Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản

Chương 4: Đường về nhà dài đằng đẵng



"Cậu tỉnh...tỉnh rồi?" An Dương ho xong có chút ngượng ngùng dùng ngón trỏ sờ mặt.

"Cậu đói không? Có muốn ăn chút gì không, tôi có mua sữa và trái cây." An Dương đứng dậy lục lọi túi, "Cậu thích ăn quả gì? Nếu không có, tôi lại đi mua."

Ai ngờ, Cố Vân Thanh cười lạnh một tiếng, quay lưng về phía hắn, vẻ mặt không muốn nhìn thấy dáng vẻ đáng ghét này của hắn.

Tay An Dương duỗi được một nửa nhất thời cứng nhắc.

Anh Hổ ở một bên khẽ thở dài, dáng vẻ này của Cố Vân Thanh sợ là lại chọc tức cậu chủ, Ngụy Trì tức giận sẽ lột sạch quần áo trên người cậu rồi dùng hành động để biểu đạt, anh Hổ biết rõ điểm này nên lặng lẽ lui ra ngoài.

Nhưng không ngờ cậu chủ chỉ ngượng ngùng thu tay về, giọng điệu vô cùng lo lắng hỏi: "Buổi sáng cậu vẫn chưa ăn gì hay là ăn một chút gì đi?"

Anh Hổ liền cảm thấy toàn thân nổi da gà vô cùng sợ hãi!

Thân thể Cố Vân Thanh lộ vẻ cứng nhắc, nhưng vẫn không xoay người lại chỉ lạnh lùng nói: "Cút đi."

An Dương bị cậu lạnh nhạt có chút ủy khuất, hắn khó chịu liền nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh, dọa đến anh Hổ đi theo sau.

"Cậu...Cậu chủ?" Đi ra khỏi phòng bệnh, anh Hổ thăm dò gọi một tiếng.

"Hả?" An Dương nhìn anh Hổ.

"Không, không có gì, tôi chỉ là gọi một chút." Anh Hổ xua tay.

Ối giời ơi, vậy mà cậu chủ không tức giận, hôm nay hắn làm sao vậy, tính tình sao lại tốt như thế!

Mặc dù An Dương đi ra khỏi phòng bệnh nhưng hắn cũng không có ý định rời đi mà dựa lưng vào tường như đang suy nghĩ cái gì đó.

Chị y tá mỉm cười đi tới, tay cầm hồ sơ bệnh án, xua tay một cái muốn đuổi hai người đầy khả nghi ở cửa.

"Đây là hồ sơ bệnh án của người bên trong sao?" An Dương dưới áp lực bị đuổi chỉ vào hồ sơ bệnh án trên tay cô.

Chị y tá sửng sốt một chút: "Ừm, anh là người nhà sao?"

Ồ, người nhà à, tốt xấu gì cũng xem như vậy đi.

An Dương gật đầu hỏi: "Cậu ấy không sao chứ?"

"Không sao, chỉ là cơ thể suy nhược, phát sốt, bên dưới bị rách, cần phải dùng thuốc chữa trị." Chị y tá mở hồ sơ bệnh án ra, đột nhiên dừng lại, sau đó dùng ánh mắt kì quái trừng An Dương.

An Dương bị cô trừng trong lòng có chút chột dạ, không hiểu sao lại xuất hiện dự cảm bất thường.

Chị y tá do dự một chút rồi vẫn nói: "Đừng đánh đứa nhỏ, có gì thì nói, đều đã lớn như vậy, xuống tay cũng đừng có không biết chừng mực, toàn thân xanh tím, bên trong đùi còn có vết bầm roi."

Cặn bã! An Dương ở trong lòng thầm chửi một câu nhưng ngoài miệng lại chỉ có thể vâng vâng dạ dạ đáp lại.

"Chai thuốc này truyền xong là có thể xuất viện." Chị y tá cuối cùng cũng cất hồ sơ bệnh án đi, An Dương sợ hãi, sợ phải nghe thêm những lời kinh khủng hơn.

Chị y tá đi vào phòng bệnh treo hồ sơ bệnh án ở bên giường rồi lại đi ra, thấy bọn họ còn ở đây, có lòng tốt liền bảo hiện tại hai người có thể đi ăn tối, ăn xong quay lại làm thủ tục xuất viện là có thể đón người về.

An Dương xoa bụng phát hiện hắn có chút đói bèn kéo theo anh Hổ ra khỏi bệnh viện đi tìm đồ ăn. Anh Hổ dường như hiểu rõ khẩu vị trước kia của Ngụy Trì, chở hắn tới nhà hàng trông vô cùng sang trọng, An Dương do dự một chút rồi nói với anh Hổ: "Hình như tôi không theo mang tiền."

Nơi này trông rất đắt.

Anh Hổ lại vấp ngã, vất vả lau mặt nói: "Cậu chủ đừng lo lắng, tôi có mang theo thẻ của cậu."

Ngụy Trì thích giả bộ, cho nên thẻ ở trong tay anh Hổ, không cần tự mình quẹt, đưa ánh mắt sắc bén qua, đàn em đều có thể giải quyết tất cả.

An Dương gật đầu có chút hiểu được, đi theo nhân viên phục vụ chọn một vị trí gần cửa sổ. Thật ra nhà hàng cao cấp đồ ăn chính là sang chảnh. Là bản nhạc cổ điển du dương cùng khúc dương cầm của thanh niên trong trung tâm sảnh. Là nhân viên phục vụ có thái độ hòa nhã và không gian yên tĩnh, sạch sẽ.

An Dương cầm menu chỉ lung tung vài cái, thấy anh Hổ đứng ở phía sau không có ý định ngồi xuống bèn kéo người nói: "Anh Hổ ngồi đi, ngồi đối diện tôi."

Anh Hổ thụ sủng nhược kinh ngồi xuống, cảm thấy đầu óc cậu chủ hôm nay chắc là hỏng rồi nhưng cậu chủ như thế lại làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Hiệu suất nhà hàng quả nhiên rất cao, các món ăn đã được bày ra trong chốc lát, An Dương cầm lấy đũa bắt đầu ăn, anh Hổ trông cực kỳ dè dặt và cẩn thận, bầu không khí nhất thời có chút trầm mặc.

An Dương chợt nhớ ra cái gì đó, hời hợt thuận miệng hỏi: "Sáng nay, tôi gọi anh vào giúp tôi đưa Cố Vân Thanh đến bệnh viện, tại sao anh lại đè cậu ấy?"

Không hỏi còn tốt, vừa hỏi anh Hổ liền há hốc miệng, đũa trên tay lạch cạnh rơi xuống bàn, hai mắt trợn tròn, trên mặt lúc xanh lúc đỏ lúc trắng, thở hổn hển ngồi dậy, biểu cảm trên mặt rất đặc sắc.

Ấp úng một lúc, anh Hổ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không phải cậu chủ bảo chúng tôi làm như vậy sao?"

Ngụy Trì bảo các anh làm như vậy?? Đợi đã, để các anh làm như vậy là làm như thế nào?? Chờ đã, các anh??

"Các anh?" An Dương lựa ra từ mấu chốt trong đó.

Anh Hổ cũng không biết hiện tại cậu chủ giả vờ ngây ngốc là có ý gì, dứt khoát bảo: "Đúng vậy, thật ra các anh em một chút cũng không có hứng thú đối với nam sắc, huống chi đó cũng là người của cậu chủ mặc dù cậu để chúng tôi luân phiên..."

"Chờ một chút!" An Dương vội vàng hô lên một tiếng, giơ tay ngắt lời anh Hổ, mấy người xung quanh đang dùng bữa ánh mắt không khỏi lướt qua.

An Dương cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại mới có thể tiếp thu thông tin anh Hổ nói ra sau đó, hắn hít một hơi thật sâu cố gắng nặn ra một nụ cười: "Anh tiếp tục đi."

Anh Hổ cũng sững sờ hồi lâu mới tiếp tục: "Ngày đó, Cố Vân Thanh cùng một cô gái đến nhà quét dọn cười nói mấy câu, cậu không phải nổi trận lôi đình sao? Sau đó, Cố Vân Thanh còn cười nhạo nói cậu chủ quản được thân thể cậu ta nhưng không quản được trái tim cậu ta, cậu liền để cho các anh em luân phiên..." Nói đến phần sau anh Hổ có chút ngượng ngùng, giọng nói trầm thấp nhưng An Dương vẫn có thể nghe rõ.

An Dương hóa đá tại chỗ giống như nghe được một giọng nói yếu ớt kèm theo tiếng vọng văng vẳng bên tai.

Cậu muốn về nhà ư? Còn muốn về nhà không? Muốn về không?

Ngụy Trì, anh thật sự là mất hết tính người!! Chết tiệt!!!

An Dương đặt đũa xuống, hai tay ôm đầu, đập trán xuống bàn, ầm một tiếng khiến anh Hổ và thực khách vô tội xung quanh giật nảy mình.

Mẹ nó, cái này mà bảo là thích à?!! Ai nói Ngụy Trì thích Cố Vân Thanh, ông đây là người đầu tiên đá đầu hắn vào trong bụng!!!!