề.

Tô Du Du nắm chặt tay Yến Trì, giống như hơi sợ hãi.

“Tô Du Du!” Phương Nhân chú ý tới động tác của Tô Du Du, nghiêm khắc quát cô một tiếng.

Tuy Yến Trì không rõ tình huống ra sao, nhưng anh không ngại bảo vệ Tô Du Du.

Anh kéo Tô Du Du ra sau, không hề sợ hãi mà nhìn Phương Nhân: “Tôi không cần biết bà là ai, nhưng cậu ấy không muốn đi với bà!”

Mấy người cứ giằng co như vậy.

Cho đến khi phía sau truyền tới tiếng bước chân, thư kí Phương Nhân chạy tới: “Phương tổng, mọi người đang tìm ngài ạ.”

Cô ấy chậm chạp phát hiện được bầu không khí có gì đó sai sai, liền nhỏ giọng nói bên tai Phương Nhân: “Ghế lô bên kia…”

Lúc này, Phương Nhân mới nhớ tới bữa tiệc ở ghế lô bên kia, cuối cùng chỉ nhìn hai người Tô Du Du thật sau, sau đo dẫn thư kí tới nơi cần tới.

Bà hơi ưu tư.

Đột nhiên nhìn thấy Tô Du Du ở bên một người con trai khác, làm bà nhớ tới một số chuyện trong quá khứ.

Khi đi qua ngã rẽ, đột nhiên có một người đàn ông đi ra, mê luyến nhìn Phương Nhân, trong miệng lẩm bẩm: “Nhân Nhi.”

Ánh mắt Phương Nhân cứng lại, khi thấy ra người kia, sự chán ghét liền hiện rõ trên mặt: “Đừng gọi tôi như vậy.”

Trong mắt Hạ Viễn Tân hiện lên tia thống khổ.

Nhưng rất nhanh, ông lại nghĩ tới một chuyện, tỉnh táo lại, nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Phương Nhân không muốn để ý tới ông, vòng qua ông định đi.

Hạ Viễn Tân lại ngăn bà lại: “Anh nghe thấy hết những lời em vừa nói rồi.”

Sắc mặt Phương Nhân biến đổi, bình phục hô hấp hơi dồn dập của mình.

Bà nhìn thư kí đứng yên lặng bên cạnh, nói: “Dẫn ông ta tới ghế lô khác đi.”

Sắc mặt thư kí không đổi mà gật đầu.

**

Bên kia, Yến Trì và Tô Du Du đang ngồi trong nhà hàng.

Yến Thừa Minh thừa thãi đã sớm bị Yến Trì đuổi đi.

Yến Trì thất thần mà nhìn thực đơn, anh không biết chuyện vừa nãy rốt cuộc là như thế nào.

Chuyện định nói đã bị ném lên chín tầng mây, trong đầu chỉ còn lại mấy chuyện vừa xảy ra.

Người phụ nữ tự xưng là mẹ ruột Tô Du Du hình như nói cái gì đó?

Muốn đưa Tô Du Du đi?

Yến Trì không thể ngồi yên được nữa.

Anh buông menu, ý bảo người phục vụ đi trước, sau đó nghiêm túc nhìn Tô Du Du.

“Chuyện lúc nãy là như thế nào vậy?”

Tô Du Du rũ mắt xuống, hơi bất an mà ngón tay xoắn xuýt lại, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.

Cô không ngờ là sẽ gặp Phương Nhân ở đây, ác mộng vẫn quấn lấy cô mấy ngày nay lại lập tức bủa vây.

Hơn nữa, cô có một trực giác đáng sợ, việc hôm nay bị Phương Nhân bắt gặp, sẽ là một chuyện cực kì xấu.

“Như cậu nghe thấy đấy…” Sau một lúc lâu, Tô Du Du mới mở miệng.

“Bà ấy thật sự là mẹ cậu sao? Nhưng mà cha mẹ cậu đã…” Kể cả Tô Du Du chính miệng thừa nhận, nhưng Yến Trì vẫn không thể tin được. Không phải trước kia bọn họ đã đến mộ cúng viếng cha mẹ Tô Du Du sao?

Tô Du Du gật đầu.

Tuy cô cũng không muốn tin, nhưng sự thật chính là như thế. Phương Nhân cũng không cần phải phối hợp với Tô Kiến Khánh để lừa cô.

“Vậy bà ấy muốn làm gì?” Yến Trì hơi ngốc, nhưng vẫn hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất.

“Dì ấy nói là muốn đưa tớ về nước M…” Tô Du Du không dám nhìn thẳng vào Yến Trì.

Sau khi Yến Trì nghe được câu trả lời của Tô Du Du, suýt nữa thì đã bóp nắt cái ly đang cầm trong tay.

“Còn cậu thì sao? Cậu muốn đi không?” Yến Trì nhìn chằm chằm vào cô, âm thanh khàn khàn.

“Tớ, tớ không muốn…” Tô Du Du liều mạng lắc đầu, âm thanh cũng hơi nức nở.

Đây là chuyện cô sợ hãi nhất. Cô không hề muốn đến nước M, không hề muốn rời khỏi Nam Thành, không hề muốn rời khỏi những người ngày.

Yến Trì chú ý tới sắc mặt cô, hơi sốt ruột mà nắm tay cô: “Cậu đừng khóc, không muốn đi thì không đi. Có tớ ở đây, không ai có thể ép cậu được…”

Độ ấm của Yến Trì xuyên qua đôi tay, truyên tới Tô Du Du, làm cô được an ủi đôi chút.

Nhưng sự hoảng hốt kia vẫn áp bức cô đến mức không thở nổi.

“Nhưng mà, Yến Trì, tớ cũng thấy hơi sợ hãi…”