Xuyên Thành Vai Chính Diện Tôi Rơi Vào Ổ Phản Diện

Chương 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])



Nhi xoay vòng dịch 4 truyện, chữ rất nhiều không hối chương, nếu theo dõi hết 4 bộ thì tuần nào cũng có chương để đọc, nên việc hối là ko cần thiết, không có lịch ra chương cụ thể, sau khi xoay vòng 4 truyện xg sẽ off 1 2 ngày dưỡng mắt, truyện này <80 chương, mãi iu 🦍

~~

Khuôn mặt Vương Hoàn Tu triệt để tối sầm, bị ánh mắt lạnh lùng đó nhìn chằm chằm, khiến Bạch Thủy Kim khó tránh khỏi có chút run rẩy.

"Anh còn dám trừng tôi!" Bạch Thủy Kim chỉ vào anh ta.

Nhưng chỉ đến một nửa thì đột nhiên có thứ gì đó luồn vào trong đầu, đó là một chuỗi ký ức không thuộc về cậu.

Cậu xuyên thư rồi, xuyên vào một quyển tiểu thuyết 《Thương Nghiệp Phong Vân》.

Mà người bên dưới thân cậu không phải ai khác, là nhân vật đại phản diện trong sách- Vương Hoàn Tu.

Trong cốt truyện của tiểu thuyết, anh ta tay đấm nhân vật chính chân giẫm nhân vật phụ, hô mưa gọi gió, xây dựng muôn vàng khó khăn trên con đường trưởng thành của vai chính. Là con ốc vít không vừa vặn với một cỗ máy, là cái đinh trong mắt nhân vật chính.

Hơn nữa, việc anh ta nổi tiếng như vậy trên bảng xếp hạng đầu sỏ phản diện trong tiểu thuyết, không chỉ bởi vì anh ta là phản diện, mà còn là do cả nhà anh ta đều là phản diện.

Ngoài 《Thương Nghiệp Phong Vân》 ra, tác giả còn viết thêm không ít tác phẩm hệ liệt, ví dụ như: Vòng Giải Trí Phong Vân, Hào Môn Phong Vân,...bốn quyển tiểu thuyết sảng văn, có sự thay đổi về nhân vật chính, nhưng nhân vật phản diện thì đều bị cả nhà Vương Hoàn Tu bao trọn gói.

Có thể lý giải rằng, thế giới mà cậu đang ở chính là sự dung hợp của bốn quyển tiểu thuyết sảng văn.

Gia đình phản diện:

Anh cả- Văn thương chiến: là Boss lớn cuối cùng đè ép vai chính, kết cục thiên lương Vương phá.

Anh hai- Văn về giới giải trí: cũng là Boss lớn cuối cùng chèn ép nhân vật chính, kết cục bán nghệ lề đường.

Em ba- Văn học mary sue: nữ hai, thiên kim ác độc chèn ép nữ chính tiểu bạch liên, kết cục yêu mà không có được.

Còn có hùng hài tử- em tư và em năm diễn tinh.

*hùng hài tử (熊孩子): thuật ngữ internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện (có thể hiểu như nít ranh, ranh con, trẻ trâu các thứ)...

Tóm lại: Vương gia không nuôi người lười.

Còn Bạch Thuỷ Kim cậu...Bạch Thủy Kim cố gắng nhớ lại, cậu nhớ trong tiểu thuyết quả thật có một vai phụ nhỏ tên là Bạch Thủy Kim, vì cùng họ cùng tên nên cậu khá ấn tượng.

Không chỉ ấn tượng mà cậu ta còn là vai chính diện.

Ánh mắt Bạch Thủy Kim lấp lánh: oh yeh~~~

Nhưng rất nhanh cậu đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bởi vì cùng họ cùng tên nên khi cậu đọc quyển tiểu thuyết này đã đặc biệt chú ý đến kết cục của nhân vật này.

Vai phụ chính diện Bạch Thủy Kim bởi vì bị phát hiện đã nhiều lần lấy trộm tài liệu công ty đưa cho nhân vật chính, nên đến cuối cùng đã bị nhân vật phản diện chặt thành từng khúc rồi quăng cho cá ăn.

Bạch Thủy Kim:......

Tiểu thuyết rách dám chơi lão tử.

*Lão tử ở đây dùng 劳资 chứ không phải 老子 như thường thấy: ① Chỉ những người làm công trong doanh nghiệp và chủ sở hữu tài sản doanh nghiệp, ② Từ ngữ mạng: Do hiện nay rất nhiều người thích tự xưng là lão tử 老子, nhưng từ 老子 lại không được văn nhã, vì để biểu đạt được đúng ý nghĩa mà vẫn văn nhã nên đã mượn từ đồng âm là 劳资 để gọi thay cho 老子.

Bạch Thủy Kim lặng lẽ thu lại ngón tay của mình, lại âm thầm lăn xuống từ trên cơ thể của người dưới thân mình.

Cậu làm tổ trên giường, đỡ trán: "Aiya, hình như tôi bị sốt rồi."

Vương Hoàn Tu:......

Nằm được hai giây Bạch Thủy Kim lén lút quay đầu nhìn anh ta.

Mắt Vương Hoàn Tu lạnh lùng: "Còn không mau cút!"

Thật không có lễ độ gì cả! Anh là phản diện anh giỏi! Tôi có tay có chân mắc gì tôi phải lăn! Tôi cứ đi bằng chân đấy!

*Từ cút ở đây là 滚 gǔn còn có nghĩ là lăn, lộn, nên tóm lại là tác giả đang chơi chữ.

Bạch Thủy Kim phấn chấn đùng đùng ngồi dậy thì lại bắt gặp đôi mắt nham hiểm của Vương Hoàn Tu: "...Có thể không lăn không? Tôi bò có được không?"

Bạch Thủy Kim nói đến mức nhìn có vẻ tội nghiệp.

Vương Hoàn Tu nhìn cậu hai giây rồi nói: "Tùy cậu."

Có được sự cho phép, Bạch Thủy Kim nỗ lực bò khỏi giường như một chú rùa nhỏ đang đội chiếc mai trên lưng, cố gắng cách xa Vương Hoàn Tu một chút, nhưng mà bò đến nửa ngày vẫn không nhúc nhích được chút nào.

Vương Hoàn Tu nhìn bộ dạng tay chân vụng về của cậu, không hiểu đối phương lại muốn giở trò gì, ngay sau đó anh liền thấy một cái đầu xù đủ màu sắc than thở một tiếng.

"Thôi vậy, vẫn là lăn đi thôi."

Vương Hoàn Tu:......

Vì để nhanh chóng tránh khỏi tầm nhìn của đại phản diện, Bạch Thủy Kim đã dùng luôn tuyệt chiêu nhào lộn tử vong, lúc này mới phát hiện lăn như vậy còn thuận tiện hơn sử dụng tứ chi nhiều.

Được lắm, có khi cậu lại là chuyển thế của cái trục xoay máy giặt.

Đôi chân trắng nõn của Bạch Thủy Kim giẫm lên tấm thảm lông được làm bằng da thật, xúc cảm mềm mại khiến cậu bất giác mà cuộn cuộn đầu ngón chân, mang vào đôi dép bông màu trắng, Bạch Thủy Kim chuẩn bị chạy.

Còn việc đi đâu thì cứ đi đến nhà vệ sinh trước rồi tính tiếp.

Diện tích của căn phòng này khiến cậu phải hết sức khen ngợi, một căn phòng thôi mà lớn giống như một căn đại bình tầng vậy.

*Đại bình tầng là dạng nhà rộng chỉ có 1 tầng.



Muốn có ngàn vạn căn nhà lớn, nhà lớn tụ hợp thành một căn.

*vẫn là chỉ căn phòng đó quá rộng, quá lớn

Bạch Thủy Kim giẫm lên đôi dép lê lạch bạch mà đi về phía một cánh cửa.

Tự do, tôi đến đây~~~

Cửa mở ra, bên trong là một phòng thay đồ rộng rãi.

Bạch Thủy Kim:......

Những tủ kệ quần áo rực rỡ, kệ trưng bày đa chức năng dành cho đồng hồ và các loại phụ kiện, ngay cả khi đem hết quần áo, tất, đồ lót của cậu nhét vào thì cũng không lấp đầy được căn phòng này, à còn cả cái rèm phòng ký túc xá của cậu nữa.

Nghèo nàn đã hạn chế trí tưởng tượng của cậu, trong phòng còn có rất nhiều cánh cửa giống như vậy, chắc chắn sẽ có một cánh dẫn ra ngoài thôi.

Cánh này! Phòng nghe nhìn đa chức năng.

Cánh này! Phòng thủy liệu.

*Thủy liệu pháp (y học) là một loại vật lý trị liệu, cho người bệnh dùng nước có độ ấm khác nhau để tắm hoặc ngâm mình. Nước lạnh có thể kích thích các dây thần kinh trung ương, cải thiện chức năng của tim mạch và huyết quản, còn có tác dụng giảm nhiệt. Nước ấm có thể điều trị viêm thần kinh và đau khớp. Nước nóng có thể thúc đẩy lưu thông máu và tiết mồ hôi.

Còn cánh này! Phòng tắm có bức tượng điêu khắc đang phun nước...

Bạch Thủy Kim thất bại ngồi trên bồn cầu, không ngờ rằng cậu lại có thể cảm nhận được niềm vui khi mở blind box ở trong một căn phòng.

Sức mạnh tiền tài ác độc này.

Lắm lúc thật muốn liều một trận với đám nhà giàu các người.

Cậu lo sợ phát ra âm thanh sẽ chọc đến Vương Hoàn Tu, khiến anh ta xông vào giết mình nên chỉ ôm đầu rồi hét lên trong yên lặng như một người câm.

Mất đi rồi mới biết trân trọng, sinh mệnh đối với Bạch Thủy Kim mà nói quý giá vô cùng, cậu không còn can đảm để chết thêm một lần nữa.

Bạch Thủy Kim hồi tưởng lại cốt truyện trong tiểu thuyết, hình như cậu cũng không cần phải chết ngay lập tức, phản diện lúc vừa bắt đầu cũng chẳng để ý đến vai phụ chính diện cứ suốt ngày nhảy nhót trước mặt anh ta, chỉ là nhịn không nổi việc đối phương cứ năm lần bảy lượt ăn trộm tài liệu nên mới xử đẹp đối phương.

Bạch Thủy Kim:!

Chỉ cần cậu không trộm thì sẽ không bị gì rồi!

Một sinh viên như cậu chỉ thích phạm quy một chút, chứ chưa hề làm một chuyện nào trái với pháp luật cả. Chẳng những ảnh hưởng đến giám khảo coi thi mà còn không được tốt nghiệp nữa.

Chỉ cần cậu không trộm thì đại phản diện sẽ không túm được đuôi của cậu, chỉ cần đợi đến khi nhân vật chính đánh bại phản diện thì cậu sẽ được tự do!

Trước lúc đó, cậu sẽ sống thật hòa hợp với đại phản diện, để lại ấn tượng tốt cho đối phương, ngắm gió ngắm tuyết, ngắm trăng nè, đàm đạo thơ ca, triết học nhân sinh, chẳng những có thể giữ được mạng nhỏ mà còn được ở trong căn phòng hào hoa đến mức không có nhân tính này.

Cậu chưa từng ở qua căn phòng nào lớn như vậy, cứ như một viện bảo tàng ấy, khiến cậu cảm thấy bản thân cứ như là văn vật được đặt ở trong đó.

Chỉ cần chung sống hòa thuận, ngồi yên chờ đại kết cục đến, vậy thì cậu có thể nắm chặt sinh mệnh của mình trong tay rồi.

Đột nhiên Bạch Thủy Kim cảm thấy mỹ mãn, kế hoạch quá hoàn mỹ, có lẽ cậu thật sự là một thiên tài.

Cậu đứng lên khỏi bồn cầu, đợi đến khi nhìn thấy tấm gương được khảm vào bức tường ở phía trước thì toàn thân cứng đờ.

Mặt gương phản chiếu hình dáng người bên trong, mặt trắng, môi đỏ, mắt đen, tóc bảy màu.

Bạch Thủy Kim:......

Thật là một khuôn mặt tàn độc, chỉ có một cá đầu thôi mà nhuộm đến bảy màu.

Mặt của người trong gương được tô vẽ trắng bệch, giống như dúi cả cái đầu vào một túi bột mì vậy, trên mặt có cảm giác được bôi lên một loại chất lỏng làm đẹp. Khuôn mặt tái nhợt phối với đôi môi đỏ tươi cùng với đường kẻ mắt đen đậm, còn khoa trương hơn cả trang điểm khi hát kịch nữa.

https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753

Đường kẻ mắt vừa thô vừa đen khiến hình thể đôi mắt ban đầu của cậu hoàn toàn bị biến đổi, đuôi mắt trực tiếp bị nâng lên, các đường nét tự nhiên trên khuôn mặt có cảm giác hài hòa không giải thích được, nên chỉ cần có một chỗ bị biến đổi thì sẽ khiến cho cả con người trở nên khác biệt.

Bạch Thủy Kim đứng đó bất động, người ở trong đó chắc không phải là cậu chứ.

Cậu thử đưa một chân ra để thăm dò, người trong gương cũng cử động theo.

Bạch Thủy Kim:!

Thật sự là cậu.

Tim Bạch Thủy Kim đập thình thịch, lúc nãy cậu đã dùng bộ dạng này để mà động tay động chân với đại phản diện!

Chẳng trách anh ta lại bảo cậu cút đi, hóa ra nguyên nhân không chỉ nằm ở phía anh ta.

Bạch Thủy Kim thử nở nụ cười, mỗi khi cậu cười bên khóe miệng sẽ xuất hiện lúm đồng điếu nho nhỏ, mọi người bình thường đều sẽ khen cậu đáng yêu.

Một nụ cười này của cậu, khiến cho con quỷ trong gương cũng mỉm cười theo.

Bạch Thủy Kim:......

Nhà vệ sinh kinh hồn.

*kinh hồn: đáng sợ, dọa người, kinh dị, hết hồn.

Cậu nhanh chóng dời tầm mắt, ba chân bốn cẳng chạy đến bồn rửa tay, đôi tay điên cuồng hất nước rửa mặt.

Còn nhìn nữa là sẽ nằm mơ thấy ác mộng đó.

Đợi đến khi mặt bị chà đến đau, cậu mới lần nữa ngẩng đầu lên, một khuôn mặt tươi trẻ, trắng trẻo xuất hiện trong gương.

Bạch Thủy Kim có một đôi mắt hạnh linh động, trong veo như những chú nai trong rừng vậy, làn da mịn màng căng bóng, chân mi dày đặc như được vẽ thêm một đường kẻ làm cho đôi mắt càng thêm sáng tỏ có thần, mím môi một cái khóe miệng liền xuất hiện một đồng điếu nhỏ.

Đây mới đúng là cậu chứ.

Bạch Thủy Kim vỗ vỗ mặt, nhân vật phụ chính diện trong sách giống cậu như hai giọt nước, nhưng mà... cậu cuối đầu nhìn đôi tay và làn da láng mịn trên cơ thể, da của nguyên thân tốt hơn cậu nhiều.

Đời trước không có tiền, một chai dưỡng thể thoa toàn thân.

Cộng thêm thường xuyên thức khuya và thiếu hụt dinh dưỡng nên da của cậu không được mềm mịn cho lắm, trên mặt cũng không có bao nhiêu thịt, chỉ cao khoảng 1m76.

Ít khi nào cậu được ngủ ngon, mỗi đêm đều phát sầu vì chi tiêu ngày hôm sau và học phí của kỳ tiếp theo.

Vương Hoàn Tu bật chiếc đèn ngủ trên tủ đầu giường rồi ngồi trên giường đọc sách, anh đã tắm rửa xong, trên người là một chiếc áo ngủ tơ tằm màu đen, trên cổ có mấy vết hằn đỏ, là do lúc nãy bị Bạch Thủy Kim cào ra, những ngón tay thon dài đang lật một quyển sách nước ngoài.

Trên khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ có đeo một chiếc mắt kính, là loại sẽ dùng khi đọc sách vào ban đêm.

Cổ áo ngủ của anh hơi hé mở, dưới gấu áo là đôi bắp chân săn chắc đặt gọn gàng trên giường lớn, đôi mắt của anh hẹp dài, lúc này đang rũ xuống, có chút nhàm chán mà đọc nội dung trong sách.

Lạch cạch– –

Có tiếng cửa phòng bị mở ra, Vương Hoàn Tu nâng mi mắt, chỉ thấy cửa phòng vệ sinh cách chỗ anh không xa bị mở ra, Bạch Thủy Kim giống như một con Marmota thò đầu ra cả nửa ngày rồi thăm dò bước ra ngoài.

*Marmota là một chi động vật có vú trong họ Sóc, bộ Gặm nhấm. Chi này được Blumenbach miêu tả năm 1779.[1] Loài điển hình của chi này là Marmota marmota Linnaeus, 1758.



Cậu cũng đã tắm rửa xong, trên người mặc một chiếc áo tắm màu trắng được chuẩn bị sẵn, sau khi tẩy đi lớp trang điểm đậm màu cả người liền sảng khoái không thôi, trông giống như học sinh của một trường đại học lớn vậy, mà đúng thật cậu cũng là sinh viên mà.

Đôi mắt đen sắc lẹm như hắc diệu thạch của Vương Hoàn Tu dừng trên người cậu hai giây rồi dời về trên quyển sách.

*Hắc diệu thạch: Đá thủy tinh núi lửa, còn có tên gọi khác là đá vỏ chai (Obsidian), một lại thủy tinh rhyolite có hàm lượng silic điôxit cao (chúng chiếm khoảng 65% đến 80%); được hình hành từ dung nham đã phun trào của núi lửa.



Anh vốn đã đi ra phòng tắm ở bên ngoài để tắm rửa, cứ nghĩ cái tên phế vật nhỏ này đã bỏ chạy rồi, thật không ngờ vẫn còn ở lại đây.

Bạch Thủy Kim thấy đối phương không nhìn cậu thêm nữa, cũng không đuổi cậu đi, trên mặt nở một nụ cười lấy lòng.

Sau này phải chung sống hòa thuận với nhau đó~~ như vậy tốt cho Vương Hoàn Tu mà cậu cũng có thể sống sót.

Đôi chân của Bạch Thủy Kim đang đung đưa bên dưới vạt áo tắm, cậu đã rửa sạch keo vuốt tóc trên đầu, mái tóc bảy màu mềm mại rũ xuống trán.

Cậu cẩn thận từng chút đi đến phía bên kia của chiếc giường, vừa nhìn sắc mặt của Vương Hoàn Tu vừa lóng ngóng tay chân bò lên giường.

"Tôi không tìm được cửa ra, trước tiên sẽ ngủ tạm ở đây một đêm."

Vương Hoàn Tu nhìn qua, hành động bò trườn, leo trèo của Bạch Thủy Kim lập tức ngưng lại.

Cậu nuốt nước bọt, chờ đợi đối phương nói chuyện, thời gian từng giây từng phút trôi đi, ai ngờ được anh ta vậy mà lại không nói gì, xoay đầu đi tiếp tục đọc sách.

Bạch Thủy Kim cũng mặc kệ, không trả lời chính là không cự tuyệt, cậu lại bắt đầu bò.

Vương Hoàn Tu nhìn quyển sách: "Cậu bò lên đây được à?"

Bạch Thủy Kim:....

Cũng đúng, cậu nên lăn mới phải.

Bạch Thủy Kim bò đến cạnh giường rồi lăn lên, lăn đến chính giữa chiếc giường, quả thật kiếp trước cậu là một cái trục xoay máy giặt nè!

Cậu vươn tay đắp chăn cho mình thật tốt, thấy chân của Vương Hoàn Tu còn lộ ra ngoài, cậu tiện tay đắp luôn cho anh ta.

Vương Hoàn Tu nhìn sang.

Bạch Thủy Kim hơi mỉm cười, he~~~, khóe miệng xuất hiện một đồng điếu nhỏ.

Không cần khách sáo, cậu chính là chu đáo như vậy đấy.

"Chúng ta đã kết hôn rồi, sau này hãy sống hòa thuận với nhau nha..." Đang nói giữa chừng thì Bạch Thủy Kim nghẹn lại, nên xưng hô với đối phương ra sao đây, gọi tên thì quá xa lạ rồi, dù sao thì cũng phải chung sống hòa hảo với nhau mà, một xưng hô thân mật chính là bước ngoặc quan trọng để rút ngắn khoảng cách giữa hai người trong một mối quan hệ.

Nếu gọi là tên khốn xấu xa thì chắc chắn sẽ chết mà không cần phải nghi ngờ.

Bạch Thủy Kim không được tự nhiên cúi đầu: "Ông xã."

Nói xong liền nghiêng đầu sang một bên, xấu hổ quá.

"Bộp" Vương Hoàn Tu đóng sách lại: "Không được gọi tôi như vậy."

Bạch Thủy Kim nằm trọn trong chăn, hé cặp mắt ra nhìn anh: "Vậy tôi nên gọi như thế nào?"

Nói xong còn thêm vào một câu: "Tôi không muốn gọi tên đâu."

Vương Hoàn Tu cười lạnh: "Điều cậu không muốn cũng nhiều thật."

Bạch Thủy Kim có hơi ngại: "Cũng nhiều có một chút à."

“……”

Vương Hoàn Tu 26 tuổi, sự nghiệp thành đạt, là một đại lão cá sấu tài chính trong ngành thương nghiệp.

*Cá sấu tài chính: chỉ những nhân vật hoặc tập đoàn nắm giữ khối lượng lớn tài sản kinh người, có vị trí hiển hách từ cấp bậc cổ đông trong giới tài chính.

Năm nay Bạch Thủy Kim 20 tuổi, đang học năm hai đại học, không lớn hơn em trai em gái của đối phương là bao nhiêu.

"Cậu cứ gọi tôi như Minh Châu hay gọi đi."

Minh Châu? Là Vương Minh Châu sao?

Bạch Thủy Kim nhớ rõ Vương Minh Châu là em gái của Vương Hoàn Tu, cũng là nữ hai độc ác của quyển tiểu thuyết mary sue Hào Môn Phong Vân.

Vậy Vương Minh Châu chắc sẽ gọi Vương Hoàn Tu là anh trai.

Bạch Thủy Kim hé miệng: " Dạ được, anh xã."

"......"

Vương Hoàn Tu mặc kệ cậu, tiếp tục đọc sách, lúc này máy tính bảng đặt trên tủ đầu giường sáng lên, là một cuộc họp video.

Vương Hoàn Tu nhấn mở máy tính bảng, nghe nhân viên làm báo cáo về các kế hoạch cho dự án tiếp theo.

Lúc nhìn thấy mặt của ông chủ xuất hiện trong video, các nhân viên đều khẽ thở ra một hơi.

Chuyện hôm nay ông chủ kết hôn đã trở thành tiêu đề trên các bài báo, khuôn mặt trang điểm đậm màu của Bạch Thủy Kim có thể nói là đã làm mất hết mặt mũi của ông chủ nhà họ.

Chắc là tâm trạng của Vương Hoàn Tu đang rất gay go, phu phu hai người vừa mới kết hôn mà gặp ngay khủng hoảng hôn nhân, cũng đúng, dù sao thì gương mặt của Bạch Thủy Kim cũng khó mà khiến người ta yêu thích.

Nếu tình cảm tốt thì đã không tổ chức họp ngay đêm tân hôn.

Kế tiếp, khi báo cáo bọn họ cần phải cẩn thận một chút.

Vương Hoàn Tu tắt micro của mình, đeo tai nghe bluetooth nghe nhân viên báo cáo.

Ánh đèn ngủ ngả vàng soi lên góc nghiêng trên khuôn mặt anh.

Đôi mắt lộ ra của Bạch Thủy Kim cứ nhìn vào đó.

Ngũ quan của Vương Hoàn Tu khỏe khoắn, đẹp đẽ, bờ vai Thái Bình Dương phối hợp với vòng eo mạnh mẽ, chân của anh ta không hề ngắn, tuy không biết đối phương cao bao nhiêu, nhưng lúc đứng dậy ước chừng khoảng hơn 1m87. Cho dù vẫn đang mặc áo ngủ nhưng mà vẫn có thể tưởng tượng ra được cơ thể hoàn hảo của anh ta.

Bạch Thủy Kim đời trước chưa từng nói chuyện yêu đương, gánh nặng của cuộc sống cũng đủ đè ép cho cậu thở không ra hơi, nhưng cậu vẫn khá luyến tiếc khi chưa trải qua tình yêu vườn trường lần nào.

Đợi đến khi mọi chuyện đi đến kết cục, cậu sẽ yêu đương một trận thật dữ dội.

Xu hướng tính dục của cậu là yêu thích con trai, trong trường khiêu vũ có không ít bạn gei (chơi chữ gei=gay), Bạch Thủy Kim là một trong số đó, nhưng bởi vì gia cảnh khó khăn mà cậu luôn không nghĩ đến chuyện yêu đương, dù sao yêu đương là để hai người cùng hạnh phúc thoải mái mà ở bên nhau, một mình cậu còn khó sống, huống chi là hai người.

Lúc cậu thèm được yêu đương thì sẽ đi đến sân tập bóng rổ để ngắm mấy nam sinh chơi bóng, rồi sẽ tự an ủi bản thân, nếu cậu có người yêu rồi thì sẽ không thể tùy ý đến xem nữa, mục tiêu của cậu là cả khu rừng này.

Nhưng lúc này khi nhìn vào gương mặt của Vương Hoàn Tu, Bạch Thủy Kim cứ như bị mê hoặc, có chút bị nhan sắc kích động.

Hình ảnh đối phương yên lặng nhìn máy tính bảng cứ giống như là một kiệt tác hoàn hảo được người thợ chạm khắc cẩn thận.

Nhân viên báo cáo xong, Vương Hoàn Tu mở micro định nói vài câu.

Lúc này bên cạnh lại truyền đến vài tiếng mèo kêu.

"Anh xã." Bạch Thủy Kim lớn tiếng kêu lên.

Vương Hoàn Tu nghiêng đầu nhìn cậu.

Chỉ thấy đối phương gối đầu lên gối nằm mềm mại, đáng yêu thẹn thùng mà cười với anh.

"Anh xã, anh đẹp trai quá đi."

Nhân viên:!!!!

Giọng nói này cứ giống như vừa được mãnh liệt yêu thương xong vậy.

Đ.ù m.á! Hóa ra ông chủ có sở thích như vậy sao?

Đoạn nào chửi thề thì sẽ chèn dấu. nếu quên thì hoy 🤣🤣

KHÔNG REUP!