Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản

Chương 23: Lại một kịch bản khác



An Dương ngồi khoanh chân trên mặt đất, suy nghĩ về cuộc đời trong không gian bao quanh toàn là màn hình điện tử trong suốt lơ lửng.

Là một thanh niên thế kỉ hai mươi mốt sống lý trí, đầy ý thức pháp luật, không chủ trương dùng bạo lực trị bạo lực nhưng khi sự cố nghiêm trọng xảy ra đến mức không thể giải quyết và kiểm soát bằng lời nói thì bạo lực liền trở thành giải pháp tốt nhất.

【Kí chủ An Dương…Cậu bỏ dao xuống, chúng ta có gì từ từ nói chuyện.】

“Hệ thống, cậu ra đây, chúng ta có thể mặt đối mặt nói chuyện.” An Dương cười khẩy nhưng hệ thống lại không dám nhìn.

【Khụ, hệ thống đã nâng cấp, kí chủ có thể gọi tui là hệ thống 2.0】

Cậu thật đúng là bản thăng cấp đặc biệt!!!

【Hệ thống 2.0 dựa trên hiệu suất của 1.0 tiến hành sửa đổi hoàn thiện hơn, bổ sung thêm rất nhiều chức năng trải nghiệm mới, bản thân hệ thống cũng nhân tính hơn.】

【Hiện tại, xin mời kí chủ An Dương lựa chọn tính cách của hệ thống 2.0】

An Dương đau đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu hỏi: “Cố Vân Thanh làm sao vậy?”

Hệ thống trực tiếp phớt lờ câu hỏi của hắn, tự mình nhảy ra lựa chọn.

【Tính cách tiểu tiên nữ, tính cách tiểu công chúa, tính cách bình thường.】

???

Mặc dù An Dương rất tò mò hai cái đầu là cái gì nhưng hắn sẽ không lựa chọn, tức chết cậu.

“Tính cách bình thường.”

【Loading…Tính cách bình thường…】

Chờ đã, tính cách bình thường mà còn phải tải lên sao, trước đó hệ thống 1.0 hóa ra không phải là tính cách bình thường à?

【Tải lên hoàn tất.】

Cùng với đó là bốn chữ lớn nhảy ra trên màn hình điện tử, trong đầu An Dương còn nghe thấy một giọng nói dễ nghe, êm tai như bản tin thời sự, giọng Đông Bắc.

Chờ đã? Giọng Đông Bắc?!

【Đại ca à, cậu bỏ qua cho tôi đi, kịch bản tra công cho cậu, cậu xem qua rồi chỉnh lại đi.】

“Tui…”

【Tui cái gì mà tui, cậu làm sao biết Giang Kế Cầu không phải là Ngụy Trì tiếp theo? Người này bảo bỏ liền bỏ, cậu sẽ không phải là đồ ngu đi.】

“Cậu…”

【Tôi làm sao, tôi nói sai à, Cố Vân Thanh nói yêu thích Giang Kế Cầu sao? Nhìn lại xem, dáng vẻ ngu ngốc của cậu.】

An Dương ôm đầu ngồi xuống, ở trong lòng gào thét.

Tôi sai rồi, hiện tại đổi tính cách khác còn kịp không?

【Được rồi, đến lúc nên tiếp nhận kịch bản tiếp theo rồi.】

Hả?

An Dương vừa định hỏi kịch bản tiếp theo gì, trước mắt liền tốt sầm, ngất đi.

Đầu thu, sáng sớm hơi se lạnh, sự mát mẻ này không thể xua tan đi nắng gắt nhưng thời điểm dưới ánh mặt trời, nó vẫn thấm vào trong xương tủy con người. Ban đêm chỉ đắp mỗi chăn mỏng, sáng sớm vẫn sẽ cảm thấy lạnh, Anh Dương là bị cái lạnh này làm cho mơ mảng tỉnh giấc. Hắn cuộn tròn một chút rồi đứng dậy, nháy mắt đã bị khung cảnh xung quanh làm cho tỉnh táo lại.

Trong ngực hắn có một người, người trong ngực đại khái cũng cảm thấy lạnh, theo bản năng nghích lại gần An Dương, làm hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên lăn xuống giường.

“Ưm.” Người kia ngủ không sâu, cảm nhận được sự cứng nhắc của An Dương, liền lui về phía sau, hoảng hốt tỉnh lại, dụi dụi đôi mắt vẫn còn buồn ngủ.

Tại sao, mỗi lần, hắn tỉnh lại, đều ở, trên giường???

An Dương trong lòng than thở, mình vẫn còn là trai tân chưa xuất giá…Phi, vẫn là thiếu niên trong sạch, này là ngủ cùng mấy lần rồi. Sau khi An Dương khiển trách hệ thống xong, hắn cúi đầu nhìn người, lại đột nhiên mở to hai mắt.

Cố Vân Thanh mí mắt buồn ngủ, nhìn hắn khẽ cười: “Chào buổi sáng.”

“……”

“Làm sao vậy?” Cố Vân Thanh nhìn người trước mặt im lặng có chút kỳ quái hỏi: “Đói bụng sao? Vậy em đi chuẩn bị bữa sáng cho anh, lát nữa còn phải đi làm.”

“……”

Cố Vân Thanh một tay vén tóc trên trán An Dương, hôn nhẹ một cái, đứng dậy xuống giường đi vào trong bếp.

“……”

An Dương ngây ngốc, hung hăng nhéo mình một cái.

“A! Đau quá…”

Không phải mơ!!!

An Dương đột nhiên nhớ ra cái gì đó, xuống giường chạy nhanh vào phòng tắm.

Một đôi mắt đào hoa cùng khuôn mặt thanh tú xuất hiện trong tấm gương sạch sẽ.

Quả nhiên!

Lần này, là Giang Kế Cầu à?

An Dương cảm thấy hiện tại hắn nên gào thét một cái, mới xứng với triết học duy vật của chủ nghĩa Mác mà hắn đã học trong bốn năm đại học. Vì vậy, An Dương hai tay ôm mặt, hắng giọng chuẩn bị gào thét, nhưng đột nhiên hắn cảm thấy sau khi trải qua một vụ tai nạn xe hơi, xuyên thành Ngụy Trì, bây giờ gào thét đã quá muộn.

【Ngây người cái gì, cậu còn không mau rửa mặt đi, chờ chút nữa là đi làm trễ đó.】

Giọng Đông Bắc của hệ thống 2.0 vang lên trong đầu An Dương, trực tiếp cắt đứt ý định hét lên của hắn. Sau khi ho khan hai tiếng, An Dương bắt đầu rửa mặt, rửa được một nửa, hắn lại nhớ tới một chuyện.

Chờ đã, không phải tôi không gọi khẩu lệnh sao? Làm sao cậu lại xuất hiện được!

【Sau khi hệ thống 2.0 được cập nhật, có thêm chức năng cùng kí chủ trực tiếp nói chuyện, kí chủ có vấn đề gì có thể trực tiếp hỏi, không cần khung điện tử, hệ thống sẽ kịp thời cung cấp thông tin toàn diện liên quan với kí chủ.】

Này, cũng thật thuận tiện, nhưng mà có chút ồn.

【Cậu mau lên, rửa mặt xong nhanh đi mặc âu phục.】

【Cà vạt này cậu thắt thật xấu.】

【Xong rồi thì đi ăn sáng đi, cậu có ngắm nữa cũng không thay đổi được gì đâu.】

An Dương nghe mấy tiếng này như bà mẹ già dông dài, thiếu chút nữa quỳ xuống lạy hệ thống. Cũng may, sau khi ra khỏi phòng tắm, hệ thống ngừng nói, An Dương xoa xoa huyệt thái dương, nhìn thấy Cố Vân Thanh đã nấu xong cháo, đặt lên bàn. An Dương trong lòng cảm thấy ấm áp.

Cố Vân Thanh đang thu dọn trong phòng bếp, quay ra liền trông thấy An Dương đang ngồi ở bàn ăn, múc từng thìa cháo vừa thổi vừa đút vào miệng, còn nóng đến lè lưỡi, cậu không nhịn được khẽ cười.

An Dương ăn nửa bát cháo nóng, ​​ngước mắt lên liền trông thấy Cố Vân Thanh đứng ở bên cạnh mình cười, An Dương theo bản năng sờ mặt, nghĩ thầm chẳng lẽ trên mặt mình dính bẩn?

Cố Vân Thanh cúi người, cởi chiếc cà vạt xiêu vẹo được người nào đó thắt, rồi thắt lại lần nữa, cuối cùng còn không quên chỉnh lại cổ áo. An Dương cúi đầu nhìn khuôn mặt thanh tú của Cố Vân Thanh gần trong gang tất, trong lòng cảm thấy ngọt như mật.

“Được rùi, nhanh đi làm đi, nếu không sẽ trễ đó.” Cố Vân Thanh nhẹ nhàng đẩy hắn một cái.

“Ừm!” An Dương phát ngốc, hắn tùy ý đáp một tiếng, xoay người ra khỏi cửa.

Cố Vân Thanh thấy người rời đi, liền xoay người thu dọn bát đũa, suy nghĩ rời rạc. Đây là lần đầu tiên Giang Kế Cầu nguyện ý ở lại qua đêm, nhất định sẽ có lần thứ hai. Trước đó, Giang Kế Cầu đột nhiên như có như không xa lánh nhất định là ảo giác của mình, mình phải tốt hơn nữa mới có thể xứng với hắn. Cố Vân Thanh nghĩ thầm, tay cầm bát không khỏi dùng lực.

An Dương đi ra ngoài cửa mới phát hiện ra một vấn đề.

Giang Kế Cầu, đi làm ở đâu???

Cũng may, An Dương còn có trợ lý toàn năng hệ thống 2.0, theo chỉ dẫn hắn tìm được văn phòng nơi Giang Kế Cầu làm việc, hệ thống cũng không quên thuận tiện trào phúng vài câu nhưng hắn mặc kệ.

Chỉ cần không phải là tra công thì sẽ không làm tổn thương Cố Vân Thanh, thế nào cũng được, cậu nói như thế nào thì tính như thế.

Ngày tháng an ổn như vậy, nhớ tới hắn liền đắc ý. An Dương vui vẻ bước vào văn phòng của Giang Kế Cầu.

Giang Kế Cầu là người đứng đầu công ty, có phòng làm việc riêng, bài trí đơn giản hào phóng, toát lên khí chất của một người thành đạt.

An Dương vừa bước vào, bên trong liền truyền đến tiếng pháo hoa. Một đám người vui vẻ ầm ĩ vây quanh hắn.

“Chúc mừng luật sư Giang lại thắng một vụ kiện lớn!”

“Anh Giang, anh thật lợi hại!”

“Đúng rồi, thu nhập thật lớn.” Cậu bạn bên cạnh ghen tị nói, liền bị người bên cạnh gõ một cái vào đầu: “Tiền, cậu chỉ biết đến tiền.”

Chàng trai trẻ che đầu cười nói.

An Dương đoán chắc là Giang Kế Cầu kiện thắng vụ nào đó, đồng nghiệp đang chúc mừng cho hắn nên vội vàng cảm ơn mọi người.

Mọi người trong văn phòng đều biết Giang Kế Cầu không thích náo nhiệt nên chúc mừng xong tốp năm tốp ba liền giải tán. Chàng trai trẻ đi sau cùng, vừa ra khỏi cửa chợt nhớ ra điều gì đó liền quay lại. An Dương đang cúi người xuống gầm bàn lấy chổi quét đống pháo hoa giấy ra ngoài.

“Anh Giang.” Cậu gọi nói, “Vừa rồi chị dâu gọi điện thoại tới văn phòng nói buổi trưa sẽ tới gặp anh, nhưng điện thoại của anh tắt máy, không liên lạc được.”

An Dương toàn thân khẽ run rẩy, ném chổi đứng dậy, kết quả đầu hắn đập mạnh một phát đụng trúng đáy bàn. Chàng trai trẻ ngẩn người, đang định hỏi, “Đàn anh, anh không sao chứ,” đã thấy An Dương chui ra khỏi gầm bàn, bước nhanh tới hỏi: “Chị dâu nào?”

Mối quan hệ giữa Giang Kế Cầu và Cố Vân Thanh đã công khai rồi sao???

Chàng trai trẻ không hiểu: “Vị hôn thê của anh, Hạ Yến Thuần.”