[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 25-2



CHƯƠNG 25.2

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Có Chu Hải Vinh ủng hộ, toàn bộ tâm tư đều đặt ở lần biểu diễn này, mỗi ngày đều ở trong phòng luyện tập.

Chu Hải Quyền tan tầm về đến nhà, cho rằng sẽ lại nghe được Tiếu Dao đang đàn dương cầm, kết quả trong nhà lại im ắng, anh liền hỏi dì Vương: “Tiếu Dao không ở nhà?”

Dì Vương cười nói: “Ở nhà, nói là sư phụ cậu ấy bố trí cho nhiệm vụ gì, ở trong phòng một ngày đều đang luyện tập.”

Chu Hải Quyền gật gật đầu, xách theo áo khoác lên lầu, kết quả đi chưa được mấy bước liền nghe thấy Tiếu Dao đang xướng:

“Canh hai cổ nhi phát,

Tiểu Lục Nhi hắn đem tường bò;

Kinh động thượng phòng phòng ngây ngốc tâm nữ nhi thiếu nữ đẹp nha

Cấp cuống quít mở ra môn song phiến nột

Một tay kéo lại âu yếm tiểu oan gia……”

Chu Hải Quyền liền mặt mặt mày đen lại. Anh cho rằng Chu Hải Vinh đã cùng Tiếu Dao nói chuyện này, không nghĩ tới hai người này, cư nhiên không để trong lòng.

Chẳng lẽ loại dâm từ diễm khúc không lên được nơi thanh nhã này, Tiếu Dao còn muốn ở bên ngoài biểu diễn?

Thân là Chu gia đương gia, anh là tuyệt đối không cho phép loại chuyện này phát sinh. “Dâu sắp vào cửa” Chu gia, lại còn ở bên ngoài hát loại tiểu khúc không đứng đắn này, về sau làm sau gặp người, chỉ sợ sẽ trở thành trò cười ở Nam Thành.

Vì thế anh liền đi đến trước cửa phòng Tiếu Dao, gõ cửa.

Âm thanh bên trong đột nhiên im bặt, chỉ chốc lát Tiếu Dao mở cửa, trên người thế nhưng chỉ mặc áo ngủ, lỏng lẻo lộ xương quai xanh, đại khái là luyện lâu rồi, trên trán còn có vệt mồ hôi hơi mỏng: “Anh cả.”

Chu Hải Quyền gật gật đầu, hỏi: “Tôi nghe dì Vương nói, cậu đang luyện tập cái gì khúc?”

Tiếu Dao liền cười, người diện mạo phái thanh thuần như cậu, cười rộ lên liền phá lệ xán lạn, lung lay đôi mắt Chu Hải Quyền.

“Sư phụ em an bài diễn xuất cho em, em đang luyện tập.”

“Thẩm Tinh Chi?”

Tiếu Dao gật gật đầu.

Thẩm Tinh Chi một mớ tuổi, như thế nào già tới chậm tiết khó giữ được, an bài cho đồ đệ của mình một khúc như vậy?

Chu Hải Quyền khụ một tiếng, nói: “Khúc này của cậu, tôi cũng nghe qua một ít, cậu là chuẩn bị ở trường hợp công chúng diễn xuất?”

Tiếu Dao có chút buồn bực gật gật đầu: “Đúng rồi.”

Cậu sao lại cảm thấy dáng vẻ Chu Hải Quyền giống như rất không muốn.

Quả nhiên, Chu Hải Quyền nói: “Cậu cảm thấy có phải hay không có chút không thích hợp?” Chu Hải Quyền nói, “Tôi mặc kệ cậu trước kia ở diễn xã xướng cái gì, hiện giờ cậu đã có tính toán muốn cùng lão nhị kết hôn, có phải hay không trước khi làm việc suy xét một chút toàn bộ Chu gia. Khúc này, cậu cảm thấy thích hợp diễn ở công chúng trường hợp?”

Tiếu Dao nói: “Này…… Có cái gì không thích hợp?”

Chu Hải Quyền vốn đang chỉ là muốn nhắc nhở Tiếu Dao một hai câu, hắn còn tưởng rằng Tiếu Dao vừa nghe liền sẽ sửa, kết quả thế nhưng còn hỏi lại anh có cái gì không thích hợp.

Chu Hải Quyền mày nhăn lại, ngữ khí liền nghiêm túc lên: “Ca từ, cậu cảm thấy thích hợp? Không phải nhớ nam nhân, chính là leo đầu tường.”

Tiếu Dao quẫn bách, nói: “Không phải như thế……”

“Tôi đều nghe thấy được,” Chu Hải Quyền thực nghiêm túc mà nói, “Lão nhị từ nhỏ không hiểu chuyện, cái gì cũng vì cậu, nhưng trong nhà này, không chỉ có hai người các cậu, tôi hy vọng cậu về sau mặc kệ lựa chọn cái gì, đều nhớ kỹ điểm này, trừ phi cậu tương lai không muốn làm người Chu gia, nếu không, loại đồ vật này, đóng cửa lại hát cho lão nhị nghe cũng không ổn.”

Lời dừng tại đây, Chu Hải Quyền thói quen phong kiến đại gia trưởng nói một không hai, nói xong liền đi rồi. Tiếu Dao nhìn bóng dáng thẳng thắn của anh, nửa ngày không nói ra lời.

Đây là chỉ nghe thấy vài câu ngả ngớn kia, cho rằng cậu hát tất cả đều là dâm từ diễm khúc, hay là mặc dù một bài chỉ có vài câu ca từ không đứng đắn như vậy cũng không được?

Tiếu Dao nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là không đuổi theo nói rõ ràng, dù sao đến lúc đó Chu Hải Quyền cũng sẽ tham dự, tự nhiên sẽ nhìn thấy.

Bất quá nói đi phải nói lại, cậu phát hiện chính mình gần đây hình như tương đối để ý cái nhìn của Chu Hải Quyền.

Sớm muộn gì cũng phải rời khỏi nơi này, Chu Hải Quyền loại tính cách này, đại khái sau khi cậu cùng Chu Hải Vinh chia tay, cũng sẽ không lại quan tâm cậu. Về sau cả đời không qua lại với nhau, quản anh ta như thế nào làm gì.

Chu Hải Vinh mới là nam chính, mới là đối tượng cậu nên công lược, Chu Hải Quyền, anh ta bất quá là cái phông nền!

Nghĩ như vậy, Tiếu Dao liền bỏ anh bỏ một bên, tiếp tục ở trong phòng luyện tập.

Nam Thành là tỉnh thành thị số một số hai quốc nội, thành phố lớn nhân tài đông đúc, chính phủ cũng tương đối yêu quý nhân tài, mỗi năm đều sẽ tổ chức một tiệc tối vào tháng 5, thanh niên tài tuấn tụ tập dưới một mái nhà, là một việc trọng đại ở Nam Thành, sẽ có biểu diễn văn nghệ, còn chiếu lên truyền hình, truyền bá rộng rãi.

Sau khi anh sách tiết mục phát xuống, Tiếu Dao biết được tham dự biểu diễn, có thanh niên diễn viên tướng thanh, minh tinh điện ảnh, tân tinh giới vũ đạo, Còn có ca sĩ có thâm niên Nam Thành, danh sách từ trên xuống dưới, xem ra, cậu là người bình thường nhất.

Thẩm Tinh Chi hình như cũng rất để ý lần bộc lộ quan điểm này của cậu, cho nên mấy ngày cuối cùng vẫn luôn tự mình chỉ đạo hai người bọn họ. Có ông chỉ đạo, trình độ biểu diễn của Tiếu Dao lại thăng một cấp, Thẩm Tinh Chi thích nhất là thanh âm của cậu, trong trẻo lưu lệ, âm sắc thuần tịnh, so với ông năm đó, chỉ có hơn chứ không kém.

Ông hiện giờ già rồi, giọng năm kia mất, sức cũng không còn như trước nữa, hát cũng ít đi nhiều. Chính mình xướng không được, liền vô củng muốn vì Lê Viên bồi dưỡng ra tân tinh tiếp theo. Tô Quát hiện giờ đã thành danh, nhưng tư chất hữu hạn, rất khó đi lên thêm một tầng, nói trắng ra là, làm nghệ thuật, chăm chỉ vĩnh viễn cũng không quan trọng bằng thiên tư, bởi vì có trần nhà, đến tầng cuối rồi, liền không thể đi lên.

Ông muốn bồi dưỡng ra kỳ hoa Lê Viên như tổ phụ ông Thẩm Tự Việt vậy.

Hiện giờ thời đại thay đổi, hát thật tốt tất nhiên quan trọng, nhưng lĩnh vực nghệ thuật, mặc kệ là minh tinh diễn viên, hay là tướng thanh tiểu khúc, có thể xuất đầu, đều là dựa vào vận khí nhiều hơn, có chút vận khí là trời đã định, có chút vận khí còn lại là nhờ người tạo…… Có người đẩy, rất quan trọng.

Ông muốn đem Tiếu Dao đẩy ra.

Tiếu Dao hiện giờ tâm không ở Lê Viên, là bởi vì cậu còn chưa nếm được danh lợi ngon ngọt. Ông muốn cho cậu nếm thử cái ngon ngọt này, từ đây ghi khắc vào xương cốt.

Trước hai ngày bắt đầu diễn, Tiếu Dao cùng Tô Quát mỗi ngày đều ở trong nhà Thẩm Tinh Chi tập diễn, một động tác một động tác mà tập. Hí khúc nghề có một quy củ, “Âm nhân” mở miệng, chính là phải có nề nếp, không được tự do phát huy, nhất chiêu nhất thức một câu một từ đều phải nghiêm khắc ấn theo kịch bản mà làm, không thể tùy ý tăng giảm động tác, càng không được sửa từ sai từ. Thẩm Tinh Chi hát tuồng nhiều năm, đem yêu cầu này cũng quán triệt lên tiểu khúc này. Tiếu Dao liền không chỉ phải xướng tốt, còn phải nhớ kỹ câu từ nào là động tác nào, bộ mặt biểu tình nên cười hay là nên sầu. Nhưng cậu luôn là lo lắng cái này không rảnh lo cái kia, luôn làm ra sai lầm.

Cuối cùng Thẩm Tinh Chi không có cách nào, đành phải nói: “Vậy con liền ấn cảm giác của chính mình vào đây đi, động tác trên tay đừng động vào.”

Tô Quát nghe xong hơi hơi sửng sốt, môi nhấp nhấp, không nói gì, chỉ cười nhìn Tiếu Dao.

Sư đệ này của hắn, mệnh tốt hơn so với hắn nhiều. Khả năng hiện giờ Thẩm Tinh Chi lớn tuổi, người hiền hoà rất nhiều, nhớ năm đó hắn mới vừa bái nhập Thẩm Tinh Chi môn hạ, yêu cầu kia nói gì là nghiêm khắc, chân chân chính chính đánh là thân, mắng là yêu.

Như vậy tùy tâm sở dục diễn một lần, hiệu quả diễn xuất quả nhiên tốt hơn rất nhiều, lại tập diễn vài lần, Tiếu Dao liền một lần so một lần biểu hiện tốt hơn, đặc biệt là hát, cậu cảm nhạc tốt, âm sắc hay, đại khái bởi vì ngây ngô, trên người bóng dáng của Càn đán không nhiều, phun từ cùng ném khang, càng cận thái bình ca từ hơn, có cảm giác phong lưu tiêu sái, nhưng thật ra Tô Quát, xướng Càn đán nhiều năm, giơ tay nhấc chân khó tránh khỏi có chút uyển chuyển kiều mị, Thẩm Tinh Chi cân nhắc, đem phần của nữ chính Đại Liên, phân cho Tô Quát, cứ như vậy, khúc dạo đầu và kết cục liền phân cho Tiếu Dao.

Tô Quát liền có chút không vui.

Khúc này ngay từ đầu là hắn hát mở đầu kết thúc, bởi vì hắn là đại sư huynh, công lực thâm, tư lịch cũng thâm, chủ yếu chính là hắn cảm thấy vài đoạn đều rất đặc sắc kia, đều phân cho Tiếu Dao. Nghề hí khúc, chú ý quy củ nhất, sư phụ ra quyết định, đệ tử chỉ có thể vô phục tùng điều kiện, đặc biệt là loại địa vị này của Thẩm Tinh Chi, Lê Viên đại sư, đặc biệt trọng quy củ. Huống chi chính Thẩm Tinh Chi cũng biết những điều này, trước khi đi vỗ vai hắn một chút: “Muốn con dẫn dắt tiểu sư đệ, thật là vất vả cho con.”

Tô Quát cười cười, nhìn nhìn Tiếu Dao phía sau Thẩm Tinh Chi, nói: “Sư phụ vất vả.”

Hắn phải về Nam Thành Côn khúc đoàn đi tập diễn 《 Mẫu Đan Đình 》, vội thật sự. Bất quá ở thời đại hí khúc ngày càng suy thoái, bọn họ biết không sợ bận, chỉ sợ nhàn.

Mà Tiếu Dao, còn phải đi theo Thẩm Tinh Chi đi làm quần áo.

Tô Quát gia nhập đã lâu, áo choàng gì đó đều có, đây là lần đầu tiên Tiếu Dao mặc áo dài, Thẩm Tinh Chi muốn tìm Nam Thành lão sư phụ đo ni may áo cho cậu.

Áo dài là bọn họ gọi, tục ngữ nói chính là trường bào. Trường bào chỉ có thể đặt làm, không thể mua có sẵn, kích cỡ kém một đinh điểm cũng không được. Làm trường bào Tiếu Dao, là một sư phụ lâu năm ở Nam Thành, không dễ gì mời được. Sau khi Tiếu Dao đi theo Thẩm Tinh Chi vào cửa, nhìn thấy một loạt ảnh chụp treo trên tường kia, tất cả đều là ảnh chụp chung của siêu sao điện ảnh và lão may vá, làm cậu kích động một phen.

Cậu không nghĩ tới Thẩm Tinh Chi đối tốt với cậu như vậy, đối với lần đầu tiên cậu lên đài bộc lộ bản thân coi trọng như vậy. Ở trên tường kia, cậu còn thấy được Thẩm Tinh Chi.

“Sư phụ, đây là người sao?” Cậu kinh hỉ hỏi.

Trên ảnh chụp Thẩm Tinh Chi nhiều lắm hai mươi mấy tuổi, da trắng mạo mỹ, thanh tú cân xứng, ánh mắt phát sáng, mặt mày rõ ràng.

Thẩm Tinh Chi cười gật gật đầu, lại chỉ một người khác cho cậu xem: “Đây là phụ thân ta, đây là tổ phụ ta. Nhà của chúng ta chỉ cần làm trường bào, đều tới nơi này…… Đây là đại sư huynh con.”

Tô Quát tuổi tác càng nhỏ hơn, bộ dáng mười sáu mười bảy, khí chất cũng anh khí hơn một chút so hôm nay, Tiếu Dao nghĩ thầm, xem ra xướng Càn đán này xướng lâu rồi, khí chất cũng sẽ biến đổi theo. Cũng không thể nói mềm, chỉ là sẽ nữ tính một chút. Cậu ngàn vạn muốn bảo trì bản sắc nam nhân của chính mình!

“Con đoán đây là ai?” Trên tường đối diện treo tất cả đều là nữ nhân, ăn mặc đủ loại kiểu dáng sườn xám, Thẩm Tinh Chi chỉ vào một nữ nhân trong đó hỏi.

Tiếu Dao nghiêm túc nhìn nhìn, nữ nhân kia một thân sườn xám xanh biếc, thêu mẫu đơn, khuôn mặt mỹ lệ dịu dàng một, đầu tóc đen nhánh sáng bóng, hoa tai bạch ngọc, so với nữ minh tinh cậu thấy trên TV còn đẹp hơn.

“Cô ấy chính là Phó Thanh Phương.” Thẩm Tinh Chi nói, “Đẹp không?”

Đẹp, đẹp đến động lòng người, không hổ là hoa khôi Lê Viên.

“Người thật càng đẹp, một bộsườn xám, lay động sinh tư, chúng ta trước kia thường nói, thấy cô ấy, là có thể tha thứ chuyện liên quan đến người cô ấy yêu.”

Không biết có phải hay không mỹ nhân mặt mày đều có chút giống nhau, cậu thế nhưng cảm thấy có chút quen thuộc, giống như gặp qua ở nơi nào. Tiếu Dao móc di động ra chụp ảnh chụp, về đến nhà liền cho Chu Hải Vinh nhìn.

“Biết đây là ai không?”

Chu Hải Vinh lười biếng mà nằm ở trên sô pha nói: “Em chụp khi nào?”

“Hôm nay đi theo sư phụ đi một tiệm làm sườn xám chụp.”

Chu Hải Vinh nhìn nhìn, nói: “Này hẳn là chụp rất nhiều năm trước, dì Phương tuổi trẻ ngày còn trẻ là một đại mỹ nhân, hiện giờ cũng già rồi.”

“Anh còn có gặp qua?” Tiếu Dao hỏi.

“Gặp qua a, năm trước còn cùng nhau ăn cơm.”

Tiếu Dao giật mình hỏi: “Chuyện của bà ấy và cha anh kia, người nhà các anh không đều rất hận bà ấy sao? Anh sao còn cùng bà ấy ăn cơm?”

“Đều là chuyện xưa của thế hệ trước, sớm đã qua. Anh cũng không phải hẹn riêng bà ấy cùng nhau ăn cơm, ngẫu nhiên gặp phải, liền cùng nhau ăn bữa cơm. Nhà của chúng ta chị hai và anh cả hai người bọn họ tương đối chán ghét bà ấy, anh vẫn ổn, mẹ anh cùng ba anh cãi nhau, kỳ thật anh từ nhỏ liền rất hy vọng ba mẹ ly hôn, sau đó cùng dì Phương kết hôn.” Hắn nói, cười một chút, giương mắt nhìn Tiếu Dao, “Ý tưởng này của anh có phải hay không rất kỳ quái?”

“Là có chút kỳ quái, bà ấy tính kẻ thứ ba đi, anh hẳn là nên cùng mẹ anh làm thành mặt trận thống nhất!”

Chu Hải Vinh cười cười, vuốt lông mày nói: “Ba mẹ anh hai người bọn họ đã sớm không còn cảm tình gì, gặp mặt là cải, anh khi còn nhỏ đã chờ mong ba anh trở về, lại sợ ông ấy trở về, thật sự nhìn đủ hai người bọn họ cãi nhau rồi, anh cảm thấy hai người không có tình cảm, không cần dây dưa, hảo tụ hảo tán, miễn cưỡng ở bên nhau, là tra tấn lẫn nhau, đối với con cái càng không tốt, anh liền để lại bóng ma, nhìn không nỗi hai vợ chồng cãi nhau, không tình cảm liền chia tay.”

Tiếu Dao nghe xong trong lòng hơi hơi động, nghĩ đến kết cục của cậu và Chu Hải Vinh.

Đại khái chính là bởi vì như thế đi, Chu Hải Vinh cảm thấy cảm tình đã không còn, liền tách ra, không cần tra tấn lẫn nhau, chính là Tiếu Dao lại không chịu, lặp lại dây dưa, dẫn tới Chu Hải Vinh càng ngày càng chán ghét cậu.

Nguyên lai hết thảy đều có nhân quả.

Chu Hải Vinh lại không biết suy nghĩ này của cậu, tay đặt trên trán, tiếp tục nói: “Lúc anh học lớp 5, đi đến một nhà hàng, trong lúc vô tình gặp được ba cùng dì Phương, nói thật, trước kia, anh vẫn luôn rất sợ ba anh, cảm thấy ông ấy rất hung dữ, cả ngày không có sắc mặt tốt, chính là ngày đó thấy ông và dì Phương ở bên nhau, vừa nói vừa cười, đặc ôn nhu. Anh cũng không dám tin.”

Nhắc lại mấy câu chuyện cũ này, Chu Hải Vinh trở nên có chút thương cảm: “Ba anh và mẹ anh thật sự nên sớm chút ly hôn. Đại khái bởi vì nghĩ như vậy, cho nên vẫn luôn muốn hận dì Phương, nhưng chính là hận không nổi. Anh nói em nghe chuyện khôi hài,” hắn hơi hơi nghiêng đầu, cười nhìn về phía Tiếu Dao, “Khi đó mẹ anh nhắc tới dì Phương liền mắng, cái này hồ ly tinh a, vô sỉ a, con người bà ấy ngày thường đặc biệt thục nữ, vừa nhắc tới dì Phương, miệng không nói được lời nào tốt. Anh cả và chị cả đều chán ghét dì Phương, anh ghét không nổi, một lần đặc biệt áy náy, nghĩ thầm, anh có phải hay không không bình thường a.”

Tiếu Dao cũng nở nụ cười, Chu Hải Vinh bỗng nhiên vươn tay tới, sờ soạng một chút tóc của cậu.

Làm nam chủ công trong《 Hào Môn Nam Tức 》, thiết lập con người Chu Hải Vinh cũng không tồi, giống như bây giờ lúc nhìn cậu, ánh mắt đa tình, cậu nếu là Tiếu Dao bản nhân, đại khái cũng sẽ lâm vào trong nước đầm xuân, chết chìm ở bên trong.

“Em biết không, lần trước chúng ta cãi nhau, anh không phải uống rượu sao? Nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, sau đó liền nghĩ, hai chúng ta không thể giống ba mẹ anh. Hai người bọn họ cũng là tự do yêu đương, em nói cuối cùng như thế nào đi đến nông nỗi kia? Một người trở nên ích kỷ bạc tình, một cái biến thành người đáng thương, người đáng thương có chỗ đáng hận.”

Tiếu Dao nghĩ thầm làm sao bây giờ đâu, cậu tương lai chính là sẽ biến thành người như vậy đáng thương lại đáng giận. Một người như vậy, trong mắt Chu Hải Vinh là bộ dáng gì, trong mắt Chu Hải Quyền thì sao? Là đáng thương nhiều một chút, hay là đáng giận nhiều một chút?

Trường bào kia của cậu thử qua hai lần, tốn mất hơn hai ngày đã làm xong, lúc người trong tiệm mang điến Chu gia, bên ngoài trời đang mưa.

Mấy ngày nay vẫn luôn mưa đứt quãng, thời tiết mới vừa ấm lên liền lại trở nên lạnh buốt. Dì Vương ôm hộp tiến vào, nói: “Tiếu Dao, nói là đồ vật của cậu.”

Chu Hải Vinh một bên ăn cơm một bên hỏi: “Thứ gì?”

“Là quần áo của em.” Tiếu Dao xoa xoa miệng, đi qua nhận lấy.

“Không phải theo như em nói, quần áo không cần mua, anh tìm người đặt làm cho em, mặc càng vừa người chút.” Chu Hải Vinh nói.

“Cái này chính là đặt làm, sư phụ em giúp em làm trường bào.” Cậu nói liền ngồi xổm trên mặt đất mở hộp ra, chỉ thấy bên trong một kiện trường bào than chì sắc, ngực chỗ thêu một đóa hoa lê, sợi tơ thêu hoa cùng màu với trường bào, không cẩn thận căn bản nhìn không ra, đây là tiêu chí quần áo Thẩm phái, quần áo này, phí công nhất đó là thêu thùa, nhìn kỹ dưới cực kỳ tinh mỹ.

“Ai nha, này không phải dân quốc kịch sao.” Dì Vương kinh hỉ mà nói, “Cũng thật đẹp.”

“Em diễn xuất mặc cái này?” Chu Hải Vinh hỏi.

Tiếu Dao gật đầu, có chút yêu thích không buông tay. Cá nhân cậu siêu thích loại quần áo phong cách dân quốc, đáng tiếc ngày thường nào có cơ hội mặc.

“Mặc vào thử xem, nhìn xem hợp không hợp.” Dì Vương nói.

Tiếu Dao cười cười, cậu cũng chờ không kịp muốn mặc vào thử xem, liền đem quần áo lại cất vào hộp, ôm chạy lên lầu đi.

Dì Vương cười đối Chu Hải Vinh nói: “Tiếu Dao lớn lên đẹp, thân điều cũng cân xứng, mặc loại trường bào này, khẳng định đẹp.”

Chu Hải Vinh cười cười, tiếp tục ăn cơm, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, là Chu Hải Quyền cùng Trần Hưng. Trần Hưng đem túi công văn giao cho dì Vương liền đi ra ngoài, Chu Hải Quyền cởi áo khoác, cũng giao cho dì Vương, nói: “Hôm nay ăn đơn giản như vậy.”

“Hai người bọn họ một hai phải ăn chay, này không, liền làm hai cái thức ăn chay, cậu ăn không?”

Chu Hải Quyền nói: “Ăn qua rồi, chỉ là có chút khát nước, múc cho cháu chén canh đi.”

Hôm nay canh làm chính là bắp chè, thanh thanh đạm đạm, hơi ngọt, mang theo vị bắp. Bên ngoài gió có chút lớn, thổi cửa kính sát đất của phòng bếp bên cạnh cửa phòng va đập hai cái, ngoài cửa là sắc xanh mờ ảo, dì Vương qua đi đóng cửa sổ, bọc một thân hơi ẩm trở về, Chu Hải Quyền đã đem kia chén chè uống xong rồi.

“Có cần múc chén nữa không?” Dì Vương hỏi.

“Không cần.” Chu Hải Quyền nói liền cầm túi công văn và áo khoác, xách theo lên lầu. Kết quả mới vừa đi lên bậc thang đầu tiên, liền phát hiện phía trên có người xuống dưới.

Anh liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Này vừa thấy liền ngây ngẩn cả người.

Thủy thanh mộc hoa, kim ngọc người rảnh rỗi.

*Nước trong hoa nở, người tựa vàng ngọc.