Xuyên Thời Gian Để Gặp Tân Lang Như Ý

Chương 2: Ta với ngài là phu thê



"Công chúa, trước mặt tướng quân người làm như vậy, sao có thể lấy lòng được ngài ấy."

Tiểu Mãn thở dài.

Ai cần phải lấy lòng hắn ta.

"Bổn công chúa sao phải lấy lòng hắn ta, hắn cút càng xa càng tốt."

Tôi nhìn lên bầy chim ríu rít bay lượn trên bầu trời cảm thán.

"Tiểu Mãn, bên ngoài chắc nhiều điều thú vị lắm phải không, có thể ra ngoài chơi không?"

Tiểu Mãn từ phía sau ra sức kéo vạt áo của tôi, tôi quay người lại thì nhìn thấy hắn ta đang đi về phía tôi.

Y phục không ướt, không phải hắn để Tô thị kia chết thật chứ?

"Muốn ra ngoài chơi?"

Hắn nói không đầu không đuôi.

"Tướng quân, sao lại đi nghe lén chuyện của ta."

Tử Ngôn lại không tỏ ra tức giận, gương mặt hắn ta cứ như một pho tượng, không có chút cảm xúc nào được biểu lộ.

"Có sức đẩy người, có lẽ đã khỏe hẳn rồi." - Tử Ngôn nhìn tôi từ trên xuống dưới đánh giá, có lẽ hắn đã nhận ra tôi không yêu mềm như cô công chúa nhỏ ngày nào.

"Đa tạ Tướng quân ngài quan tâm ta, chắc ngài thất vọng sao ta không chết dưới hồ kia phải không?"

Tử Ngôn bước đến nắm chặt cổ tay tôi, rất đau, hắn ta không nhẹ nhàng với phụ nữ chút nào… tôi cầu cho hắn ế cả đời…

"Khi ta chưa cho phép, nàng không được chết."

Tôi cười hahahaha… cái tình huống trớ trêu gì chứ. Giống như hắn ta vừa hận vừa yêu tôi nha, à không, là cô công chúa tôi đang xuyên vào.

Bị tôi tóm rồi nha.

Chị đã sống gần 30 năm rồi, đọc vô số ngôn tình tây tàu có đủ, sao có thể không nhận ra.

"Trương Tử Ngôn, ngài làm ta đau đó."

Hắn ta buông tôi ra, trên bàn tay trắng mịn đã hằn lại vết đỏ. Cơ thể cô gái mười sáu tuổi này quá yếu ớt, không có chút sức lực nào để chống trả lại.

"Công chúa điện hạ không phải trước kia rất giỏi giả vờ."

Tôi mỉm cười với hắn, trước kia thế nào tôi không rõ, sao có thể yêu đương với một kẻ lạnh nhạt với mình được… tôi không muốn là một nữ chính ngu ngốc tự ngược mình đâu.

"Ngài cũng không phải rất giỏi giả vờ sao, đã không muốn lấy ta nhưng vẫn cùng ta thành thân."

Lúc này Tiểu Mãn ra sức kéo vạt áo của tôi, xem ra tôi lại nói cái gì sai rồi.

Trương Tử Ngôn cười lớn, hai tay ghì lấy bờ vai bé nhỏ của tôi.

"Triệu Mỹ Nhi, chẳng phải chính cô một mực cầu xin Hoàng thượng ban hôn sao… ép ta phải thành thân với loại người như cô."

Tiểu Mãn sợ hãi quỳ sụp xuống đất khóc lóc cầu xin Trương Tử Ngôn.

Xem ra trước kia cô công chúa nhỏ này phải lòng tên mặt băng này rồi, thật mất mặt mà.

Tôi dùng hết sức lực của cô gái 16 tuổi muốn đẩy hắn ta ra. Vô tình chạm vào bờ ngực săn chắc của hắn… tôi thật sự muốn xem bên trong nó sẽ mlem ra sao..

Ái chà, trong tình huống này lại nghĩ đen tối…

Tôi vậy mà không đẩy hắn mà thưởng thức hắn.

Chỉ là không nhìn thấy gương mặt đang đỏ lên của hắn.

"Công chúa, nàng đang làm gì vậy?"

Hắn đứng im bất động nhìn bàn tay tôi đang sờ bờ ngực hắn.

Tôi như tỉnh lại cơn mê… à không cơn mơ buông tay trong sự tiếc nuối.

Trước giờ chưa từng được chạm vào đàn ông vừa đẹp trai vừa body quá chuẩn như vậy, đúng là dân luyện võ công có khác.

"À thì... ta với ngài cũng là phu thê, động vào một chút cũng không thể sao?"

Tiểu Mãn há hốc miệng nhìn tôi.

"Công chúa, nàng vừa nói gì nàng có biết không?"

"Dù là trước kia ta có ép ngài thì cũng là do ngài đồng ý nên ta mới được gả vào Tướng phủ, ngài muốn phủ nhận quan hệ này sao?"