Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Chương 4



Editor: Min

Tô Hồi Ý cuối cùng cũng biết tại sao mình lại bị xa lánh như vậy.

Xinh đẹp thì có ích gì, nguyên thân chính là một cái ngốc xuẩn xinh đẹp!

Cậu không còn gì luyến tiếc mà ngồi trên ghế, thậm chí còn hơi nhớ tới nhiệt độ lạnh băng của Tô Trì. Mặc kệ những ánh mắt và những cuộc trò chuyện xung quanh, Tô Hồi Ý cúi đầu mở trò Tiêu Tiêu Nhạc ra để giết thời gian.

Những người ở đây đang chờ xem trò vui của cậu, chỉ có ngôi làng Tiêu Tiêu Nhạc một mảnh thiên đường.

Bùm, bùm, bùm... các khối trên giao diện lần lượt bị loại bỏ, khi mục tiêu hiển thị chỉ còn một lượt, nhưng còn đến ba khối chưa bị loại bỏ.

Tô Hồi Ý cau mày, bày mưu lập kế, vây Ngụy cứu Triệu, qua cầu rút ván...

Bỗng có một bóng người đổ xuống trước mặt, tưởng là Tô Trì đã trở về, bèn nói: "Anh đợi em đập nồi dìm thuyền cái đã... "

Cậu ngẩng đầu nhìn, đứng ở trước mặt cậu là một thanh niên không quen không biết.

Ai đây?

Thanh niên đút hai tay vào túi, ánh mắt rơi vào điện thoại di động trên tay cậu, "Phá không được, chờ chết đi."

Tô Hồi Ý nhíu mày, người này đặt biệt đến để làm người hướng dẫn trò chơi?

Người thanh niên hất cằm lên, nói bóng nói gió: "Nếu là người hiểu chuyện, có một số việc trong nháy mắt là đã hiểu rõ. Dù có cố gắng đến đâu cũng không thể thay đổi được kết quả. Nên bỏ cuộc sớm..."

Ôi, Hóa ra là đến đây để dạy cậu cách làm việc, vì vậy không cần phải nghe.

Rầm, Ầm ầm, Ầm ầm... Tô Hồi Ý cúi đầu mua ba cái búa nhỏ để đập nát khối vuông.

"Stage Clear"

Người chơi hệ nhiều tiền không hề sợ hãi.

Thanh niên, "..."

Từ lúc thanh niên và Tô Hồi Ý nói chuyện, ánh mắt của những người xung quanh đều tụ tập lại đây.

Đám công tử danh viện vẫn đang cầm ly rượu, chỉ có thể nhỏ giọng bàn luận, nhưng đồng bọn mà bọn họ mang theo lại trắng trợn hơn nhiều.

"Đó không phải là Tôn Hà Vũ, cậu hai nhà họ Tôn sao, hắn đang cùng người họ Tô kia nói chuyện gì?"

"Nhìn dáng vẻ là ăn mệt không ít!"

"Woa! Đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay đoàn tàu nhỏ không giả vờ nữa sao?"

Tô Hồi Ý nhìn thanh niên, suy nghĩ thế nào cũng không khớp, chắc do đụng chạm quá nhiều người, không biết đây là ai trong số đó.

"Chào ngài." Để đảm bảo an toàn, nên sử dụng kính ngữ.

Tôn Hà Vũ cau mày đánh giá cậu. "Cậu dường như đã thay đổi."

Tô Hồi Ý cũng cảm thấy như vậy, "Đúng vậy, trước đây tôi chưa từng dùng búa vàng."

"..." Cổ họng của Tôn Hà Vũ nghẹn lại. Ai mẹ nó nói tới cái này!

Thấy không có kết quả, tất cả mọi người đang xem náo nhiệt dần dần thu hồi tầm mắt, Tô Hồi Ý chọn chiến lược rút lui, "Vậy tôi xin phép..."

"Hey, cậu đang làm gì ở đây vậy!" Một giọng nói tràn đầy hứng thú đột ngột chen vào. Tầm nhìn của mọi người lại một lần nữa tụ lại!

"..."

Tô Hồi Ý nhìn sang, liền thấy một gã thanh niên cài hoa trước ngực đang bước tới bằng đôi chân dài. Ấn tượng đầu tiên chính là phù phiếm xa hoa, ăn chơi trác táng.

Tôn Hà Vũ trực tiếp gọi tên, "Chu Thanh Thành?"

Chu Thanh Thành hưng phấn, "Tôn Hà Vũ, cậu lại bị ăn vạ đụng vào sao?"

Cái "Lại" này rất có linh tính.

Tô Hồi Ý đã đoán đúng một nửa: Hóa ra đó là cậu hai nhà họ Tôn và con trai nhà họ Chu nhưng không biết là đứng thứ mấy.

Chu Thanh Thành dừng lại trước mặt Tô Hồi Ý, vươn cánh tay dài ra khoác lên vai cậu. Vóc dáng hắn cao lớn, lúc này treo cả người trên vai Tô Hồi Ý, cong eo đánh giá cậu lên xuống, có một loại ác ý không tốt.

"Hôm nay cậu không hướng vào ngực tôi để đụng đấy chứ?"

Ngay khi giọng nói hắn vừa dứt, xung quanh liền có vài tiếng cười không rõ ý tứ, nhưng rõ ràng là đang chờ xem diễn.

"Không."

"Ồ ~" Chu Thanh Thành nở một nụ cười, như thể đã nhìn thấy điều gì đó thú vị, "Tại sao?"

Tô Hồi Ý tiếc hận, "Nhìn chán ngấy."

Chu Thanh Thành, "..."

Tôn Hà Vũ, "Phụt."

Người xung quanh:... Fuck! Đây có còn là đoàn tàu nhỏ không??

Nụ cười cà lơ phất phơ của Chu Thanh Thành không kìm được nữa, hắn đẩy Tô Hồi Ý ra, kèm theo một cổ ý vị thẹn quá thành giận. Nhưng hắn không dùng bao nhiêu sức lực, đẩy xong liền hướng Tôn Hà Vũ mắng "Cậu đang cười cái gì đó?"

Tôn Hà Vũ thu miệng lại, "Tôi chỉ tùy tiện cười một chút."

"Chết tiệt!" Chu Thanh Thành quay sang Tô Hồi Ý, muốn giành lại tôn nghiêm của mình, "Không phải lần trước cậu hỏi tôi có đi xem Triển lãm Minh Huệ hay không sao?"

Những người xung quanh lại vểnh tai lên: Ồ ~~ có chuyện!

Tô Hồi Ý híp mắt, quả nhiên là nhịn không được...

Cậu nhàn nhạt nói: "Đó là tôi đang đẩy mạnh tiêu thụ, làm người trung gian kiếm cũng được không ít tiền hoa hồng."

"..."

Chu Thanh Thành tức giận rời đi, mặt sưng to như cá nóc. Tôn Hà Vũ cũng rời đi với những người khác, hắn cũng rất muốn cười nhưng lại cảm thấy không tốt lắm, khiến cho vẻ mặt hắn trông rất méo mó.

Tô Hồi Ý nhìn nụ cười rạng rỡ dần dần trên khuôn mặt của Tôn Hà Vũ, như đã nhận ra điều gì đó. Đại khái chính là "Mặc dù tôi ăn mệt, nhưng nhìn thấy cậu cũng ăn mệt giống tôi, tôi liền không kìm được niềm vui trong lòng."

Trong lòng cậu vỗ tay thầm ngưỡng mộ: Đúng là tình nghĩa anh em chắc có bền lâu.

Tô Trì cuối cùng cũng trở lại trước ba phút khi bữa tiệc bắt đầu.

Tô Hồi Ý nháy mắt giống như chờ được chim mẹ bay về tổ vậy, bay về phía Tô Trì, "Anh cả ~~~"

Âm thanh trong trẻo và ngọt ngào giống như chim hoàng anh, khiến lông tơ trên người Tô Trì đều dựng đứng lên, "Như thế nào?"

Tô Hồi Ý "Nhớ anh! "

Ở đây tôi chỉ biết có một mình anh thôi đcm!

Tô Trì không chịu nổi cậu đột nhiên dính người, "Đừng nói những lời kinh tởm nữa."

Tô Hồi Ý im lặng "..." Cậu sẽ lưu ý.

Bữa tiệc sắp bắt đầu, Tô Trì nói ngắn gọn với cậu về các khu vực chức năng của nội khu, và nói: "Cậu muốn đi đâu thì nhớ nói tôi một tiếng."

Tô Hồi Ý ngay lập tức tiến lại gần "Đừng lo, em không rời khỏi anh đâu. "

Đôi mắt Tô Trì lập tức nhìn cậu giống như nhìn đứa con ghẻ.

...

Đúng sáu giờ, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Người tổ chức lên trên sân khấu nói vài lời rồi để khách tự do trong thời gian còn lại.

Bên trong sảnh chính rộng hàng trăm mét vuông, trần nhà phía trên được trang trí bằng các cụm hoa Bạch Vũ, sàn lát đá cẩm thạch màu sâm panh sáng sủa rộng rãi.

Âm thanh du dương của vi ô lông ở trên sân khấu lướt qua các nhóm xã giao, chiếc váy dài của quý bà đi ngang qua mang theo hương thơm thoang thoảng, xoay vai ngoái đầu nhìn như có làn sóng mắt lưu động.

Tô Hồi Ý đang nhắm vào món tráng miệng trên bàn ăn, Tô Trì đột nhiên dựa vào gần một chút, Tô Hồi Ý quay đầu thì đối mặt với hầu kết lộ ra phía trên cổ áo của Tô Trì, rất là nam tính.

"Cũng may là không có mùi dầu hoa hồng." Tô Trì rút lui, "Chút nữa theo tôi đi chào hỏi mọi người, đừng có để người khác ngửi thấy mùi thuốc."

Tô Hồi Ý thu lại ánh mắt ghen tị, "Em đã gội đầu rồi."

Hầu kết của cậu không quá rõ ràng. So với Tô Trì thì lông trên cơ thể ít hơn, da cũng trơn trượt hơn, nếu Tô Trì là chim ưng đực thì cậu thậm chí còn không phải là gà con, cùng lắm chỉ là một quả trứng.

Tô Trì có bản tính hoang dã và chính trực mà cậu mong muốn, đặc biệt quyến rũ.

"Cậu đang nhìn cái gì vậy?"

"Em đang nghĩ anh thật là đẹp trai, anh cả."

Tô Trì khịt mũi, "Bây giờ đã biết lấy lòng tôi rồi."

Tô Hồi Ý "Em đây xuất phát từ tận đáy lòng, anh phải tự tin lên."

Gần đây Tô Trì luôn không nói được nên lời, sáng suốt chọn cách kết thúc chủ đề, cầm lấy ly rượu từ người phục vụ, "Đi theo tôi dạo một vòng rồi chào hỏi từng người một."

Tô Hồi Ý cũng học theo tư thế tao nhã tương tự, lấy ly rượu từ người phục vụ, Tô Trì đem cậu đi hướng bên kia, "Chắc cậu không cần tôi giới thiệu, cũng biết hết rồi đi?"

Tô Hồi Ý thành thật thừa nhận, "Em không biết."

Tô Trì dừng lại, "Tại sao không biết? Về cơ bản cậu đã từng gặp mặt hết rồi. "

Sau khi nói xong, anh còn muốn nói thêm điều gì đó," Mọi người cũng rất có ấn tượng về cậu. "

Tô Hồi Ý "... "

Ánh mắt cậu trông rất chân thành," Nhìn toàn bộ đại sảnh, trong mắt em chỉ có hai loại người- - Anh cả và những người khác. "

Tô Trì liếc nhìn cậu, "Vậy thì cậu là cái gì? "

Tô Hồi Ý nhanh nhẹn, "Người của anh cả. "

Tô Trì, "... "

Tô Hồi Ý như cái đuôi nhỏ đi theo bên cạnh Tô Trì, cùng các cô cậu trong sảnh chạm ly. Có Tô Trì bên cạnh, mọi ánh mắt đặt vào cậu đều thu hẹp lại rất nhiều.

Tô Hồi Ý phát hiện mặc dù là giới thượng lưu, nhưng không thiếu những người chỉ trích khó chịu, có một số người - khi cùng cậu chạm ly đều hô "Nghe danh đã lâu", sau đó đều bị ánh mắt của bạn đi cùng cảnh cáo.

Khi cùng anh em nhà họ Phùng, chào hỏi trao đổi khách khí dăm ba câu. Tô Hồi Ý liền theo Tô Trì rời đi, vừa xoay người cậu liền nghe thấy hai anh em kia thì thầm từ phía sau lưng -

Cậu cả Phùng, "Cậu ta đã thay đổi khá nhiều."

Cậu hai Phùng, "Cũng chỉ là phế vật đáng yêu thôi."

Cậu cả Phùng, "Đáng yêu không phải được rồi sao? '

Tô Hồi Ý nói, "..." Cậu đều nghe được, cám ơn.

Ly cạn ba lần, cuối cùng cũng sắp hết vòng.

Khi đến lượt người cuối cùng, Tô Trì ra hiệu với Tô Hồi Ý "Đây là Hứa Chinh, cậu Hứa."

Ly của Tô Hồi Ý đưa ra, "Xin chào, cậu Hứa, tôi là Tô Hồi Ý."

Là đoàn tàu nhỏ! Cả người Hứa Chinh đề phòng, ký ức bị ăn vạ vẫn còn sót lại, có lẽ là bởi vì Tô Trì có mặt nên hắn đành kìm nén cảm xúc, cẩn thận nâng ly chạm vào, "Tàu nhỏ...... Xin chào."

Nói một nửa mà còn rút về thì cũng rất trâu bò.

Tô Hồi Ý trong lòng thở dài khen ngợi, "Xưng hô này làm cho tinh thần tôi thật là phấn chấn."

Hứa Chinh:...?

Tô Hồi Ý cong miệng cười.

Bộ dáng của cậu quả thực rất xuất chúng, ánh đèn sáng ngời rơi vào gương mặt năng động này đặc biệt có sức mời gọi.

Hứa Chinh không khỏi liếc nhìn hai lần, cảnh giác trong lòng cũng dần dần mờ nhạt. Hắn nghĩ nếu người này không làm những điều ngu ngốc đó nữa, thì có lẽ sẽ có rất nhiều người thích.

Chào hỏi bình thường như hôm nay thì tốt biết bao, haiz... thật đáng tiếc.

"Cậu Tô hôm nay hiểu chuyện hơn nhiều."

Trong tiềm thức, Hứa Chinh vừa nói xong liền lập tức im bặt! Hắn nhìn thoáng qua Tô Trì, thấy anh không có phản ứng gì, liền đưa ánh mắt nhìn về phía Tô Hồi Ý, sau đó ánh mắt khẽ nheo lại...

Ảo giác sao, hắn cảm thấy người này dường như rất vui vẻ?

Trong lòng Tô Hồi Ý rất vui mừng, Tô Hồi Ý hôm nay càng hiểu chuyện, chẳng phải là khen cậu tốt hơn so với nguyên thân sao?

Tô Hồi Ý mừng rỡ, không quên dát vàng lên mặt Tô Trì "Đó đều là anh cả dạy dỗ tốt!"

Đàn ông đều rất sĩ diện, những dịp như vậy phải khen ngợi anh ta.

Tô Trì khóe mắt giật giật, "Không dám nhận."

Tô Hồi Ý lại tranh cãi, "Anh phải tự tin lên."

Hứa Chinh, "..."

Sao lại thế này? Tính cách thật sự của cậu Tô có vẻ rất khác so với những gì bọn họ nghĩ!

Khi hắn muốn tiếp tục khám phá thì một âm thanh đã phá vỡ bầu không khí trang nhã của toàn bộ đại sảnh.

Loảng xoảng.

Cách đó không xa, chiếc ly thủy tinh vỡ nằm trên đất, tiếng vĩ cầm du dương đột ngột dừng lại, rượu vàng nhạt rưới trên sàn nhà nhẵn nhụi, ánh sáng rời rạc thành những mảnh nhỏ.

Tô Hồi Ý hoảng sợ, phản xạ có điều kiện tiến lại gần Tô Trì một bước, Tô Trì chú ý tới cũng không nói gì.

Chổ chiếc ly rơi xuống có một người đàn ông và hai người phụ nữ đang đứng, người đàn ông trông như một cậu bé to xác, người phụ nữ mặc váy đỏ bên cạnh tràn đầy tức giận, còn người phụ nữ đối diện hai người khóc như mưa.

Oa, là mùi dưa đầy máu cún! Tô Hồi Ý vô thức giật mạnh ống tay áo của Tô Trì, người sau triệt để phủi tay, cậu cũng không quan tâm mà cắm đầu đi vào ruộng dưa.

Tiếng mắng chửi của người phụ nữ váy đỏ vang vọng khắp đại sảnh, giới thượng lưu buôn chuyện đều nghe tin mà nhìn theo, gần hay xa đều nhìn lại.

"Bông sen trắng không biết xấu hổ! Cô ra vẻ đáng thương cho ai xem, thủ đoạn nhỏ của cô đã hết thời rồi!"

Tô Hồi Ý đang ăn dưa một cách khoái trá thì bên cạnh đột nhiên có thêm hai người, Tô Trì cùng Hứa Chinh đứng ngay bên cạnh, đột nhiên cậu cảm thấy rất an toàn.

Tô Hồi Ý dùng cùi chỏ đụng nhẹ Hứa Chinh, "Anh cũng tới ăn dưa à?"

Trông bộ dạng của cậu, dường như dưa có vẻ rất ngon.

Hứa Chinh, "... Ừm."

Người phụ nữ mặc váy đỏ vẫn còn đang chửi bới, vẻ mặt của tên nhà giàu cũng không nhịn được kéo cô một cái, "Trịnh Cần, cô gây rối đủ chưa.!!"

"Tôi gây rối.? "Giọng Trịnh Cần lập tức cao lên vài độ, đầu ngón tay màu mận chín chỉ vào người phụ nữ yếu ớt đang rơi lệ ở đối diện," Cô ta rõ ràng là không biết xấu hổ! Cầm ly rượu cũng cầm không chắc mà còn bày đặt khóc lóc, anh vẫn tin rằng cô ta không cố ý! "

Tô Hồi Ý, "... " Tình tiết phim truyền hình quen thuộc.

Cậu bí mật nhích một bước nhỏ về phía sau Tô Trì.

Người phụ nữ mảnh mai bị mắng lau nước mắt, chọc người thương xót, "Tôi thật sự không cố ý... Giày của tôi không vừa chân, nên vô tình ngã vào người tiên sinh này, rượu cũng không cẩn thận bị đổ, tôi thật sự rất xin lỗi... "

Trịnh Cần cả giận run lên, chửi ầm lên," Tôi chưa từng thấy ai không biết xấu hổ hơn cô. "

Một cái nhìn nhanh chóng lướt qua đầu Tô Hồi Ý.

Tô Hồi Ý ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của Tô Trì.

"... Anh nhìn em làm gì?"

"Haha."

Tác giả có lời muốn nói:

Trịnh Cần: So với cậu, tôi chưa từng thấy qua bông sen trắng nào.

Tô Trì: Ngay trước mặt.