Xuyên Thời Gian Để Gặp Tân Lang Như Ý

Chương 20: Lục cẩm khanh



"Công chúa, mời người đi cùng chúng tôi."

Nhìn bọn người trước mắt, tôi không phải đối thủ của chúng.

Đúng là rời xa anh chính là bão tố mà.

Tôi đã rời xa kinh thành như vậy, mà vẫn không thoát được đám người này.

Là người của ai, Hoàng hậu hay Tô gia.

"Đại ca, đã xử lý bọn người của Trương Tử Ngôn."

Thì ra là hắn cho người bảo vệ tôi, nhưng bọn áo đen vừa đông vừa mạnh… sao có thể chống lại.

Bọn chúng bắt tôi và Tiểu Mãn đưa đi, biết đánh không lại nên tôi đành hèn nhát đưa tay chịu trói.

Bọn chúng cũng không làm khó dễ gì tôi và Tiểu Mãn, chỉ là dường như bọn chúng không đưa tôi quay về kinh thành.

Đi qua một khu rừng, bọn chúng cho ngựa dừng lại nghỉ ngơi tại một quán trọ ven đường.

"Các người cởi trói cho ta đi, dù gì ta cũng là nữ nhi có thể chạy trốn được đâu." - Tôi nhìn tên đại ca nói, hắn dường như có quyền lực nhất.

Hắn ta không đáp, cũng không có ý thỏa hiệp.

"Cả một đám đàn ông lại ức hiếp hai cô gái yếu đuối."

Một nam nhân ngồi bàn bên cạnh lên tiếng, hắn ta còn đi cùng thêm hai người khác, gương mặt có chút khác lạ, vả lại còn đầy sát khí.

Tôi lẻn đưa mắt nhìn hắn ta.

Ánh mắt hắn cũng chạm vào mắt tôi.

Ôi… trai đẹp.

Không, giờ khắc này không được nghĩ đến việc háo sắc.

Tên đại ca nghe xong liền tức giận, cầm gươm tiến về phía hắn ta uy hiếp.

"Muốn giữ mạng thì cút khỏi đây."

Thanh gươm đưa gần đến nam thanh niên đẹp trai vừa lên tiếng.

Hắn ta chỉ khẽ cười, bàn tay chỉ búng một cây kim nhỏ đã ghim thẳng vào trán tên đại ca, không một chút dư thừa nào.

Thanh gươm rơi xuống, hắn ta vậy mà hết vai thật nhanh.

Đúng là lợi hại.

Tôi có chút sợ nhiều hơn vui.

Thấy tên đại ca bị giết, cả đám người áo đen cầm gương tấn công nhóm ba người họ.

Bọn họ cũng không di chuyển, nhàn nhã ngồi yên vị mà ra tay giết sạch sẽ bọn áo đen.

Vậy là tôi và Tiểu Mãn được cứu rồi.

Nhưng tôi có cảm giác hắn ta rất nguy hiểm.

Hắn ta cúi người, nhặt một con dao găm dưới đi tiến về phía tôi.

Tôi và Tiểu Mãn nép vào nhau, thì ra con bé cũng có cảm nhận giống tôi, tên này cũng không tốt lành gì.

Nhắm mắt mở mắt liền giết chục mạng người, sao tôi không sợ.

Hắn dùng dao đặt vào cổ tôi, khiến tôi sợ chết khiếp.

Hắn lia con dao từ cổ xuống bờ vai rồi tìm vào vị trí trái tim tôi.

Tôi sợ quá nhắm chặt hai mắt.

"Xoẹt."

Từng sợi dây thừng rơi ra, bàn tay tôi bị trói có chút tê buốt, hiện tại đã cảm thấy khá hơn.

"Nhị ca, huynh làm cô nương ấy sợ rồi."

Tôi mở mắt ra, hắn ta ngồi lên chiếc ghế cùng bàn.

"Tiểu mỹ nhân, sao lại lưu lạc cùng đám thảo khấu này?"

Hắn ta nhìn tôi hỏi.

Tôi còn chưa biết trả lời ra sao, thật ra tôi cũng không biết bọn chúng là người của ai.

Hắn ta dường như vẫn đợi câu trả lời của tôi.

Tôi lấy lại bình tĩnh đôi chút, dù sao hắn cũng đã cứu mạng cho tôi.

"Đa tạ các đại ca đã cứu chúng tôi, đại ân đại đức này tôi xin ghi nhận không bao giờ quên."

Hắn ta lắc đầu:"Không cần ghi nhớ, nàng nhận ơn phải trả ơn."

Tôi nhíu mày, gặp gỡ tên càng gỡ gì đây.

"Ngài cần bao nhiêu?"

Một trong hai tên ngồi bàn bên cạnh liền nói:"Tiểu cô nương, nhị ca nhà chúng ta có nhiều nhất là ngân lượng."

Không cần tiền, vậy cần gì?

"Lấy thân báo đáp, nàng nghĩ sao?"

Tôi rụt người về phía sau tránh xa hắn ta một chút, lấy tay che thân.

"Xin ngài tự trọng."

Hắn ta bật cười, đứng lên đi về phía hai người của hắn đang ngồi.

"Ý ta là dùng sức để trả nợ, nàng thật có suy nghĩ không đứng đắn sao?"

Tiểu Mãn kéo tay tôi lại, ý nói tôi nhịn đi… chúng ta không phải đối thủ của bọn họ.

Tôi cũng không muốn chết.

"Tiểu mỹ nhân, nếu vậy nàng cùng bọn ta đến kinh thành… coi như là trả món nợ ân tình này."

Vậy thì cũng là quá đơn giản.

Nhưng Trương Tử Ngôn đã dặn tôi không được quay lại kinh thành.

Trương Tử Ngôn cũng đuổi tôi đi rồi, sao tôi phải nghe lời hắn ta.

"Tiểu Mãn, muội nghĩ sao?" - Tôi thầm nói nhỏ với Tiểu Mãn.

Tiểu Mãn cũng rất nhát gan liền nói:"Theo nô tỳ thấy thì người nên đồng ý đi ạ, dù gì họ võ công cao cường cũng không ai làm hại được công chúa. Vừa rời khỏi Tướng phủ không bao lâu đã gặp nguy hiểm."

Tôi cũng tán thành suy nghĩ này.

"Được, ta đồng ý với các người."

Hắn ta uống cạn ly rượu thơm trên môi khẽ cười:"Tiểu mỹ nhân, nàng tên gì?"

"Ta là Triệu Mỹ Nhi."

"Ta là Lục Cẩm Khanh."

"Tại hạ, Diệp Thanh."

"Tại hạ, Diệp Thất."

Sau đó, Diệp Thanh liền nhìn Tiểu Mãn nói:"Còn vị cô nương bên cạnh Triệu tiểu thư tên là gì?"

Tiểu Mãn liếc nhìn Diệp Thanh liền ngại ngùng ấp úng.

"Ta… ta… cứ gọi ta là Tiểu Mãn."

Sau khi ăn uống xong thì Lục Cẩm Khanh đưa tôi lên ngựa ngồi cùng hắn, vì không biết cưỡi ngựa nên tôi có chút không quen.

Còn Tiểu Mãn thì đi cùng Diệp Thanh.