Xuyên Thời Gian Để Gặp Tân Lang Như Ý

Chương 8: Phu Quân, có ngon không?



Đường đường là một nàng công chúa nhưng hành lý của tôi vô cùng thê thảm, còn ít hơn khi tôi ở hiện tại.

Ngày xưa trong cung, tôi bị ghẻ lạnh lắm nên gả đi cũng chẳng được bao nhiêu hồi môn.

"Công chúa, ngày xưa trong cung người rất khổ, bị các vị hoàng tử công chúa khác đều thích ức hiếp người… chỉ vì người rất giống mẫu thân nên xinh đẹp hơn họ bội phần."

Tôi nhìn mình trong gương, là gương mặt của Tiểu Mỹ Mỹ năm 16 tuổi đây mà, ngày trước ở hiện tại khi đi học tôi cũng được xếp vào hàng hotgirl của trường, chỉ là… tôi không có niềm tin vào tình yêu nên cho đến gần 30 tuổi vẫn không muốn hẹn hò với ai.

Bỗng dưng có chồng, cũng có chút thú vị.

Tôi không muốn quay về thế giới của mình, nếu đây là một giấc mơ thì tôi muốn lạc trong giấc mơ này mãi mãi.

"Tiểu Mãn, đưa ta xuống phòng bếp đi."

"Công chúa, người đói sao, để em xuống bếp lấy đồ ăn cho người."

"Không, ta muốn tự nấu."

Người ta đã cho mình một gian phòng rộng lớn như vậy, vả lại hắn ta vì tôi mà bị thương ở tay, tất nhiên phải báo đáp rồi.

Tiểu Mãn ôm bụng cười lớn.

"Công chúa, người sao có thể nấu chứ."

Tôi lườm con bé, bị tôi nhìn con bé liền im bặt.

Từ khi lên đại học, tôi đã rời khỏi ba mẹ mà ra ngoài sống tự lập nên đối với việc nấu nướng sao có thể làm khó được tôi.

Tôi nấu cho Trương Tử Ngôn một chén cháo gà hầm hạt sen thơm ngon bổ dưỡng, rất tốt cho người bị thương như hắn.

Tiểu Mãn bê bát cháo đi phía sau tôi đến thư phòng của hắn… tôi nghĩ chắc hắn sẽ kinh ngạc lắm.

Đến khi vào thư phòng tôi đã nhìn thấy Tô Hinh Dư đang ngồi đàn, còn hắn thì thưởng thức.

Một mỹ nữ vừa xinh đẹp, vừa đàn hay hát giỏi như cô ta lại bẩn tính, đúng là ông trời không cho ai hết tất cả.

"Tô tiểu thư đúng là đàn hay hát giỏi, Mỹ Nhi tôi đây thật hâm mộ."

Tôi đi về phía Trương Tử Ngôn, ra hiệu cho Tiểu Mãn đặt bát cháo trước mặt hắn.

"Phu quân, hôm nay thiếp tự tay xuống bếp nấu cho chàng, cảm ơn chàng đã cho thiếp gian phòng ở hướng đông." - Tôi nũng nịu nói với hắn.

Hắn đưa mắt nhìn tôi rồi nhìn bát cháo của tôi trên bàn, gương mặt băng của hắn không tỏ ra bất cứ biểu cảm nào.

"Gian phòng hướng đông." - Tô Hinh Dư trong giọng nói chứa đầy sự ấm ức.

Tôi cười thầm trong lòng, dám ức hiếp tôi… tôi chọc cho cô ta tức chết.

"Nào, chàng mau ăn đi khi còn nóng… a a a mau ăn nào…" - Tôi cầm bát cháo trên tay, vừa thổi vừa đút cho Trương Tử Ngôn.

Hắn ta vậy mà không từ chối, liền há miệng ăn muỗng cháo.

Tôi thấy thế liền được nước làm tới.

"Phu quân, có ngon không?"

"Ừm."

"Tử Ngôn, không phải gian phòng hướng đông là xây dựng cho muội sao?" - Tô Hinh Dư không kìm nén được tức giận nói.

"Tô tiểu thư, từ khi nào phủ Tướng quân là nhà của cô vậy? Tử Ngôn nói gian phòng hướng đông đó gần thư phòng của chàng… buổi tối chàng sẽ cùng ta nghĩ ngơi thuận tiện hơn." - Tôi nói dối không chớp mắt.

Tôi vẫn không quên đút cháo cho hắn, hắn vẫn tình nguyện ăn mà không phản đối.

"Tử Ngôn, lời công chúa nói là sự thật sao?"

"Ta có hứa sẽ cho muội gian phòng đó?" - Trương Tử Ngôn đáp.

"Nhưng…"

"Tô tiểu thư, không lẽ người xem lời nói đùa của lão phu nhân là thật sao" - Tiểu Mãn nói.

"Hỗn láo, ai cho phép tiện nhân như ngươi lên tiếng." - Tô Hinh Dư nhìn Tiểu Mãn mắng chửi.

"Tô Hinh Dư, ngươi lại muốn đánh người của ta một lần nữa sao?"

Tôi đặt mạnh bát cháo xuống bàn, tiến về phía Tiểu Mãn che chắn cho cô bé.

"Tử Ngôn, công chúa ức hiếp muội… để hạ nhân của nàng ấy coi thường muội." - Tô Hinh Dư uất ức kêu oan.

Trương Tử Ngôn nhìn tôi đang che chắn cho Tiểu Mãn nói:"Từng bị đánh?"

Hắn ta không nghe lời của Tô Hinh Dư lưunói mà chỉ quan tâm đến việc người của tôi từng bị đánh… xem ra tên mặt băng này cũng quan tâm đến tôi.

"Tử Ngôn, chàng nhìn xem… cô ấy cô ấy làm gương mặt của Tiểu Mãn bị thương… ngài cũng biết nữ nhân quan trọng nhất gương mặt mà… nàng ấy dẫm tay thiếp bị thương…"

Tôi giả vờ che miệng lại như vô tình nói ra, sau đó nhìn sang phía Tô Hinh Dư cười khinh.

"Không phải, là thiếp sơ ý ngã vào chân của Tô tiểu thư."

Tiểu Mãn quỳ xuống khóc lớn trước Trương Tử Ngôn:"Tướng quân, là lỗi của nô tỳ… buổi sáng Tô tiểu thư đến thăm Công chúa, vì Công chúa còn ngủ nên nô tỳ không cho Tô tiểu thư vào… nô tỳ bị Tô tiểu thư phạt là đúng, nhưng Công chúa thân phận cao quý, Tô tiểu thư vì tức giận nô tỳ mà làm bị thương Công chúa… là lỗi của nô tỳ, xin Tướng quân đừng hiểu nhầm Công chúa và Tô tiểu thư."

Trương Tử Ngôn đứng lên, bước từng bước về phía tôi.

Hắn nắm bàn tay của tôi đưa lên cao, nhìn vết thương trên tay tôi.

"Muốn phạt muội ấy?" - Hắn nhìn tôi hỏi.

Tất nhiên là muốn rồi.

Tôi lắc đầu:"Nàng ấy là con của Tể tướng đại nhân, thiếp không muốn vì thiếp mà chàng phải khó xử."

Hắn không dám động tới cô ta chính là sợ cha cô ta… để tôi xem hắn mất mặt ra sao?

"Tô Hinh Dư, muội quay về phủ Tể tướng đi… từ nay nơi này không hoan nghênh muội nữa." - Trương Tử Ngôn nhìn về Tô Hinh Dư nói.

Tô Hinh Dư như muốn khóc tới nơi.

"Tử Ngôn, lỗi là do muội, muội không quản được đám nô tỳ để bọn chúng ức hiếp người của Công chúa. Tử Ngôn, đừng đuổi muội, muội không muốn."

Trương Tử Ngôn không đáp lời Tô Hinh Dư liền ra lệnh:"Người đâu, tiễn Tô tiểu thư ra về… từ nay không có lệnh của ta không cho phép bước nữa bước vào Tướng phủ."