Xuyên Thành Tra A Đã Từng Tra Tấn Nữ Chủ

Chương 1



Đã rất lâu rồi Hứa Kim Triều không có uống say như vậy, cô mất đi tri giác, mặc kệ bản thân trôi nổi trong không gian mông lung, ngọt ngào mà đắng ngắt này.

Cô biết mình không nên uống rượu. Nhưng mỗi một phút giây tỉnh táo, cô đều bị cảm giác sợ hãi vì không tìm thấy linh cảm siết cổ, cô không có dũng khí đối mặt với nó, chỉ có thể khổ sở để nó cướp đi hơi thở của bản thân.

Nhưng rồi, Hứa Kim Triều dần dần lấy lại được ý thức.

Cô cảm thấy mình đang lảo đảo đi lên cầu thang, mở ra một cánh cửa.

Có âm thanh mơ hồ truyền tới: "Cô đang làm cái gì vậy?"

Thanh âm hơi mơ hồ, cảm giác như ở rất xa, giống như cách một tấm kính truyền tới, nhưng vẫn nghe được âm sắc tuyệt đẹp, mang theo ý tứ cảnh giác và hoảng loạn.

Hứa Kim Triều đứng bất động, cô ngửi thấy một mùi thơm rất ngọt.

Lúc đầu chỉ phảng phất như ảo giác lướt qua, mùi rất nhẹ nhàng, nhưng sau khi tìm kiếm theo bản năng, mùi hương lại càng thêm rõ ràng, lộ ra mùi đào mật cuối xuân, trưởng thành, mỹ lệ, chiếm lấy toàn bộ không khí.

Hứa Kim Triều dù đang hôn mê nhưng khi ngửi được mùi vẫn phải bật thốt lên: "Thơm quá..."

Ngay sau đó, cô nghe được một thanh âm không thuộc về bản thân, cảm thấy như cơ thể này đang tự nói: "Thực hiện quyền lợi bản thân xứng đáng được hưởng chứ làm gì."

"Không, không được......"

Âm thanh kinh hoảng hồi nãy nghe như xa cách vạn dặm giờ lại gần trong gang tấc, Hứa Kim Triều vẫn không thể tỉnh táo lại, đầu óc chậm chạp suy nghĩ: Giọng dễ nghe quá, giống như đào mật vậy, ngọt ngào.

Thân thể của cô không chịu khống chế mà cứ tiếp tục tiến lên phía trước, duỗi tay kiềm chế thứ gì đó đang liều mình giãy giụa, đè thân mình lên, chặn đầu gối giữ chặt lại.

Hiện giờ Hứa Kim Triều đã có thể nhìn thấy lờ mờ, nhưng không đợi đến lúc có thể nhìn rõ, thân thể này đã tự vùi đầu xuống, chóp mũi hướng về phía mùi hương nồng đậm nhất làm cô say mê.

Hứa Kim Triều cảm giác được "mình" đang điên cuồng dùng môi mân mê một thứ, cảm giác cực kỳ mỹ diệu đến không thể tưởng nổi. Như là một dải tơ lụa, cũng giống như mùi hương ôn nhuận, một khối ngọc đẳng cấp cao nhất, cô điên cuồng ôm lấy không muốn rời.

Nhưng đột nhiên cảm thấy vành tai đau như rách ra, thấu tới tận tim...

Vài giây sau, Hứa Kim Triều đã có thể khống chế được cơ thể.

Đau đớn cũng giúp cô tỉnh táo trở lại, nhấc người lên, thứ đầu tiên cô thấy chính là một đôi mắt ngập nước, cùng với những giọt nước mắt đầy hoảng sợ và tủi nhục.

Người dưới thân xõa tóc đen trên gối, khuôn mặt lem nhem mồ hôi và nước mắt.

Đôi mắt của nàng được nước mắt cọ rửa qua nhìn thực sáng, mà đồng tử phóng đại vì hoảng sợ, môi mỏng khẽ run rẩy, khóe môi bị cắn rách để lại một vệt máu đỏ tươi.

Lúc này Hứa Kim Triều mới kịp phản ứng, người cắn rách tai mình chính là cô gái xinh đẹp này.

Mà những hành động vừa rồi của mình đã vượt qua mức có thể chấp nhận được, hoàn toàn có thể gọi 110 tới gô cổ đi ăn cơm tù. Cô cầm chặt tay của người ta, chặn nàng ở trên giường, lại còn hôn lung tung mà không có sự cho phép.

Hứa Kim Triều cũng sợ gần chết, trời đất ơi, mình đang làm cái nồi gì thế này!?

Nhưng khi cô định buông tay và xin lỗi thì cơ thể không nghe theo, cứ như bị vong nhập vậy đó, tự nhiên lại quát ầm lên:

"Tống Giảo, em giỏi thật đấy! Dám cắn cả Alpha của mình!"

Trong đầu Hứa Kim Triều bỗng vang lên một tiếng "bonk"

Một tia sét vô hình đánh xuống làm cô thông suốt, cuối cùng cũng định hình được chuyện gì đang xảy ra.

Đây không phải là cơ thể của cô mà là của tên Alpha vô đạo đức, vô liêm sỉ Hứa Kim Triều trong tiểu thuyết [Giảo Giảo]!

Trong truyện, tên khốn kiếp này lợi dụng men rượu mà vào phòng cô vợ Omega. Bất chấp cả ước định trước khi kết hôn của cả hai, định cố tình đánh dấu Tống Giảo kể cả khi em ấy chưa tới hợp nhiệt kỳ.

Để làm Tống Giảo không thể từ chối, cô ta còn không sử dụng thuốc ức chế hay miếng dán, ý đồ muốn dùng tin tức tố trong dễ cảm kỳ của Alpha áp chế, làm Omega thuần phục.

Thân thể này cũng không phát hiện mình bị nhiều người cùng thao túng, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Phải chiếm lấy người dưới thân, bất chấp thủ đoạn mà chiếm!

Tin tức tố từ phía sau cổ xông ra chiếm trọn toàn bộ không gian trong căn phòng, nhắm thẳng tới Omega đang run rẩy.

Tống Giảo tuyệt vọng.

Lần đầu tiên trong đời, nàng nhận ra, nàng không thể phản kháng lại Alpha đang mất kiểm soát, con dao gọt trái cây giấu dưới gối cũng không thể bảo vệ được mình.

Chỉ là, cơn ác mộng này không có xảy ra.

Vốn dĩ Tống Giảo bị đè nhưng vẫn kháng cự lại, đôi mắt hơi mở ra nhìn, nàng thấy Hứa Kim Triều cắn chặt răng, gương mặt quen thuộc làm nàng chán ghét đỏ bừng lên, một giây sau bỗng nhiên nhấc người dậy, lăn xuống giường.

Hứa Kim Triều chật vật bò dậy.

May mắn thay, trong khi cơ thể này bị mất khống chế, linh hồn cảm thấy bị đe dọa, cô cảm nhận được linh hồn nguy hiểm kia còn tồn tại, ngay lập tức nhào lên tranh đấu, giành được quyền kiểm soát thân thể.

Nhưng cô cũng phải nhận những đau đớn cùng sự khát cầu mà cơ thể này đang đòi hỏi.

Hứa Kim Triều phải cố gắng giữ tỉnh táo hết sức có thể mới không nhúng chàm Omega đang toả ra mùi hương đào mật thơm nức dưới thân. Cô cũng không dám ở nơi này thêm, cắm mặt chạy ra khỏi phòng.

Cả miệng khô khốc, dạ dày đau đớn, cả người như đang tắm trong lửa, thiêu đốt toàn thân từ trong ra ngoài làm cô khóc chịu muốn khóc.

Phần sau cổ đau nhức rất khó chịu, tuyến thể như sắp nổ, nóng muốn chảy người, thậm chí dây thần kinh cùng não bộ cũng cực kỳ đau đớn.

Càng đáng sợ hơn là, trong đầu cô luôn có suy nghĩ, giống như sách giáo khoa hướng dẫn thực hành: Muốn hết khó chịu và đau đớn thì chỉ còn cách đánh dấu hoàn toàn một Omega.

Mà trong phòng ngủ bên kia không phải đang có một Omega cũng đang khó chịu à?

Hứa Kim Triều cắn một phát thật mạnh vào tay tới mức chảy máu, cô lục lại ký ức của nguyên chủ, lấy miếng dán ngăn cách tin tức tố từ trong ngăn tủ ra, dán vào tuyến thể.

Căn biệt thự nhỏ này có sân thượng, có lẽ cô nên tới đó ngồi một lát cho tỉnh táo.

Cô là người, không phải thú vật!

Chân Hứa Kim Triều run rẩy, lúc leo lên cầu thang suýt chút nữa ngã lăn xuống dưới, sau bao cố gắng cũng đã lên tới nơi, đi về phía lan can rồi lấy ra một sợi dây, trói tay trái thật chặt.

Cơ thể này như có ý thức riêng, không chịu nghe theo sự điều khiển, cố tình giãy giụa thật mạnh để trốn thoát, cô kiên quyết nói: "Tao thà chặt tay rồi nhảy từ đây xuống chứ không bao giờ làm tổn thương Tống Giảo!"

Không biết do mấy lời như giang hồ này đe dọa thành công, hay là nhờ gió đêm lạnh căm này làm ngọn lửa trong cơ thể tắt ngúm, cơ thể của Hứa Kim Triều cũng chịu yên.

Cô cứ ngồi ngơ ra cạnh lan can, tinh bì lực tẫn*, muốn cử động một chút cũng không dám.

*Tinh bì lực tẫn [精疲力尽]: "Tinh" [精] và "lực" [疲] là "tinh lực" [sức lực / tinh hoa]; "bì" [疲] là mệt mỏi, mệt nhọc ; "tẫn" [尽] là tận, cạn hết. Có thể hiểu là "sức cùng lực kiệt", không còn một chút sức nào.

Sợ gần chết, sợ muốn chết, sợ ói máu luôn.

Hứa Kim Triều cả người đều là mồ hôi lạnh, tuyến thể vừa nóng vừa nhức, áo ướt đẫm dính chặt vào da, nhưng cũng dễ chịu hơn nhiều so với cảm giác đau đớn hồi nãy.

Cô dùng tay phải vén ống quần lên, khi đi lên sân thượng bị trượt chân một lần, chân cẳng bầm tím mấy chỗ, lúc đó không để ý thì không sao, giờ thì vừa đau vừa nhức.

Cơ thể bị mất khống chế là trạng thái cực kỳ nguy hiểm.

Hứa Kim Triều sợ hãi, nếu mình không thể kiềm chế được thú tính, hoàn toàn bị nó điều khiển, có khi nào cũng sẽ làm tổn thương Tống Giảo giống nguyên chủ trong tiểu thuyết không?

Theo như thông tin trong truyện [Giảo Giảo], sinh nhật của Tống Giảo là vào tháng 12, bây giờ em ấy còn chưa tròn 21 tuổi.

Tống Giảo còn trẻ như vậy, giống như nụ hoa hồng còn chưa hé nở, nhưng lại bị người khác tùy tiện nghiền nát trong tay.

Cô chợt nhớ tới gương mặt xinh đẹp của nàng Omega, từ trong trí nhớ phác thảo lại lông mày cong cong, đôi mắt rưng rưng mỹ lệ, mái tóc mềm mại như nhung,...

Ngừng! Ngừng ngay! Stop! Đang nghĩ cái gì đấy hả tao ơi?!

Hứa Kim Triều bị tình trạng quái lạ của bản thân dọa sợ hết hồn, tay trái kéo ra thật mạnh làm dây buộc thít chặt lại, dùng đau đớn để ổn định suy nghĩ.

Cô nhanh chóng lướt xem lại toàn bộ cốt truyện của [Giảo Giảo] trong trí nhớ, còn nhớ khi mình đọc tới đoạn "Hứa Kim Triều" làm nhục Tống Giảo đã phẫn nộ đến mức chửi um cả lên, bao nhiêu câu chửi quốc dân hoa mỹ đều thả xích khỏi miệng hết. Nghĩ đến đây, những ý tưởng thô bỉ đáng khinh đều bị đuổi hết ra khỏi đầu.

Sau khi nhớ cốt truyện một hồi, cô ngừng lại ở một chi tiết được xưng là bước ngoặt cho cuộc đời của Tống Giảo: Sau khi bị tra tấn đến mức sống không bằng chết, toàn bộ tôn nghiêm bị phá hủy, em ấy đã dùng kéo cắt bỏ đi tuyến thể của bản thân, thoát khỏi bản năng của Omega cùng với xiềng xích của số phận.

—----------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Kim Triều: Cảm ơn cô giáo Tống Giảo, tôi đã học được.

P/s: Uống rượu rất có hại với sức khỏe, mọi người phải yêu quý bản thân, hạn chế uống rượu nha.

À còn nữa, trong hôn nhân, nếu phát sinh quan hệ mà không có sự đồng ý của đối phương thì đó cũng được quy thành tội hiếp dâm. Trong tương lai, những hành vi trái pháp luật của nguyên chủ sẽ phải đối mặt với chế tài pháp luật.

—-

Editor cũng muốn nói: Ở Việt Nam, khi phạm tội mà phát hiện thấy nồng độ cồn trong máu được coi là một tình tiết tăng nặng tội trạng, mấy bồ khi uống rượu thì đừng uống quá say, dẫn tới những trường hợp đáng tiếc xảy ra nha.