Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản

Chương 33: Giấy không gói được lửa



An Dương cầm điện thoại ở ban công ngẩn người.

Mình nên chờ Hạ Yến Thuần trở về rồi nói trực tiếp với cô ấy hay là gọi điện thoại qua đây.

Quyết định này thật là một vấn đề sống còn.

An Dương nhớ lại cảnh tượng Hạ Yến Thuần ngày đó vặn gãy cánh tay của tên trộm liền cảm thấy cánh tay mình âm ỉ đau.

Ngay lúc hắn đang do dự thì chuông điện thoại vang lên, An Dương sợ tới mức suýt chút nữa làm rơi điện thoại, nhìn trên màn hình thấy hai chữ giáo sư.

An Dương khó hiểu, trong đầu vội vàng gọi hệ thống 2.0.

Hệ thống, người này là ai vậy?

【Giáo sư đại học của Giang Kế Cầu.】

Ồ, An Dương hiểu rõ liền nhận điện thoại.

“A lô.” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trầm, hơi khàn.

“Chào thầy.” An Dương ngoan ngoãn nói.

Đầu bên kia hình như cười một tiếng: “Em sắp kết hôn rồi à? Chúc mừng nhé.”

“Cám ơn thầy.” An Dương mơ hồ đáp, nghĩ thầm rất có thể sẽ sớm bị mình chọc cho rối tung.

“Thầy gần nhất có chút việc, mới nhìn thấy tin nhắn của em, nhưng mà em yên tâm đi, hai ngày nữa thầy sẽ đến đón Tiểu Thanh, không để nó quấy rầy hôn lễ của em đâu.”

Tiểu Thanh?

Cố Vân Thanh sao?

Xưng hô thân mật như vậy khiến An Dương có chút lo lắng.

Giang Kế Cầu gửi tin nhắn gì cho người này vậy???

Cái gì mà tới đón cậu ấy?

“Thầy à, sao lại…” An Dương đang định hỏi, đầu bên kia đã cắt ngang: “Được rồi, cứ quyết định như vậy, em làm việc tiếp đi.”

Ngay sau đó, đầu bên kia hình như có chuyện, vội vàng cúp điện thoại, khi An Dương gọi lại chỉ có âm báo bận.

???

An Dương đang muốn gọi lại thì Cố Vân Thanh ở phía sau thấp giọng hỏi: “Anh ra ban công làm gì vậy?”

An Dương theo bản năng nhét điện thoại vào trong túi, vừa quay đầu liền thấy Cố Vân Thanh vừa tắm xong, mái tóc đen mượt ướt sũng xõa xuống, trên mặt có chút ửng hồng, vành tai đỏ bừng như là anh đào có chút dụ hoặc, khóe mắt cậu còn có hơi nước, lúc này đang nghi ngờ nhìn An Dương.

An Dương yết hầu căng thẳng, vội vàng nói: “Anh ra ngoài hóng gió một lát, em mau đi sấy khô tóc đi, đừng để bị cảm lạnh.”

“Ừm.” Cố Vân Thanh ngoan ngoãn đáp: “Anh cũng mau đi tắm đi, mệt mỏi cả ngày rồi.”

An Dương gật đầu, cầm theo quần áo đi vào phòng tắm, hắn đứng dưới vòi hoa sen để mặc cho nước chảy xuống từ từ, nước ấm từ trên đầu hắn chảy xuống dưới thân, rơi trên gạch men sứ rồi hòa vào đường ống thoát nước.

Hệ thống, cậu có ở đó không?

【Hừ, nhìn thái độ bây giờ của cậu đối với nhiệm vụ, tui muốn đình công.】

Đừng mà hệ thống, cậu đáng yêu nhất.

【Khen tui đẹp trai, đáng yêu cái đầu cậu!】

Được, cậu đẹp trai nhất.

【Hừ!】

Hôm nay, người kia gọi điện thoại tới, Giang Kế Cầu biết được bao nhiêu?

【Giáo sư đại học của Giang Kế Cầu, tên đầy đủ là Tôn Thương, là cha nuôi của Cố Vân Thanh.】

Cha nuôi?

An Dương ngẩn người.

Vậy cha mẹ ruột của Cố Vân Thanh đâu?

【Vượt quá phạm vi hiểu biết của nguyên chủ, không thể trả lời.】

Được rồi, vậy Giang Kế Cầu và Cố Vân Thanh quen biết như thế nào?

【Giang Kế Cầu khi còn học đại học đã nhiều lần đến nhà giáo sư thảo luận luận án, sau đó nảy sinh tình cảm với Cố Vân Thanh, hứa hẹn sẽ đưa cậu ấy đi. Sau khi hắn ra nước ngoài du học, trở về Cố Vân Thanh đã bị Ngụy Trì cưỡng ép mang đi.】

An Dương nhắm mắt lại, áp trán vào nền gạch men sứ lạnh lẽo trong phòng tắm.

Hy vọng chờ đợi biến thành nỗi thất vọng, bị làm nhục trở nên tuyệt vọng.

Đây có lẽ là tâm trạng của Cố Vân Thanh đi.

Giang Kế Cầu, người mà cậu ấy hy vọng lại định tự tay xé rách phần hy vọng này của cậu ấy một lần nữa. Một đao này đâm thật tàn nhẫn, Ngụy Trì có làm nhục Cố Vân Thanh thế nào cũng không làm trái tim cậu bị thương, bởi vì hắn không phải là người mà cậu giao phó. Mà Giang Kế Cầu, hắn mới là người có thể làm tổn thương cậu ấy nhiều nhất.

An Dương lau khô tóc đi ra khỏi phòng tắm, Cố Vân Thanh không có ở phòng khách, cậu đã trở về phòng, hắn đang định thu dọn ghế sô pha nghỉ ngơi, lại phát hiện chăn của hắn không biết đã bị ai cất đi.

Trời ơi???

An Dương vừa ngước mắt lên liền thấy Cố Vân Thanh đứng ở cửa phòng: “Đừng ngủ ở ghế sô pha nữa, trên giường nằm thoải mái hơn.”

Nhưng trái tim hắn sẽ không chịu nổi. Mặc dù nghĩ như thế nhưng cuối cùng An Dương vẫn nằm xuống giường.

Cố Vân Thanh cúi đầu chúc hắn ngủ ngon, sau đó vươn tay tắt đèn, bóng tối bao trùm hai người, kỳ thực chỉ cần sát lại, trong màn đêm yên tĩnh, hai người đều có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của đối phương.

An Dương kiềm chế, yên lặng trốn vào trong góc, không ngờ vừa mới dịch người ra thì lại động tới Cố Vân Thanh.

“Qua đây đi, góc ngoài lạnh, đừng để bị rét.” Cố Vân Thanh kéo An Dương lại khiến thân thể hắn cứng đờ.

【Kí chủ, đừng sợ! Cậu hèn quá! Cậu là đàn ông mà!】

Không phải chứ hệ thống, cậu đúng là gió thổi chiều nào theo chiều nấy? Ai vừa rồi còn bảo tôi mau chóng hoàn thành nhiệm vụ hả?

【Khụ khụ.】

Hệ thống ho khan hai tiếng, không nói nữa.

Cảm nhận được toàn thân An Dương cứng nhắc, Cố Vân Thanh có chút kỳ quái đi tới: “Anh làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Không, không có.” An Dương lại trốn vào trong góc.

Cố Vân Thanh dừng lại, trong lòng cảm thấy bất an.

Tại sao lại trốn tránh mình? Mình đã làm gì khiến hắn không vui sao? Là vì mình quá tùy hứng giữ hắn lại?

“Xin lỗi hay là em ra ghế sô pha ngủ nhé.” Cố Vân Thanh mím môi, đứng dậy định đi ra ngoài, lại bị hắn nắm lấy cổ tay kéo ngã xuống giường.

Cố Vân Thanh thật sự không có cảm giác an toàn, chỉ một động tác nhỏ cũng có thể làm cho cậu hoảng sợ, An Dương nhìn Cố Vân Thanh nghĩ thầm.

Đừng như vậy, rõ ràng khóe mắt cậu đã ươn ướt, tủi thân nhưng vẫn giả bộ kiên cường.

Hắn sẽ không nhịn được.

An Dương cúi đầu hôn nhẹ lên môi Cố Vân Thanh, hắn độc thân hai mươi bốn năm, chỉ biết gặm cắn môi cậu.

Ừm, hình như không khác biệt lắm, có vẻ như cũng được đi.

An Dương tự an ủi mình.

Một giây tiếp theo, hai tay Cố Vân Thanh vòng qua ôm lấy cổ hắn, cúi đầu hôn sâu, hai người răng môi chạm vào nhau, đầu lưỡi ngượng ngùng thăm dò, đôi mắt cậu dần dần nổi lên hơi nước.

Nhưng mà An Dương lại cảm thấy có gì đó không đúng, trong lòng hắn nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.

Có gì đó không đúng, ngay từ đầu đã sai rồi, giống như một đoàn tàu ngay từ đầu đã đi chệch đường ray, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ có thể rơi xuống vực sâu tan thành từng mảnh.

Nhưng không đúng chỗ nào? Chỗ nào đây?

Đầu óc An Dương bắt đầu trì trệ vì nụ hôn này, bàn tay không tự chủ được luồn vào trong quần áo của cậu, lướt qua vòng eo thon thả mềm mại của cậu, khiến người dưới thân khẽ run.

Hai mắt Cố Vân Thanh mơ hồ, hơi thở có chút hổn hển.

Giọng cậu nhẹ nhàng mang theo chút rung động, cậu gằn từng chữ nói: “Kế Cầu…”

An Dương đột nhiên tỉnh táo lại.

Không phải, hắn không phải là Giang Kế Cầu, hắn không muốn nghe thấy cái tên này lúc Cố Vân Thanh động tình.

Hắn tên là An Dương.

Hắn là An Dương.

Người kia rõ ràng tàn nhẫn cầm dao đâm vào trái tim Cố Vân Thanh, nhưng chẳng lẽ lúc hắn thân mật thổ lộ tâm tình với cậu còn phải nghe trong miệng cậu gọi tên người kia sao?

An Dương thở hổn hển đẩy Cố Vân Thanh ra, hành động này của hắn khiến cho biểu cảm trên mặt cậu xuất hiện tia vỡ vụn.

“Xin lỗi, anh vẫn nên ngủ ở ghế sô pha đi, em nghỉ ngơi thật tốt.” An Dương đứng dậy đi ra ngoài, hai tay buông thõng xuống bên hông, nắm chặt thành quyền.

Cố Vân Thanh như mất hết sức lực ngã xuống giường, cuộn tròn người nắm chặt góc chăn, giống như một con thú hoảng sợ, không biết mình đã làm sai điều gì mà người này lại muốn đẩy mình ra. Chỉ có biết mới có thể bù đắp, không biết mới là chân chính tuyệt vọng, nỗi sợ hãi lại lần nữa bắt đầu xâm chiếm thân thể cậu, giống như lúc cậu mười sáu tuổi năm đó.

Cậu không thể thở được, trái tim đập thình thịch nặng nề.

Cố Vân Thanh dùng tay nhéo thật chặt cánh tay cậu, móng tay đâm sâu vào da thịt, giây tiếp theo, người kia đột nhiên chạy vào phòng, hai tay ôm chặt bả vai cậu, lời nói mê hoặc mang theo lo lắng.

An Dương đỡ lấy bả vai Cố Vân Thanh để cho cậu nhìn hắn, gằn từng chữ.

“Ngày mai chúng ta đi hẹn hò đi?”

À, Cái…cái gì?

“Chúng ta tới khu vui chơi, chơi trò chơi được không?”

Khu vui chơi, chơi trò chơi?

“Em coi như từ trước tới nay chưa từng gặp anh. Sáng mai, chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, được không?”

Hả?

An Dương cũng không biết mình đang nói nhảm cái gì nhưng hắn biết hiện tại nếu không làm chút gì đó, không cố gắng một chút, hắn nhất định sẽ phát điên.

“Ừm, được.” Cố Vân Thanh mặc dù nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn đồng ý.

An Dương thoáng cái liền cười rộ lên.

Cố Vân Thanh nhìn nụ cười của hắn đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

“Vậy, tối nay em nghỉ ngơi thật tốt, ngủ ngon.” An Dương buông cậu ra, xoay người đi ra ngoài, đi được vài bước lại quay đầu lại, cúi đầu hôn lên trán Cố Vân Thanh một cái, sau đó mới đi ra ghế sô pha bên ngoài phòng khách.

Cố Vân Thanh sờ trán, nhắm mắt lại, ép mình chìm vào giấc ngủ.

An Dương, một cẩu độc thân viết hoa và in đậm.

Địa điểm hẹn hò, hắn chỉ có thể nghĩ đến công viên giải trí và rạp chiếu phim, những nơi khá phổ biến và tầm thường.

Hắn thực sự xứng đáng với hai mươi bốn năm độc thân của mình.

Nhưng đi đâu không quan trọng, quan trọng là đi với ai.

Hạ Yến Thuần cũng nghĩ như thế khi cô bước vào Starlight Playground.

Một năm trước, cô và Giang Kế Cầu đã từng đến đây.

Ngày hôm đó hình như cũng là một ngày mát mẻ, đám đông ồn ào như vậy, còn có đám trẻ con cười đùa, cô kéo Giang Kế Cầu qua lại giữa các khu trò chơi khác nhau, nở nụ cười rạng rỡ như pháo hoa trên bầu trời đêm.

Nhưng bây giờ, Giang Kế Cầu đang kéo cậu con trai kia nói chuyện cười đùa cùng hắn. Đó là nụ cười mà Hạ Yến Thuần chưa từng thấy trên khuân mặt người này trước đây ấm áp và vui vẻ.

Hạ Yến Thuần mỉm cười, cô suốt đêm đáp máy bay tới đây, lại dưới sự trợ giúp của thám tử tư biết được hành trình của bọn họ, không phải để thể hiện sự chật vật của mình. Cô chỉnh lại sắc mặt, đi tới ôm lấy cánh tay Giang Kế Cầu. Nhìn đôi mắt kinh ngạc của người kia, hơi thở như lan nói: “Anh yêu, sao anh lại ở đây?”

“Em, em, em?” An Dương cả người đều sợ hãi, không nói nên lời, không phải cô đang ở nước ngoài sao?

Cố Vân Thanh nhìn động tác và lời nói thân mật của Hạ Yến Thuần, không khỏi dừng một chút, nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi, chị là?”

Hạ Yến Thuần bật cười, khuôn mặt thanh thuần mang theo nụ cười không tỳ vết.

“Xin chào, tôi là vị hôn thê của Giang Kế Cầu.”