Xuyên Thành Vai Ác Thiên Kim Ta Bạo Hồng

Chương 10: Đổi nam chính



Cảnh này phải quay lại nhưng đến lần thứ hai Trần Kỳ lại quên thoại, lần thứ ba Trần Kỳ động tác rút kiếm lại chậm một nhịp..

Cứ như vậy một cảnh này quay tới quay lui bảy tám lần, cần cổ trắng nõn của Ninh Lê bởi vì bị bóp trong nhiều lần mà hiện lên vết hằn.

Như vậy khẳng định không thể quay tiếp, chỉ có thể để chuyên viên trang điểm bổ trang che dấu vết đi.

Lý đạo trầm mặc ngồi bên cạnh cảm giác hơi khó lý giải.

Chẳng lẽ bình thường ông đối với Trần Kỳ quá mức khoan dung, sao tự nhiên kỹ thuật diễn của hắn lại kém thành như vậy?

Lý đạo lại nhìn về phía cổ của Ninh Lê.

Hôm nay tình huống của Ninh Lê lại như thế nào? Đột nhiên thông suốt? Tại sao lại diễn càng ngày càng tốt?

Trần Kỳ đang không kiên nhẫn ngồi bổ trang trợ lý nhỏ giọng an ủi hắn nhưng vẻ mặt hắn vẫn âm u như cũ, trông rất khó chịu.

Nguyên bản hắn chỉ nghĩ giáo huấn Ninh Lê một chút cố ý dùng thêm chút lực làm nàng bớt gây chuyện với Ninh Diệp lại, không nghĩ đến Lý đạo chỉa mũi dùi vào hắn bắt đầu nói giúp Ninh Lê nhiều lần.

Rõ ràng mấy cảnh sau hắn diễn không có vấn đề gì, Lý đạo lại một hai phải bới lông tìm vết luôn cảm thấy hắn diễn không ổn.

Vốn kịch bản này cùng nguyên tác nhân khí không nhiều hắn cũng không muốn nhận, dựa vào cái gì hắn không thể quay phim cấp S+, đại IP thế nào cũng phải quay cái kịch bản rách nát này lại còn phải chịu uỷ khuất như vậy?

Nghỉ ngơi một lát lại bắt đầu quay chụp tiếp nhưng cảm xúc của Trần Kỳ không tốt, kết quả cảnh diễn lần đầu quay lại hắn đã vấp lời thoại mà tuyên bố thất bại.

Lý đạo rốt cuộc không kiên nhẫn:

"Trần Kỳ, hôm nay cậu sao lại thế này?"

Trần Kỳ đã nghẹn lửa giận thật lâu trực tiếp bùng nổ, hắn đem bình nước lọc trợ lý vừa đưa ném xuống đát: "Ai muốn quay thì quay đi, lão tử không quay nữa!"

Nói xong hắn nổi giận đùng đùng bước đi, đoàn làm phim 'người nhìn ta ta nhìn người', nhưng không ai dám đến khuyên chỉ có thể yên lặng nhường ra một lối đi, Trần Kỳ không quay đầu đi thẳng lại bị một người nam nhân chắn ngang.

Trần Kỳ liền không khách khí: "Là ai, cút ngay!"

Nam nhân không chút để ý cười cười giọng nói lại có vài phần quen tai, Trần Kỳ ngẩng đầu vừa thấy nam nhân dùng bàn tay tháo khẩu trang xuống, sống mũi cao thẳng đôi môi mòng cùng dáng cằm hoàn mỹ từ từ lộ ra tới.

Hắn lười biếng nâng lên đôi mắt xám khói, người xung quanh đều ngây ngẩng cả người ngay sau đó vang lên kinh hô.

"Ngôn Mặc?"

"A, Hắn như thể nào còn ở chổ này?"

"Trời ạ, vừa rồi giồng như hắn đứng bên cạnh ta!"

Ninh Lê mới bổ trang xong ra đến cũng ngay ngẩng cả người đã qua hai ba ngày, nàng cũng chưa từng nhìn thấy Ngôn Mặc còn tưởng hắn đã sớm rời đi cùng lúc với Dương Khánh.

Ngôn Mặc biểu tình nhàn nhạt nhìn Trần Kỳ trước mặt, đôi mắt xám lười biếng thêm một phần sắc bén:

"Cậu không muốn diễn, tôi diễn."

"Ha?"

Như là nghe được một chuyện buồn cười, Trần Kỳ nở nụ cười khinh thường: "Anh biết anh đang nói gì không?"

"Tôi đương nhiên biết" Ngôn Mặc đứng tại chổ hai tay đút túi quần, ngữ khí tràn đầy khiêu khích "Nếu cậu nghe không rõ, tôi đây liền lặp lại lần nữa, tôi diễn."

Trần Kỳ tươi cười biến mất, biểu tình trở nên có chút khó coi nhưng Ngôn Mặc đã lướt qua hắn đi đến trước mặt Ninh Lê, sau đó quay đầu nhìn về phía Lý đao: "Lý đạo, có thể chứ?"

".. A?" Lý đạo còn chưa phản ứng lại tình huống trước mắt, liền theo bản năng gật đầu.

Nhận được câu trả lời Ngôn Mặc nhướng mày nhìn về Ninh Lê, thấy nàng ngây ngốc nhìn mình đôi mắt trong sáng tràn ngập nghi hoặc.

Có chút đáng yêu, Ngôn Mặc nghĩ thầm.

Ninh Lê nhìn Lý đạo, lại nhìn Trần Kỳ cách đó không xa, còn có đám người đang mờ mịt xung quanh.

Nàng hạ giọng hỏi Ngôn Mặc: "Anh muốn làm gì?"

Ngôn Mặc cũng cảm thấy mình xuất hiện quá đột ngột, hắn trầm tư một lúc tìm cho mình một lý do hợp lý.

"Sao có thể để fan của tôi chịu uỷ khuất được?"

Ninh Lê: "..."

Lý đạo vốn còn chưa phản ứng lại Ngôn Mặc muốn làm gì, nhưng nhớ đến thời điểm Ngôn Mặc nói muốn diễn kịch bản này.

Ngôn Mặc muốn trở lại sân khấu đóng phim?

Từ sau khi hắn rút lui đừng nói là diễn phim ngay cả người cũng trực tiếp không thấy, hiện tại muốn ở đoàn làm phim của hắn diễn trở lại!

Thật là một tin tức lớn a! Liền tính là tin không chính thống nhưng nếu tin tức này được tung ra khẳng định gia tăng không ít nhiệt độ a!

Sau khi suy nghĩ cẩn thận Lý đạo tươi cười như hoa, chút cảm xúc buồn bực vừa rồi hóa thành hư không lập tức điều người xung quanh phối hợp với Ngôn Mặc.

Trần Kỳ đứng bên cạnh nhìn một hồi, thấy Lý đạo thật sự muốn cho Ngôn Mặc quay chụp sắc mặt hắn càng lúc càng đen, biểu tình cực kỳ khó coi.

Hắn tiến vào giới giải trí lâu như vậy vẫn luôn được người săn đón, chưa từng có ai dám hạ nhục hắn như vậy!

Thấy Ngôn Mặc được người mang đi hóa trang, hắn rốt cuộc không áp được cơn tức vọt đến trước mặt Lý đạo chất vấn: "Lý đạo, ông tại sao có thể để anh ta diễn! Nam chính là tôi mà!"

"Sao?" Lý đạo làm bộ không hiểu "Vừa rồi không phải cậu nói không muốn diễn sao?"

Trần Kỳ bị á khẩu không trả lời được, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Đúng lúc này trợ lý của Trần Kỳ cầm di động chạy đến kéo hắn qua một bên nói nhỏ: "Không ổn, là điện thoại của Nguỵ ca."

Trần Kỳ sắc mắt trắng bệch, khí thế kiêu ngạo vừa rồi tức tức biến mất.

Ninh Lê không nghĩ sự tình đột nhiên sẽ phát triển như thế.

【 Ta nói nè Tiểu Lục, cốt truyện phát triển như vậy không sao chứ? 】

【 Không vấn đề ~ Theo kiểm tra đo lường của Tiểu Lục vai chính đối với ngài hận ý càng ngày càng tăng, chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ác độc nữ xứng thật hoàn mỹ! 】

【.. 】

Ninh Lê theo bản năng nhìn về phía Ninh Diệp đứng cách đó không xa.

Ninh Diệp vẫn giữ ý cười ôn nhu không đổi nhưng đôi tay cũng đã gắt gao nắm chặt thành nắm đấm.

Được nha, nàng đại khái đã hiểu.

Tựa hồ chỉ cần Ninh Diệp hận nàng đem nàng xem thành cái đinh trong mắt cho dù cốt truyện thay đổi như thế nào, hệ thống cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại nàng đúng là cũng muốn diễn cùng Ngôn Mặc, lúc trước thời điểm nàng cùng Ngôn Mặc hợp tác kỹ thuật cũng xem như không tồi nhưng toàn bộ quá trình đều bị Ngôn Mặc dắt đi.

Sau đó đến lúc nàng đứng trên đỉnh giới giải trí Ngôn Mặc cũng đã lui giới, hai người cũng chưa thấy qua mặt nhau lần nào.

Ngôn Mặc thay một thân trang phục uy nghiêm màu đen ra tới, bởi vì thời gian hạn hẹp chuyên viên trang điểm chỉ phủ nhẹ cho hắn một lớp phấn mỏng, tóc buộc cao, cài trâm đơn giản.

Nhưng mà cho dù tạo hình không tinh xảo bằng Trần Kỳ, Ngôn Mặc lại như nam chính bước ra từ tiểu thuyết, mắt sáng mày kiếm, phong thái trác tuyệt làm người không thể rồi đì tầm mắt.

Đây đã từng là nam nhân đứng đầu giới giải trí?

Cho dù không làm gì, chỉ đứng nơi đó nhưng khí tràng áp bách đến đáng sợ, đủ để hạ gục một đám diễn viên bình thường.

Người xung quanh không khỏi thì thầm 'Ninh Lê có thể đối diễn cùng hắn được không nha'.

Ngôn Mặc bước đến trước mặt Ninh Lê, Ninh Lê ngẩng đầu nhìn hắn, thời điểm ánh mắt chạm nhau Ninh Lê có cảm giác muốn chạy trốn nhưng nàng vẫn kiên định nhìn hắn, đôi tay lại gắt gao nắm chặt: "Tôi sẽ cố gắng."

Ngôn Mặc biết, nàng đây là thật sự nghiêm túc.

Lý đạo đã an bài tốt máy quay hoàn toàn không màng đến Trần Kỳ đang đen mặt như đáy nồi, hắn tủm tỉm cười hỏi Ngôn Mặc: "Ngôn lão sư, chuẩn bị tốt rồi chứ?"

Ngôn Mặc nhàn nhạt gật đầu, nhắm mắt lại.

Chờ khi nghe tiếng đếm trước khi bắt đầu quay hắn mở mắt ra, sát khí tràn ngập, một đàng chim xôn xao bay ra từ rừng cây, người vây xem chung quanh cơ hồ tất cả đều lùi về phía sau một bước.

Tình huống này, khí tràng này thật quá dọa người.

Thế nào cũng cảm thấy vượt qua phạm trù của nhân loại?

"Ra đi."

Hắn nhã ra hai từ hoàn toàn không có chút cảm xúc, nhưng càng như vậy càng cảm thấy đáng sợ.

Ninh Lê vốn đang muốn diễn như vừa rồi nhưng khi nàng bước ra từ phía sau tượng phật, đối diện với ánh mắt lạnh băng của Ngôn Mặc nàng không tự chủ được dừng lại, như có một cổ cảm giác lạnh lẽo chạy từ dưới chân lên đỉnh đầu.

Ánh mắt Ngôn Mặc cùng gà mờ Trần Kỳ khác nhau hoàn toàn, là ánh mắt thật sự muốn giết nàng.

"Chàng đến đây vì Thu Nguyệt đi." Ninh Lê vẫn rũ mắt nhẹ giọng nói lời thoại, trong giọng nói lại nhiều thêm một tia run rẩy.

"Ngươi thật sự rất tự hiểu lấy mình" Ngôn Mặc mặt lạnh nhìn Ninh Lê, trong lời nói không hề che giấu sát khí "Ta hôm nay đến đây, chính là muốn cho ngươi.."

"Đền mạng."

Âm cuối vừa kết thúc, thân ảnh Ngôn Mặc nháy mắt liền đứng trước mặt Ninh Lê, một tay bóp cổ nàng hung hăng đem nàng đè ép lên tượng Phật cũ nát.

Hắn di chuyển nhanh đến mức nhiếp ảnh gia còn không bắt kịp, nhiếp ảnh gia dụi dụi đôi mắt cho rằng chính mình không nhìn rõ.

Ninh Lê có thể cảm giác rõ ràng lực tay của hắn so với Trần Kỳ nhẹ hơn rất nhiều, cũng không có thực sự bóp cố nàng nhưng cả người hắn phát ra cảm giác áp bách đến đáng sợ, lại làm nàng hô hấp không thông.

Lòng bàn tay hắn có chút thô ráp chậm rãi vuốt ve động mạch cổ yếu ớt của nàng, mắt xám một mảnh tĩnh mịch như là đang tự hỏi nơi này có thích hợp ra một đòn trí mạng hay không.

Đối với Ngôn Mặc, Ninh Lê có chứa một chút cảm xúc phức tạp không nói rõ được, nàng cười miễn cưỡng nước mắt lại tích tụ tràn đầy đôi mắt, gắt gao kìm nén khiến cho lòng người thương xót.

Lý đạo không khỏi "Ồ" một tiếng, hắn không nghĩ Ninh Lê đối diễn với Ngôn Mặc cũng không rơi xuống thế thượng phong thậm chí còn có thể xem như là thực lực ngang nhau.

Cho dù đang bị bóp cổ Ninh Lê vẫn run rẩy đưa một bàn tay muốn vuốt ve gương mặt hắn, lại không được như ý.

Ngôn Mặc đáy mắt loé lên một tia chán ghét, tay phải gắt gao kìm bả vai nàng, tay trái rút bội kiếm bên hông ra vẽ một đường kiếm đẹp đẻ, không chút lưu tình đâm về phía ngực nàng.

Chẳng qua phản ứng của Ninh Lê cũng nhanh kinh người, lập tức tránh thoát một kích, sau đó xoay người một cái đến phía sau Ngôn Mặc, công kích vào yếu điểm của hắn.

Ninh Lê cũng không xuất thân từ võ sinh, chẳng qua nhiều năm quay phim, xác thật cũng có biết một ít động tác, liền dễ dàng tránh chiêu thức của Ngôn Mặc.

Nhưng qua mấy chiêu hai người đồng thời dừng lại, mũi kiếm Ngôn Mặc nhắm ngay trái tim của nàng, hắn hơi cúi đầu nhìn Ninh Lê nắm chặt kiếm trong tay cũng chỉa ngay trái tim hắn.

Sắc mặt hắn không đổi cười nhạo một tiếng, như đang cười nhạo nàng ngu xuẩn: "Ngươi cho rằng như vậy có thể giết được ta sao?"

Hai người giằng co một lát không ai nhường ai, Ninh Lê nhìn nam nhân trước mắt, hai mắt nàng mở to bên trong là hưng phấn và mê luyến, hiển nhiên là bộ dáng yêu mà không được.

Người vây xem chung quanh đã xem đến choáng váng.

Hai người kia là bất chợt diễn cùng sao, thật sự không phải đã thương lượng trước sao?

Editor: Truyện đang được edit và đăng chính tại ĐÊM BUỒN, mọi người đọc tại đây để có thể cập nhật những chương mới sớm nhất nha. Chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện mình edit mặc dù còn nhiều thiếu sót.