Xuyên Thời Gian Để Gặp Tân Lang Như Ý

Chương 5: Bỏ trốn



Tiểu Mãn hớt hải chạy vào gian phòng khi tôi vẫn còn đang nằm chỏng chơ không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Trương Tử Ngôn vậy mà tha cho tôi một mạng, lần sau sẽ không thất thố mà chọc phải tên điên ấy nữa.

"Công chúa, có phải người lại chọc giận Tướng quân không? Ngài ấy đằng đằng sát khí đạp cửa bước ra khiến em cứ lo sợ thay người."

Tiểu Mãn vừa đỡ tôi ngồi dậy vừa nói.

Tôi nhìn ra cửa, bọn lính canh vẫn đứng im như pho tượng.

"Ta không sao, vợ chồng lăn giường một chút thì làm gì có chuyện gì."

Tiểu Mãn nghe xong hai má đỏ ửng lên, khúc khích cười.

Bọn lính canh gác nghe vậy cũng đứng ngồi không yên… thật sự bên trong khi nãy nghe tiếng động lớn… không ngờ Tướng gia lại mạnh bạo như vậy.

Tôi nhìn Tiểu Mãn ra dấu đóng cửa.

"Công chúa, thật sự đã động phòng với Tướng quân sao?"

Tiểu Mãn nói thì thào vào tai tôi.

Tôi cóc đầu con bé nói:"Động cái đầu của muội, ta nói như vậy để chọc tức Tô Hinh Dư kia thôi. Cô ta mà biết ta và Trương Tử Ngôn đã động phòng, chắc sẽ không để yên phải không?"

Tôi bật cười nháy mắt nhìn Tiểu Mãn.

"Công chúa, người lại tính toán điều gì nữa… đừng dọa em nữa."

"Cứ đợi xem sẽ có kịch vui."

Sáng hôm sau, tôi còn chưa tỉnh lại thì đã nghe tiếng đập cửa.

Đúng là vị trí của tôi trong Tướng phủ này rất bé nhỏ, ai cũng có thể ức hiếp sao.

"Tô tiểu thư, mới sáng sớm cô đập của phòng công chúa nhà chúng tôi là có ý gì?" - Tiểu Mãn mở cửa, chán ghét đáp.

"Hỗn xược, chỉ là một nô tỳ mà dám lớn tiếng với bổn tiểu thư… người đâu, tát miệng cho ta." - Tô Hinh Dư nhìn Tiểu Mãn khinh ghét.

Cả đám tùy tùng của cô ta xông vào gian phòng của tôi, hai người giữ Tiểu Mãn lại cho một người muốn phạt tát Tiểu Mãn.

"Kẻ nào dám động đến người của bổn công chúa."

Tôi từ gian phòng ngủ bước ra, nhìn thấy Tiểu Mãn đang bị bọn chúng giữ chặt.

"Nô tỳ này dám hổn xược với Tô tiểu thư, chúng tôi chỉ là phạt theo quy tắc."

Nói rồi, cô ta xuống tay tát thật mạnh lên gương mặt Tiểu Mãn.

Cô ta vậy mà trước mắt tôi là dám xuống tay với người của tôi không chút kiêng dè…

Tôi chạy đến gần Tiểu Mãn để cứu muội ấy thì Tô Hinh Dư lợi dụng cơ hội gạt chân tôi té ngã xuống sàn… bọn tùy tùng liền giữ người tôi lại không cho tôi đứng lên.

Chết tiệt… con nhỏ nham hiểm này.

"Ấy công chúa, sao lại quỳ dưới chân tôi…" - Tô Hinh Dư dùng châm giẫm vào bàn tay tôi… rất đau.

Tiểu Mãn thấy vậy liền quỳ xuống khóc lóc cầu xin.

"Tô tiểu thư, là lỗi của nô tỳ, là nô tỳ vô phép hổn xược với tiểu thư… xin hãy phạt nô tỳ, nô tỳ xin chịu phạt."

Tô Hinh Dư nới lỏng bàn chân ra khỏi mu bàn tay đã tuông máu của tôi.

"Có tội tất nhiên phải phạt, đúng không?"

Tô Hinh Dư dùng móng vuốt khiến gương mặt đầy đặn của Tiểu Mãn xước một đường dài, rướm máu.

"Công chúa, nghe nói hôm qua Tử Ngôn ghé lại nơi này nên ta đến chúc mừng cô…"

Xem ra, hổ không gầm cô ta lại tưởng tôi là mèo.

"Tô tiểu thư, người động vào ta… không sợ ta báo với Tử Ngôn sao?"

Cô ta cười lớn:"Ta là con gái của Tể tướng đương triều, ngươi nghĩ Tử Ngôn sẽ vì ngươi mà phật ý ta sao?"

Tể tướng kia cao hơn cha của ta chắc…

Tự nhiên thấy nhớ ba ruột của tôi, ông mà biết tôi về nhà chồng bị ăn hiếp thì tôi cá là ông sẽ không thúc ép tôi phải lấy chồng như trước kia.

Một tên tùy tùng chạy vào nói nhỏ vào tai Tô Hinh Dư… sau đó bọn chúng liền rút đi.

Tiểu Mãn khóc lớn nén đau chạy đến bên cạnh tôi.

Tôi nhìn vết thương trên người Tiểu Mãn liền thề… tôi nhất định khiến cô ta phải trả giá.

"Công chúa, Tướng quân dặn dò người không được ra ngoài."

Tôi đi đến cửa thì bị chặn lại.

"Ngươi không thấy ta bị thương sao, không cho ra ngoài băng bó vết thương sao… được, ngươi gọi ta là công chúa thì cũng biết phụ hoàng ta là ai rồi đúng không? Ngươi thấy ta bị thương không cho ta băng bó vết thương, lỡ như bị nhiễm trùng rồi ăn vào trong máu sẽ khiến ta ngã bệnh mà chết thì chính ngươi là người đã giết chết ta, mưu sát hoàng thất chắc cả dòng tộc nhà ngươi phải chết để đền tội."

Tên lính canh nghe tôi nói thì trong lòng vô cùng lo sợ…

Hắn ta không chặn tôi và Tiểu Mãn lại nữa mà để chúng tôi rời đi.

"Công chúa, để em băng bó vết thương cho người."

Tôi xua tay, cũng có hơi đau nhưng không đáng kể.

"Không cần… Tiểu Mãn, chúng ta rời khỏi Tướng phủ, em và ta sẽ nương nhau mà sống tự do tự tại chốn nhân gian."

Tiểu Mãn mỉm cười gật đầu.