Xuyên Thời Gian Để Gặp Tân Lang Như Ý

Chương 17: Nhất đẳng thị vệ tô tử khâm



Bị nhốt trong bóng tối, tôi và Tiểu Mãn cũng không biết rằng đã trôi qua bao nhiêu thời gian. Thời gian cũng trôi qua rất lâu rồi, tôi và Tiểu Mãn cũng đã cảm thấy đói và khát.

"Công chúa, người ăn đi."

Tiểu Mãn lấy trong áo một chiếc bánh bao lớn, không biết đã chuẩn bị từ khi nào.

"Nô tỳ nghe tin Công chúa bị Hoàng hậu gọi vào cung đã chuẩn bị trước."

Tôi mỉm cười xoa đầu con bé.

Chiếc bánh bao được bẻ ra làm hai, tôi đưa cho con bé.

"Chúng ta cùng ăn."

"Công chúa ăn đi, nô tỳ chịu đói giỏi lắm… người thân thể yếu ớt phải ăn nhiều mới không ngã bệnh."

Tôi lắc đầu, con bé này lúc nào cũng muốn bảo vệ tôi.

"Là ta liên lụy muội, muội ăn đi… muội không ăn ta cũng không ăn."

Tiểu Mãn nghe vậy mới rón rén cầm nữa chiếc bánh bao nhanh nhảu ăn. Tôi bật cười, rõ ràng rất đói nhưng vẫn muốn nhường cho tôi.

"Công chúa, người ăn đi…"

"Tiểu Mãn, muội muốn lấy nam nhân như thế nào?"

Tiểu Mãn đang ăn thì trố mắt nhìn tôi ngạc nhiên:"Công chúa, nô tỳ cả đời muốn hầu hạ người… nô tỳ không muốn xuất giá."

"Ngốc quá, rồi muội sẽ lọt vào lưới tình sớm thôi hahaha."

Giống như tôi, sống ở thế giơi của mình gần 30 năm cũng không thể đặt tình cảm cho bất cứ ai, vậy mà chỉ vài tháng gặp gỡ Trương Tử Ngôn, đã thích hắn.

Ông trời trớ trêu, khiến tôi phải thích người không nên thích.

"Công chúa, người uống chút nước."

"Tiểu Mãn, Hoàng hậu mà biết chắc bà ấy tức chết."

Tôi bật cười… Tiểu Mãn đi theo Triệu Mỹ Nhi cũng thật đáng thương cho cô bé… vì đã quá nhiều lần bị phạt nên luôn chuẩn bị trước.

Cánh cửa phòng mở ra khiến ánh sáng tràn vào căn phòng tối.

Tiểu Mãn và tôi đang ôm nhau ngủ thì giật mình tỉnh lại.

Mới đó mà đã hai ngày rồi sao?

Tiểu Mãn dụi mắt… nhìn về phía người phụ nữ đang nhìn chằm chằm tôi và con bé thì hơi rụt người, sau đó liền chuyển thành sợ hãi.

Tôi nhìn mặt bà ta rất quen…

"Người đâu, hầu hạ công chúa."

Hầu hạ…

Nghe thôi cũng thấy oái ăm.

Bọn cung nữ đi vào bên trong, thấy tôi và Tiểu Mãn liền hung hăn tách ra.

"Các ngươi muốn làm gì."

Tôi hất tay bọn chúng ra, một mình che chở cho Tiểu Mãn.

"Công chúa, Tiểu Mãn bị phạt vì tội xíu giục công chúa làm loạn, không tuân thủ phép tắt nữ nhi, bọn chúng thần cũng tuân chỉ phục mệnh."

Thì ra là không dám động đến tôi liền ra tay với Tiểu Mãn

"Muốn động tới người của bổn Công chúa ta, cứ thử xem."

Bọn nô tỳ của Hoàng hậu lao đến. Tôi từng cú đá cao, từng quả đấm mạnh bạo khiến bọn chúng nhào đến đều té ngã.

Bọn chúng nhìn tôi cả kinh.

Chỉ còn một mình bà ta đứng nhìn tôi.

Tôi một bước nhào đến muốn cho bà ta một cước nhớ đời thì bà ta liền quỳ xuống sàn cầu xin.

"Công chúa tha mạng, xin công chúa tha mạng."

Tha mạng… tôi cũng không muốn lấy mạng bà ta…

Tôi xoay người, một cước đá bà ta bất tỉnh nằm ra sàn.

"Công chúa, người học loại võ công này khi nào vậy?"

Tiểu Mãn tròn mắt nhìn tôi.

Từ nhỏ tôi đã được cho học karatedo, sau này tôi cũng theo học một phần để nâng cao sức khỏe, một phần để xả stress cũng rất tốt.

Vậy nên tôi không phải là cô gái bánh bèo yếu đuối.

Tôi nắm tay Tiểu Mãn chạy ra khỏi phòng tối… đang chạy thì trời bỗng đổ cơn mưa.

Tiểu Mãn muốn kéo tôi vào chổ trú mưa nhưng tôi lại không muốn. Từ nhỏ tôi đã thích tắm mưa rồi, sau này lớn một chút lại không thể tắm mưa nữa…

Nước mưa có thể che đậy nước mắt…

Tôi nhớ cái ngày tôi phát hiện ba mình ở trung tâm thương mại… tôi cũng đi bộ dưới cơn mưa quay về nhà, khi ấy hai mắt tôi đỏ ửng, nước mưa và nước mắt hòa vào nhau… không ai phát hiện ra tôi đang khóc.

Đang đùa giỡn cùng Tiểu Mãn thì tôi nhìn thấy một bóng nam nhân đi đến, đưa chiếc dù về phía tôi.

Tôi nhìn hắn chăm chú, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.

"Tô thị vệ, người có thể giúp công chúa rời khỏi Hoàng cung không?"

Nhưng người này không phải là kí ức của Triệu Mỹ Nhi, mà nó nằm ở kí ức của tôi.

"Mỹ Nhi, ta đến đón nàng."

Tôi nghe giọng nói quen thuộc vang lên.

Tôi quay về phía bên phải, nhìn thấy Trương Tử Ngôn đang đi về phía tôi.

Hắn cởi chiếc áo choàng bên ngoài che chắn cho tôi đang bị ướt đẫm, thư đồng bên cạnh đưa dù về phía tôi và hắn, đẩy chiếc dù của người đàn ông kia ra ngoài.

"Trương tướng quân, đã lâu không gặp."

"Tô thị vệ, phu nhân của ta đang bị ướt, xin phép cáo từ."

Trương Tử Ngôn dường như không thích người này, giọng nói đầy nét lạnh nhạt.

Người đàn ông kia lại nhìn về phía tôi, tôi cũng nhìn hắn.

"Thập thất công chúa, nghe nói người bị ốm… bị ốm không nên để ướt mưa rất dễ bị nhiễm lạnh. Thân có việc phải đi trước, xin phép cáo lui."

Nói rồi Tô thị vệ liền quay lưng bỏ đi.

Tôi nhớ ra rồi…nhớ ra người đàn ông đó là ai rồi.

"Người đã đi rồi, nàng còn luyến tiếc nhìn theo Tô thị vệ."

Trương Tử Ngôn xoay mặt tôi lại đối diện hắn.

"Ngài ghen sao?." - Tôi lùi lại một bước, cách xa hắn một chút.

Tiểu Mãn ra sức kéo vạt áo của tôi.

Mỗi lần con bé kéo vạt áo là tôi biết mình lại nói sai gì rồi.

"Tiểu Mãn, đưa công chúa quay về phủ."

Hắn quay mặt đi rồi ra lệnh.

Tôi còn chưa kịp đi thì người của Hoàng hậu đã bao vây chúng tôi lại.

"Thập thất công chúa to gan, dám làm bị thương người của bổn cung."

Tôi nép phía sau Trương Tử Ngôn.

"Thần Trương Tử Ngôn thỉnh an Hoàng hậu nương nương."

"Trương tướng quân, ta đã cho người đến báo sẽ giữ công chúa ở lại mấy ngày, người lại nóng lòng đến đòi người như vậy là có ý gì?"

"Hoàng hậu nương nương, thần và công chúa vừa thành thân không bao lâu… tổ mẫu ở nhà cũng đã tuổi già sức yếu mong mỏi đích tử hằng ngày… thần và công chúa là phận bề tôi phải cố gắng hết sức để không phụ tấm lòng của Hoàng thượng ban hôn và của tổ mẫu mong chờ. Công chúa vẫn dùng thuốc hằng ngày, ở lại hoàng cung quá lâu, mọi cố gắng bỗng đổ sông đổ biển… mong Hoàng hậu nương nương thương tình để thần đưa công chúa về phủ."

"Được, vậy bổn cung không giữ công chúa lại… nhưng công chúa đã làm bị thương người của bổn cung, chuyện này không lẽ bổn cung cũng không được làm chủ."

Những người khi nãy bị tôi đánh đang khóc lóc quỳ dưới chân Hoàng hậu.

Lúc này ra ngoài sáng tôi mới biết mình hơi dùng sức.

Nhưng do bọn chúng muốn ức hiếp Tiểu Mãn trước.

"Nhưng…"

Tôi muốn cải lại thì Trương Tử Ngôn ngăn tôi lại.

"Hoàng hậu nương nương, từ nhỏ công chúa đã yếu ớt, chỉ biết đàn hát thêu thùa sao có thể ra tay với bọn họ… bọn người này thật biết ngậm máu phun người, hất bẩn lên công chúa… thật đáng phạt tát miệng."

"Oan uổng quá… oan uổng quá Hoàng hậu nương nương." - Bọn chúng nghe nói bị phạt liền quỳ lạy… bị thương đã rất thảm còn bị phạt thì thật không chịu nổi.

"Tử Ngôn, là bọn họ vu oan cho thiếp."

Trương Tử Ngôn nhìn tôi đáp:"Phu nhân yên tâm, có ta làm chủ cho nàng."