Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Chương 8



Editor: Min

Tô Hồi Ý đã nói thì sẽ làm, cậu bắt đầu xuống tay với các món ăn của Tô Trì.

Bữa sáng ngày hôm sau là cơm nắm, cậu cố ý dậy sớm mười phút, chế biến lại cơm nắm của Tô Trì thành cơm nắm hình trái tim. Ánh ban mai rực rỡ rơi trên nắm cơm, như được tráng một lớp ánh sáng thần thánh.

Mẹ Ngô vừa dọn xong bữa sáng, liền ngây người ra, "Cậu chủ, cậu..."

Tô Hồi Ý quay đầu lại giải thích, "Cháu muốn cho anh cả một cái bất (kinh) ngờ (hãi)."

Mẹ Ngô, "Cậu chưa rửa tay."

"..." Tô Hồi Ý im lặng một hồi rồi đưa ngón tay xinh đẹp ra, "Dì phải bảo vệ bí mật chung của chúng ta."

Khi Tô Kỷ Đồng và Vu Hâm Nghiên đi xuống lầu, hai người liền nhìn thấy hình dạng cơm nắm độc đáo của con cả. Khác xa với những loại cơm nắm đơn giản ở trên bàn.

Tô Kỷ Đồng, "Cơm nắm bị nắn hỏng rồi?"

Tô Hồi Ý đứng ở cửa với hai mắt mờ mịt.

Mẹ Ngô nhanh chóng giải thích: "Đây là cơm nắm tình yêu do cậu chủ nhỏ nắn, muốn cho cậu cả một bất ngờ."

Tô Kỷ Đồng kinh ngạc thốt lên, "Khó trách lại đẹp như vậy!"

Vu Hâm Nghiên, "..."

Tô Hồi Ý phiêu phiêu, "Đây chỉ là chuyện nhỏ ~"

Đôi mắt của Tô Kỷ Đồng nhìn nắm cơm tình yêu ngay lập tức nóng rực!

...

Trong bầu không khí khó tả, Tô Trì chậm rãi đến muộn. Tô Hồi Ý vừa thấy anh vào cửa đã háo hức quay đầu lại nhìn, "Anh cả, anh dậy rồi sao?"

"Ừ." Tô Trì vẻ mặt cảnh giác bước đến chỗ mình ngồi xuống, cúi đầu xem một khối dẹp lép như hình tam giác.

Anh cầm lên xem xét cẩn thận, "Bánh chưng 2D?"

Tô Hồi Ý ngượng ngùng, "Cơm nắm tình yêu."

Vẻ mặt Tô Trì nhất thời méo mó. Rất tốt, CƠM NẮM TÌNH YÊU!

Tô Kỷ Đồng ngồi bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, "Tiểu Ý đã dậy rất sớm để nắn cho con. Ngay cả ba chính tay nuôi nấng cũng không được ăn. Con đừng có mà không biết... ý tốt của em trai con. "

Tô Hồi Ý đoán được câu ba muốn nói là, " Con đừng có mà không biết điều. "

Tô Hồi Ý cố gắng duy trì sự hòa thuận trong gia đình, "Vậy buổi chiều con sẽ làm bánh ngọt khoai sọ cho ba mẹ."

Tô Kỷ Đồng nhanh chóng chuyển mây thành nắng! Dự báo thời tiết cũng không thể theo kịp tốc độ thay đổi sắc mặt của ông.

"Ba biết tiểu Ý sẽ không bao giờ quên ba ba mà."

Vu Hâm Nghiên ngồi xem toàn bộ quá trình, không muốn tham gia vào.

Một bữa sáng đầy sóng gió đã kết thúc.

Tô Hồi Ý giống như tàn phế nằm trên giường cả buổi sáng, buổi chiều liền bắt đầu làm bánh khoai sọ.

Khoai sọ đã luộc chín mềm chuẩn bị bắc ra khỏi nồi, Tôn Hà Vũ liền gọi tới, " Mọi người trong nhóm đã tag @ cậu vài lần, sao không thấy cậu trả lời?"

Tô Hồi Ý đang lôi khoai sọ ra khỏi nồi, thiếu chút nữa đã bị phỏng "Tôi ở trong bếp luộc khoai sọ, không có nhìn điện thoại."

Tôn Hà Vũ sửng sốt, "Luộc khoai sọ? Cậu nấu?" "

"Sáng nay tôi còn nắn cho anh cả một cái cơm nắm tình yêu đấy."

Tôn Hà Vũ kêu lên, " Không nghĩ tới cậu còn biết nắn cơm nắm! "

"Không phải, tôi chỉ biết nắn tình yêu chứ không biết nắn nắm cơm. "

"... "Tôn Hà Vũ," Cậu bật camera lên, cho tôi xem thử. "

Tô Hồi Ý cảm thấy hắn đang nghi ngờ về bản thân mình, không nói nên lời nửa ngày, một lúc sau mới bật camera lên.

Ngay khi màn hình được mở ra, hơi nước mù mịt phả vào mặt cậu, Tô Hồi Ý điều chỉnh góc độ có thể thu được phần thân trên, sau đó cúi đầu làm việc của mình.

Tôn Hà Vũ thấy hơi nước tản ra, lộ ra dáng người mảnh mai. Người trong máy quay một tay cầm chén sứ trắng, tay kia đẩy viên khoai sọ tròn vo vào trong chén, bên cạnh là khuôn mặt tập trung với mắt sáng trong trẻo.

Cử chỉ như một đầu bếp Michelin.

Nếu không phải đã trải qua tài bắn súng vô song của Tô Hồi Ý, hắn thiếu chút nữa đã tin là thật.

"Mà này, tag tôi trong nhóm làm gì vậy?" Tô Hồi Ý cầm đũa lái một viên khoai sọ lăn đến miệng chén, tư thế ung dung như đang đánh gôn.

Tôn Hà Vũ xem đến không muốn ăn chút nào. "Hỏi xem cậu có muốn bán rượu cùng không."

Hắn nói đại khái, "Trong nhà máy của chú tôi có một lô rượu mới, chưa được đưa ra thị trường. Tôi định mua một đợt rồi bán đi, xem cậu có muốn làm chung không? "

Tô Hồi Ý dừng tay " Được, nhưng trước tiên phải đến nhà máy của chú anh nhìn xem cái đã. "

" Chắc chắn rồi, thứ sáu tuần này tôi sẽ kêu Chu Thanh Thành đi cùng với chúng ta? "

" Được. "

Tô Hồi Ý đang chờ người cúp máy, người trong điện thoại do dự hết lần này tới lần khác rồi nói," Tôi nói này, hay là cậu đừng có nên ăn...... "

Cậu đang lăn lộn nắn khoai sọ. "Tại sao vậy?"

"Tôi sợ việc kinh doanh bị trì hoãn."

"...? "

Sự thật đã chứng minh lời Tôn Hà Vũ nói đã đúng.

Buổi tối Tô Trì trở về nhìn thấy bánh khoai sọ, hồn phách cả người như muốn bay đi, trầm mặc đứng ở trước bàn ăn nửa ngày!

Anh đứng một lúc mới định thần lại, chỉ vào quả bóng to bằng nắm tay, "Cậu làm bánh hay làm bóng thế?"

Tô Hồi Ý xấu hổ cúi đầu.

Chờ Tô Kỷ Đồng và Vu Hâm Nghiên nhìn thấy quả bóng khoai sọ, Tô Trì đã trở lại bình thường, thậm chí còn mong đợi nhìn Tô Kỷ Đồng ra hiệu bằng một cử chỉ "Mời"

"Tiểu Ý đã làm cả buổi chiều để hiếu kính ba. Ba đừng có mà không biết.. ý tốt của em trai. "

Tô Kỷ Đồng."... "

Tô Hồi Ý đột nhiên cảm thấy yêu thương của Tô Kỷ Đồng đối với nguyên thân không phải là không có lý.

Bởi vì có một áo bông nhỏ lòng dạ độc ác, hai ba con này mới có thể tự mình làm tổn thương nhau để duy trì độ ấm cho gia đình.

Sáng thứ sáu mau chóng đến, Tô Hồi Ý đã thay xong quần áo để ra ngoài. Tô Kỷ Đồng khi ăn cơm đã để ý tới, "Hôm nay con đi ra ngoài chơi à?"

Miệng nhỏ của Tô Hồi Ý cắn chiếc bánh của mình, rất ngoan ngoãn nói, "Con có một cuộc hẹn với bạn ạ."

"Đi đâu? Để ba kêu tài xế đưa con đến đó."

"Không cần đâu ba, con sẽ bắt taxi trong thành phố, sau đó đi bằng xe của bạn. "

Tô Hồi Ý tạm thời không muốn gia đình biết đến kế hoạch của cậu. Cậu muốn kiếm đồng tiền đầu tiên bằng chính khả năng của mình, sau đó mua một món quà cho Tô Kỷ Đồng và Vu Hâm Nghiên.

Tô Kỷ Đồng còn muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt của Vu Hâm Nghiên ngăn lại, ông chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua, "Vậy được rồi, con đi nhớ chú ý an toàn."

Tô Hồi Ý đang đợi taxi ngoài cửa, vừa vặn xe của Tô Trì chạy qua. Khi cửa vừa mở ra, Tô Hồi Ý liền vẫy tay với anh, "Anh cả, anh cả!"

Xe chậm rãi dừng lại, cửa sổ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú rất xứng với siêu xe, giống như người mẫu trên tạp trí.

"Có việc gì?"

Tô Hồi Ý cúi xuống, "Sao anh không hỏi em là đi với ai, đi làm gì?"

"Vậy cậu có nói không?"

"Không."

Tô Trì khịt mũi, "Vậy tôi hỏi những cái đó làm gì."

Tô Hồi Ý nói, "Nhưng nếu anh hỏi, sẽ mang lại cho em cảm giác ấm áp, em có thể tràn đầy năng lượng cả ngày."

Câu trả lời cho cậu là tiếng cửa đóng và khói xe.

...

Từ chỗ nhà họ Tô đi đến thành phố mất khoảng một giờ đi xe, khi Tô Hồi Ý đến chổ đã hẹn trước thì Chu Thanh Thành và Tôn Hà Vũ đã ở đó.

Người lái xe là tài xế của gia đình Tôn Hà Vũ, Tôn Hà Vũ chào đón hai người ngồi vào ghế sau, lấy hai chai rượu trái cây từ tủ lạnh xe ra.

Trên đường đến nhà máy rượu, Tôn Hà Vũ giải thích tình hình chi tiết, "Nhà máy rượu của chú tôi khá lớn và là công ty đã lên sàn. Linh Tửu nổi tiếng vào năm trước do gia đình họ sản xuất. Lần này Côn Tửu được tung ra với chất lượng khá tốt. Với danh tiếng trước đó của Linh Tửu, ít nhất nó cũng không bị ế được. "

Chu Thanh Thành hoàn toàn là một kẻ làm theo tâm lý," Tôi đầu tư với cậu, lời hay lỗ không quan trọng. Dù sao thì cái gì tôi cũng không hiểu. "

Tô Hồi Ý vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người nói" Cái gì cũng không hiểu"một cách ngạo mạn như vậy.

Tôn Hà Vũ lại nói: "Tô Hồi Ý, cậu cũng vậy, đừng bỏ tiền vào nhiều. Dù sao thì cậu còn ở trong hộ khẩu nhà họ Tô một ngày thì tiền cũng sẽ không thiếu một ngày."

"Tôi sẽ làm trong khả năng của mình."

Tô Hồi Ý còn chưa nói cậu không có nằm trong hộ khẩu của nhà họ Tô đâu.

Năm cậu vừa đủ 18 tuổi đã được chuyển ra ngoài. Chỉ có Tô Kỷ Đồng và Vu Hâm Nghiên biết chuyện này, thậm chí nguyên thân cũng chỉ tình cờ phát hiện do lật tủ sách của Tô Kỷ Đồng.

Thế là bắt đầu một chuỗi ngày tìm đường chết.

Tuy nhiên, Tô Hồi Ý có góc nhìn của thượng đế, cậu biết việc Tô Kỷ Đồng xóa tên ra khỏi hộ khẩu không phải là "không muốn chia tài sản" như nguyên thân nghĩ. Ngược lại, Tô Kỷ Đồng dự định đợi cậu tốt nghiệp sẽ đào tạo trong hai năm, sau đó giao công ty con dưới quyền cho cậu.

Nhà họ Tô dù hiển hách đến đâu, nhưng cái danh "con nuôi" cũng không dễ chịu, chỉ cần chân chính độc lập thì mới có thể được giới thượng lưu công nhận.

Nhưng lại gặp ngay một con sói mắt trắng, tấm chân tình bao nhiêu năm, chung quy vẫn trao sai người.

Tô Hồi Ý nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy buồn bực.

"Khoảng bốn mươi phút nữa sẽ đến. Tôi đã đăng thông tin liên quan vào trong nhóm, các cậu có thể xem trước."

Những lời của Tôn Hà Vũ đã mang Tô Hồi Ý đang suy nghĩ chạy về đúng chỗ. Cậu ổn định lại, cúi đầu bắt đầu xem thông tin.

Chu Thanh Thành trên mặt có một dấu chấm hỏi nhỏ, "Cậu xem hiểu không? Tôi xem gì cũng không hiểu."

Tô Hồi Ý từng học pháp luật tài chính, "Hẳn là hiểu được."

Chu Thanh Thành kinh ngạc, "Tin đồn thật sự không đáng tin a. Cậu có biết nick name của cậu đã được đổi mới rồi không?"

Tô Hồi Ý thật sự là không biết, "Không phải là đoàn tàu nhỏ sao?"

"Cậu hai nhà họ Phùng gọi cậu là phế vật đáng yêu." Chu Thanh Thành an ủi, " Nhưng ít nhất cũng có cái 'đáng yêu', điều này cho thấy cậu không phải là phế vật bình thường. "

Tô Hồi Ý kinh ngạc,"... Cậu thật biết cách an ủi người ta.. "

Nhà máy rượu nằm ở phía bắc ngoại ô thành phố, được bao phủ một khu vực rộng lớn. Nhân sự ra vào cũng phải được giám sát nghiêm ngặt.

Tôn Hà Vũ chào hỏi trước, xuống xe liền được nhân viên dẫn vào nhà máy.

"Đây là bồn chứa rượu. Rượu của chúng tôi sẽ được chứa trong đó để kiểm kê. Sức chứa tối đa của mỗi bồn là khoảng 200 tấn. Nhà máy sản xuất đang ở phía trước- " Tô Hồi Ý lần đầu tiên đến nhà máy rượu. Thời điểm vừa bước vào đã có mùi vị lên men đập vào mặt.

Toàn bộ nhà máy rượu có ba tầng, nội thất rỗng, dây chuyền lắp ráp rõ ràng và trơn tru, sản xuất bán cơ giới hóa và bán thủ công, quy trình vận hành nghiêm ngặt tinh vi.

Ít nhất thì nhìn trông rất đáng tin cậy.

Mọi người đến tham quan nhà máy, có một người ủ rượu đã mang rượu đến cho họ nếm thử. Chu Thanh Thành không uống được rượu trắng nên đã lè lưỡi, Tô Hồi Ý nếm thử hai ngụm, rượu có vị ngọt thanh, hương vị êm dịu, dư vị kéo dài.

Tôn Hà Vũ nói, "Thế còn, được không?"

Tô Hồi Ý chép miệng, rồi nhấp thêm vài ngụm, "Uống rất ngon."

Người ủ rượu thấy cốc rượu của cậu sắp cạn, đã nói "Đừng uống quá nhiều, rượu này có tác dụng chậm!"

"Ồ." Tô Hồi Ý liếm môi dưới, vỗ về Tôn Hà Vũ rồi duỗi hai ngón tay ra.

Tôn Hà Vũ ngạc nhiên, "Gì?"

Tô Hồi Ý cứng họng, "Ý là tôi dự định đầu tư hai triệu." ( >7 tỉ vnđ)

Chu Thanh Thành không ngừng thè lưỡi, đưa tay ra thăm dò cậu, "Cậu say rồi à?"

Tô Hồi Ý vẻ mặt phức tạp, "..." E rằng người say không phải tôi.

...

Tô Hồi Ý vốn là người giỏi uống rượu, khi còn đi học, cậu thường đi ăn xiên que và uống rượu với bạn cùng phòng.

Nhưng cậu đã đánh giá cao khả năng uống rượu của nguyên thân.

Côn Tửu nồng độ không thấp, hơn nữa khi nãy trên xe đã uống một chai rượu trái cây, hai loại rượu trộn lẫn với nhau, tác dụng chậm giống như tòa nhà cao ngất mọc lên từ mặt đất.

Khi Tô Hồi Ý ngồi trên xe, chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, nước mắt sắp rơi ra. Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối, cây bạch quả bên đường lay động, những tán cây to tạo thành những bóng ma.

Nó giống như con đường từ trường trung học đến khu dạy học.

Lúc xe dừng ngoài cửa nhà họ Tô đã là mười giờ tối, từ ngoài sân nhìn vào bên trong đèn vẫn sáng.

Sau khi bước vào cửa, Tô Hồi Ý "đóng sầm" cửa lại, thay giày xong liền bước vào trong.

Khi đi ngang qua cửa phòng bếp nghe bên trong có tiếng rót nước, trong đầu liền truyền đến một trận đau nhức.

Vừa nhìn đã thấy một người đàn ông cao lớn đứng trước mặt, thân hình cao lớn, bờ vai rộng, bả vai khẽ nhúc nhích theo từng động tác.

Tô Hồi Ý híp mắt, tên này học ở lớp nào mà đẹp trai thế lày, sao mình lại chưa từng thấy nhỉ...

Cậu tiến lên vỗ một cái, thả ra câu ân cần, "Người anh em, cùng nhau đi tiểu không?"

Tiếng 'loảng xoảng' kêu vang! Chiếc ấm thủy tinh gõ mạnh vào bàn, Tô Trì suýt chút nữa đã làm đổ nước ra khỏi ly.

Trời đất đảo lộn.

Anh nhíu mày quay đầu khiển trách, "Cậu--- "

Tô Hồi Ý đột nhiên cười với anh, 'roẹt' cùng với một tiếng kéo khóa quần, cậu cởi quần của mình ra.

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Hồi Ý: Người anh em, tôi thấy anh có khí chất rất phi thường, rất đáng mời.

Tô Trì:...