Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản

Chương 37: Chúng ta cuối cùng rồi sẽ gặp lại



Mình chết rồi sao? Đây là đâu?

An Dương mở to hai mắt, trong bóng tối hỗn loạn, xung quanh lặng yên không một tiếng động vì vắng vẻ, hắn một tay che trán, một tay chống đỡ ở bên cạnh gắng sức đứng dậy.

Ngay sau đó, xung quanh vang lên những tiếng “bùm bùm bùm”, pháo hoa, dải lụa màu theo tiếng mà rơi xuống.

Hả???

【Chúc mừng kí chủ An Dương đạt được thành tích “Toàn bộ nhiệm vụ đều thất bại”】

Tôi mới không cần loại thành tích này, được chứ?!!

Sau đó lại là ba tiếng vang lớn, pháo hoa bay xuống che ngợt cả bầu trời, suýt chút nữa chôn vùi cả An Dương.

【Chúc mừng kí chủ An Dương đạt được danh hiệu “Tiểu thiên sứ cõng nồi”】

……

Súng của tôi đâu!!! Dao của tôi đâu!!! Gạch của tôi đâu!!! Tôi phải đánh chết cậu, đánh người không đền mạng thì thôi đi lại còn đánh gần chết bù cho một bảng! Cục! Gạch! Đâu!

An Dương kéo dải lụa màu lòe loẹt trước mắt xuống, màn hình điện tử cực lớn lơ lửng đung đưa, ở trước mắt hắn bên trên có hai chữ “Chúc mừng” thật to lóe lên đủ màu ánh sáng, suýt chút nữa chói mù mắt hắn.

“Cho nên bây giờ là làm sao? Tôi cũng chưa chết, nhiệm vụ cũng chưa hoàn thành, các cậu dự định làm gì?” An Dương cam chịu ôm lấy cánh tay mình.

【Tui còn có thể làm gì nữa! Chúng tôi cũng là lần đầu tiên gặp phải nhiệm vụ mà toàn bộ đều thất bại như thế này! Kí chủ An Dương, cậu thật sự là người đầu tiên thoát ly kịch bản từ trước đến nay chưa từng có!】

Tôi có thể coi đây là một lời khen được không?

An Dương dở khóc dở cười.

【Cho nên kí chủ An Dương! Cậu vẫn là trở về đi! Đừng gây tai họa nữa!】

Hệ thống có giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Cái gì? Tôi có thể trở về sao?” An Dương đang phủi pháo hoa trên đầu, nghe thấy hệ thống nói không khỏi mở to hai mắt.

【Chẳng lẽ tui bỏ mặc cậu trôi nổi ở trong không gian trống rỗng do hệ thống mô phỏng ra sao?】

“Không phải, tôi còn tưởng sẽ bị trừng phạt gì đó.” An Dương có chút không tin nổi.

【Kí chủ An Dương, cậu còn nhớ rõ cậu tới đây như thế nào không?】

“Ừm…Hình như là do xảy ra tai nạn xe.” An Dương suy tư một chút.

【Đúng vậy, cậu vì cứu một bé gái mà gặp tai nạn, đủ dũng cảm để đổi lấy trừng phạt, nào có chuyện như vậy, cho nên chúng tôi ~ đến là để ~ giúp cậu đó ~】

Cậu không cần phải thêm dấu ~ vào đâu! Cậu nói bình thường một chút! Tôi sợ hãi!

【Được rồi, kí chủ An Dương đã đến lúc đưa cậu về rồi, phải nhớ tui đó.】

“Ừm, tôi sẽ nhớ cậu.” An Dương đột nhiên có chút cảm động lại chợt nhớ tới cái gì đó, vội vàng nói: “Chờ một chút, Cố Vân Thanh đâu? Cậu ấy về sau sẽ như thế nào?”

【Kí chủ An Dương, loài người các cậu có một câu nói gọi là nhớ mãi không quên, sẽ có ngày gặp lại. Tui không thể trả lời chính xác câu hỏi này của cậu, cho nên…】

Cho nên cái gì?

An Dương không nghe thấy lời nói phía sau, đầu hắn không biết vì sao ầm một cái, đủ loại tạp âm tràn vào rồi đột nhiên nổ tung, có người qua đường hét chói tai, có tiếng phanh xe rú lên, có tiếng khóc lóc thảm thiết của trẻ con, còn có loáng thoáng có người vỗ vai hắn hỏi hắn có sao không, ù tai kèm theo đau đớn ập tới, ngay sau đó trước mắt hắn liền tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Dường như hắn lại có một giấc mơ.

Giống một bộ phim điện ảnh đen trắng không lời, An Dương lơ lửng trong không trung như một u hồn, trước mặt hắn là một đứa trẻ chỉ khoảng mười tuổi.

Khuôn mặt đứa trẻ giàn giụa nước mắt, quật cường núp ở trong góc, trên khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp lại non nớt có đôi mắt màu nâu, An Dương muốn đi tới ôm lấy thân thể nhỏ bé yếu ớt của nó, nhưng hắn chạm không tới người.

Có người bước vào căn phòng đen trắng tối tăm này, trong tay hắn cầm một viên kẹo, hắn tiến lại gần đứa trẻ, giơ viên kẹo ra trước mặt nó.

Người đàn ông hỏi nó có muốn ăn không? Muốn ăn thì đi theo hắn.

An Dương nghe thấy tiếng mình gào hét, đừng đi, đừng đi mà, chỉ cần không phải là hắn.

Đứa trẻ vậy mà lại ngẩng đầu lên nhìn An Dương một cái, ngay sau đó nó lắc đầu, chậm rãi đưa tay ra.

Không muốn chờ, cô đơn quá, không muốn chờ nữa.

An Dương chợt bừng tỉnh.

Sau một hồi hoa mắt chóng mặt, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là trần nhà màu trắng của bệnh viện, ngay sau đó là khuôn mặt to tướng của ba người gần trong gang tất.

Vành mắt An Dương đỏ lên, nghẹn ngào nức nở: “Mẹ, cha, anh…”

Mẹ An kêu lên một tiếng liền khóc, nhào tới trên người An Dương khóc huhuhu, vừa khóc vừa nắm tay thành nắm đấm nhỏ đánh hắn: “Đứa nhỏ chết tiệt này, con làm mẹ lo lắng muốn chết có biết không!”

“Mẹ à, con sai rồi.” An Dương bị đánh ho khan mấy tiếng, nghĩ thầm nếu mẹ hắn còn tiếp tục đánh, không chừng hắn không chết cũng thật sự bị đánh chết.

“Được rồi, này không phải là tỉnh lại rồi sao? Tỉnh lại liền tốt.” Cha An kịp thời kéo mẹ An ra, cứu được mạng nhỏ yếu ớt của An Dương.

Mẹ An khóc chưa đủ, nhào tới nước mắt tuôn rơi như mưa trên người cha An, cha An vội vàng an ủi bà hứa sẽ dẫn mẹ An đi ăn lẩu dưới lầu, quán mà mẹ An vẫn luôn muốn ăn.

An Dương gắng sức ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem mình có thiếu tay thiếu chân gì không, vừa nhìn liền thở dài một hơi, cũng may bộ phận đều còn.

Anh An kéo ghế ngồi xuống bên cạnh gọt táo cho hắn: “Cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”

“Vẫn tốt ạ.” An Dương nhúc nhích thân thể, cảm thấy cũng không tệ lắm: “Em ngất bao lâu rồi?”

“Không lâu, hôm trước phát sinh chuyện.” Anh An nhanh chóng cắt quả táo thành từng miếng nhỏ, đặt lên đĩa: “Bác sĩ nói mùa đông mặc nhiều quần áo dày cho nên có giảm xóc không đụng quá nhiều.”

……

Nói nhảm! Anh đang lừa trẻ con à?!

“Hôm trước…” An Dương thở dài, rõ ràng mới có hai ngày mà hắn lại cảm thấy dài đằng đẵng như là trôi qua một đời, nhớ tới Cố Vân Thanh, trong lòng khẽ nhói.

Cậu ấy đang ở đâu? Cậu ấy có khỏe không? Cậu ấy có đúng giờ ăn cơm hay không?

Có gặp được người trân trọng cậu ấy hay không?

Khóe mắt An Dương lại đỏ lên, anh An nhìn dáng vẻ này của hắn có chút không đành lòng: “Làm sao vậy? Đau à?”

“Không có, anh à, em thất tình.” An Dương bĩu môi.

Anh An sợ tới mức suýt chút nữa gọt trúng tay, vội vàng gọi bác sĩ tới nói đầu thằng nhóc này bị đụng hư, không chấp nhận sự thật mình độc thân hai mươi bốn năm, bị kích thích, phải làm sao bây giờ?

Trong thời gian An Dương dưỡng bệnh, người lái xe gây tai nạn đã đến xin lỗi, còn gửi tiền bồi thường và bù đắp toàn bộ chi phí thuốc men, mẹ An lẩm bẩm đây là vợ An Dương giúp An Dương sống tiếp.

An Dương tỏ vẻ này là hắn dùng mạng đổi lấy vợ, khiến hắn có chút rùng mình.

Người nhà của cô bé cũng mang theo cô bé đến cảm ơn, cô bé có đôi mắt to hơn nữa cũng không nhìn chiếc xe, ngược lại còn rất phấn khích khi nhìn thấy anh chàng đẹp trai. Sau khi nhìn thấy An Dương, cô bé lóc cóc bò lên giường bệnh, ôm lấy cổ hắn rồi ngọt ngào nói: “Em có thể lấy thân báo đáp không?”

Mẹ cô bé sợ tới mức túm lấy cổ áo sau lưng xách cô bé xuống dưới đất, mẹ An thấy thú vị liền trêu chọc: “Có phải là vì anh trai cứu cháu cho nên cháu muốn lấy thân báo đáp không?”

“Không phải, chỉ là bởi vì anh đẹp trai.” Cô bé thành thật nói ra tiếng lòng, vô cùng ngay thẳng, ngày sau tất thành người tài.

Gia đình cô bé là nhà làm kinh doanh, cha mẹ cô bé đã đến mấy lần nói lời cảm ơn và mua một đống thuốc bổ cho An Dương. Hắn trông thấy thuốc bổ liền muốn từ trên lầu nhảy xuống, vì để đề phòng ngừa phát sinh không bị xe đâm chết mà trái lại uống nhiều thuốc bổ bổ chết trở thành thảm kịch nhân gian cho nên cha mẹ cô bé cuối cùng dứt khoát trực tiếp tặng tiền. Mẹ An không từ chối thành công, bà đành dứt khoát để dành khoản này cho An Dương cưới vợ.

Cơ thể An Dương vốn có tố chất tốt, tai nạn xe cũng không quá nghiêm trọng, cho nên hắn nằm ở trên giường bệnh một tháng là có thể xuống giường, hơn nữa cũng không có gặp trở ngại gì. Bác sĩ nói hắn bị đâm sau đó được đưa đến bệnh viện cứu chữa kịp thời cho nên không có bị tổn thương quá nặng cũng coi là may mắn. Nhưng An Dương lại không lộ ra vẻ vui mừng, tỉnh lại sau một tháng vẫn luôn là dáng vẻ suy tư, vẻ mặt đăm chiêu, không biết đang nghĩ cái gì.

Mẹ An thở dài nghĩ thầm đứa nhỏ này đầu bị đụng hư trở nên ngốc rồi, làm sao mà chữa đây, nhưng rồi nghĩ lại vẫn là bỏ đi, người ngốc có phúc của người ngốc.

Một tháng sau, An Dương xuất viện, cũng coi như là hoạt động thoải mái, đi lại bình thường, hắn thậm chí còn định thứ hai đi làm trở lại.

Lúc đầu, An Dương sống một mình ở bên ngoài nhưng sau khi bị tai nạn xe, mẹ An nhất quyết đưa hắn về nhà để cho tiện chăm sóc. An Dương phản kháng một lúc liền chịu khuất phục trước mẹ An đang vừa khóc vừa nói: “Con không yêu mẹ nữa à, con lớn rồi chỉ muốn chạy ra bên ngoài, mẹ nhìn con mấy ngày nay tâm trạng không tốt nên muốn đưa con về nhà ở cùng thôi mà huhuhu.”

Hôm sau An Dương về nhà là chủ nhật, mẹ An mua một đống quà rồi viết địa chỉ đưa cho hắn.

An Dương thấy lạ liền hỏi đây là nhà ai.

“Đây là nhà của người đưa con đến bệnh viện, ân nhân cứu mạng của con.” Mẹ An lấy ngón tay chọc vào trán hắn: “Con đưa qua đó cho người ta, cám ơn người ta thật tốt, nếu không có cậu ấy đoán chừng con vẫn còn chết dí ở bệnh viện đó, mặc dù ta và cha con đã cám ơn một tiếng nhưng con vẫn nên tự mình đi thêm một lần nữa mới tốt.”

Vì vậy, ngày hôm sau An Dương bước lên con đường dài dằng dặng tìm kiếm ân nhân cứu mạng.

Đó là một tòa nhà nhỏ rất kín đáo được che khuất ở một vị trí hẻo lánh trong tiểu khu, An Dương lách một hồi lâu mới tìm được.

Lên lầu, sửa sang lại quần áo, gõ cửa…

Hửm? Không có ai ở nhà sao?

An Dương nghi hoặc một chút rồi lại gõ một lần nữa, chờ đợi một hồi lâu, đúng lúc An Dương đang định quay người rời đi lần sau lại đến thì bên trong cánh cửa truyền đến một tiếng động ghế rơi xuống đất, giống như có người trong lúc bối rối va vào.

Một lúc sau, cánh cửa khẽ mở ra, lộ ra nửa khuôn mặt của người bên trong.

Quà trong tay An Dương “lạch cạch” rơi xuống đất.

An Dương nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Cố Vân Thanh, hắn đã nghĩ nếu không có tơ máu, không có ửng hồng đôi mắt kia của cậu nhất định sẽ ôn nhuận như suối.

An Dương lúc này cũng nghĩ như vậy.

An Dương kiềm chế cảm xúc của bản thân, hai tay hắn bởi vì mừng rỡ như điên mà có chút run rẩy, đôi mắt hắn rộ lên khiến thần sắc ảm đảm đều phai mờ. Hắn có rất nhiều lời muốn nói với cậu.

Hắn muốn nói với người trước mặt mình rằng hắn muốn ôm cậu vào lòng, muốn hôn lên cơ thể mình đầy thương tích của cậu. Hắn muốn xoa dịu trái tim đầy thương tổn của cậu, muốn bảo vệ tất cả những vết thương chồng chất của cậu. Hắn muốn nói cho cậu biết hắn nhớ cậu biết bao, chỉ vọn vẹn có một tháng mà đã sắp tra tấn hắn đến phát điên.

Muốn nói bản thân hắn thích cậu đến nhường nào.

Muốn nói bản thân hắn thích cậu rất lâu rồi.

Muốn nói quãng thời gian trong quá khứ hắn vẫn luôn ở bên cạnh cậu.

Hắn muốn để cậu biết, muốn để cậu hiểu.

Những lời này ngưng đọng lại bên miệng An Dương cùng với tiếng hít thở sâu, khẩn trương xúc động thốt ra.

“Cái kia, xin chào, tôi là An Dương.”