[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 28



CHƯƠNG 28

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tiếu Dao và Tô Quát anh một đoạn tôi một đoạn, thế nhưng phối hợp tốt ngoài dự đoán, Tiếu Dao thanh âm trong trẻo hơn một chút, Tô Quát thanh âm dịu dàng hơn một chút, phối hợp khúc sáo, đàn tam huyền cùng đánh nhịp, có một phen ý nhị khác, càng không cần nói hai người chi lan ngọc thụ, nhìn liền cảnh đẹp ý vui.

Cảm xúc của khúc xử lý cũng thực rõ ràng, phía trước một ít phong lưu thú vị, mang theo chút cảm giác mê người, mặt sau kể đến tiểu tình nhân bị phát hiện, đòn hiểm đánh nơi nào, điệu bi thương càng dâng càng cao. Trên đài hai người cũng thu liễm tươi cười, Tô Quát xướng xong “Không được mà nước mắt lã chã”, thời điểm Tiếu Dao đang muốn tiếp, bỗng nhiên nghe thấy đạo diễn ở tai nghe hô: “Tiếu Dao, nhìn máy số 4.”

Cậu sửng sốt một chút, lập tức từ tình cảnh rút ra tới, trong đầu tức khắc trống rỗng, nhạc đệm khoảng cách ngắn ngủn hai ba giây đi tìm máy số 4.

Bọn họ thu tổng cộng năm cái camera, bốn cái cố định cơ vị, một cái du cơ, bởi vì là lần đầu tiên tiếp xúc, lại khẩn trương, lúc trước nhớ cơ vị cậu tiêu phí rất nhiều thời gian, lúc diễn tập đạo diễn cũng không có kêu cậu nhắm ngay máy số 4 a!

Đại khái là quá hoảng loạn, trong đầu cậu trống rỗng, mặt sau máy quay là ánh sáng mạnh, sau lưng đèn đó là một mảnh đen ngòm, mơ hồ có thể nhìn thấy người trong thính phòng, tất cả mọi người đều lẳng lặng mà nhìn cậu. Cậu siết chặt cây quạt trong tay, đuôi mắt liếc nhìn Tô Quát. Tô Quát cũng nhìn cậu, tựa hồ do dự một chút, sau đó làm bộ cùng cậu hỗ động lẫn nhau, khép cây quạt trong tay lại, khẽ mỉm cười chỉ về phía máy số 4.

Tim Tiếu Dao sắp từ cổ họng nhảy ra ngoài, khóe miệng hơi hơi mỉm cười, trên mặt thế nhưng nhìn không ra một chút hoảng loạn, lập tức chuyển hướng về phía máy số 4, động tác tuy rằng mất thong dong, cũng may hữu kinh vô hiểm, dẫm lênnhạc điệu, xướng:

“Canh năm thiên đại minh,

Cha mẹ hắn biết tế tình,

Vô liêm sỉ cái này nha đầu ai,

Bại hoại ta môn đình a.

Hôm nay nhất định phải đem ngươi đánh nha,

Roi da tử dính nước lạnh,

Định đánh không dung tình.”

Lúc xướng đến đây, cậu đem cây quạt trong tay giơ lên, mặt mày hơi hơi rũ xuống, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau lưng đã ướt đẫm. Kế tiếp đoạn này là đoạn cậu thích nhất, mỗi khi hát đoạn này cậu đều có chút kích động, trong đầu một lần nữa khôi phục thanh tỉnh, âm nhạc cũng lập tức dày đặc lên, một đoạn này Thẩm Tinh Chi cải biên rung động đến tâm can, thanh âm cậu lưu lệ, trên mặt tựa tiếc lại không tiếc, trong mắt trong trẻo, xướng đến đại khí bi thương:

“Đại Liên không nói chuyện nói,

Bị buộc liền nhảy hà,

Kinh động lục ca ca,

Tới thăm nước trong hà nha,

Thân nhân ai ngươi chết đều là vì ta nha,

Đại Liên muội muội chậm một chút đi từ từ lục ca ca.”

Xướng từ này vốn là mộc mạc cảm động, xứng với nhạc phối đong đầy tình ý, hơn nữa Tiếu Dao biểu diễn non nớt nhưng chứa đầy cảm tình cùng động tác tứ chi, cực phú sức cuốn hút. Tiếu Dao cũng thay đổi bộ dáng ngày thường trầm tĩnh thủy tú, nhất cử nhất động đều thanh chính hào phóng.

Chu Hải Quyền không nghĩ tới Tiếu Dao xướng nguyên lai là chuyện xưa như vậy.

“Mưa thu hạ liên miên,

Tiết sương giáng kia nước trong hà,

Hảo một đôi chung tình người,

Song song nhảy xuống hà nha,

Si tình nữ tử kia đa tình hán nha,

Biên thành tiểu khúc nhi tới thăm nước trong hà……”

Tiếu Dao bỗng nhiên ý thức được đây là một câu cuối cùng, tức khắc cảm thấy giải thoát, nụ cười trên mặt cũng giãn ra, tươi cười ai uyển, động tác liền tùy ý lên, điệu chậm rì rì, lúc sau âm nhạc đều yên tĩnh, trong yên tĩnh, cậu hát lên:

“Biên thành tiểu khúc nhi tới thăm nước trong hà.”

Vài cái đánh nhịp cuối cùng vang lên, cùng với Tô Quát ngâm nga than nhẹ, một khúc xướng xong, Tiếu Dao cùng Tô Quát đúng bên nhau, tay trái đè lại bụng, tay phải giơ ra, cười với người xem, khom lưng cảm tạ.

Tiếng vỗ tay dưới đài vang lên, chính là trên sân khấu ánh đèn quá sáng, thấy không rõ người trong thính phòng, hình ảnh trong mộng Tiếu Dao Chu Hải Quyền mê đệ vỗ tay, rất đáng tiếc không có thấy!

Bất quá cậu đã đắm chìm trong thả lỏng cùng vui sướng lúc hoàn thành nhiệm vụ, lúc trước có bao nhiêu khẩn trương, hiện giờ liền có bao nhiêu phấn khởi, kích động. Đại khái quá mức phấn khởi, đều đã quên thiết lập nhân vật hiện giờ của mình, thời điểm người chủ trì phỏng vấn bọn họ, cậu biểu hiện tự nhiên hào phóng, mang theochútcảmgiác thiếu niên, cười rộ lên thực xán lạn, lộ một hàm răng trắng. Tô Quát văn tĩnh hơn, cái đầu cũng lùn một chút so với cậu, hai người đứng chung một chỗ, cậu ngược lại giống đại sư huynh.

Người chủ trì thăm hỏi bọn họ, là vì giới thiệu hai người bọn họ, trọng điểm kỳ thật là giới thiệu Thẩm Tinh Chi, liên quan Tô Quát đã thành danh, cuối cùng thuận tiện vì tuyên truyền Thẩm Tinh Chi cùng Tô Quát《 Mẫu Đan Đình 》đang chuẩn bị một phen, hai người liền xuống đài. Vừa đến hậu trường, Tiếu Dao liền lập tức hưng phấn mà mở nút thắc cổ áo, nói với Tô Quát: “Vừa rồi đạo diễn chỉ đạo, thật dọa em một phen, nhờ sư huynh đề điểm ít nhiều, bằng không em lại hoảng một hồi, chỉ sợ từ cũng quên hết.”

“Cậu hôm nay biểu hiện đã đủ tốt,” Tô Quát ôn nhu cười, “Đợi lát nữa sư phụ khẳng định sẽ khen cậu.”

“Anh xem, phía sau lưng em đều ướt đẫm.” Cậu nói liền xoay người sang chỗ khác cho Tô Quát xem phía sau lưng cậu, trên trường bào quả nhiên bị ướt mất một mảng, cũng may trường bào là màu than chì, không nhìn kỹ không ra. Nhưng thật ra Tiếu Dao hoạt bát như vậy, làm hắn có chút không thích ứng, trong ấn tượng, Tiếu Dao tổng thể vẫn là trầm tĩnh không tự tin, thường thường sẽ lộ ra biểu tình quẫn bách cùng vụng về, hiện giờ lại giống thiếu niên mang theo ánh mặt trời, trán đổ mồ hôi cũng lấp lánh.

Thẩm Tinh Chi chỉ chốc lát liền đến hậu trường, quả nhiên mặt mày hớn hở, đôi mắt ông sáng, nhìn ra Tiếu Dao ở trên đài có điểm khác thường, bất quá đối với biểu hiện buổi tối hôm nay của Tiếu Dao, ông vẫn là giơ ngón tay cái lên: “Lần đầu tiên có thể có biểu hiện này, chứng minh sư phụ ta không nhìn lầm người, là nhân tài có thể đào tạo.”

Sau đó ông lại trịnh trọng khen ngợi Tô Quát, nói hắn có dáng vẻ của đại sư huynh, muốn hắn về sau nhiều dìu dắt Tiếu Dao.

Tô Quát cười nói: “Tiếu Dao về sau khẳng định sẽ lợi hại hơn so với con.”

“Đợi lát nữa cùng nhau ăn một bữa cơm đi,” Thẩm Tinh Chi nói, “Hai người các con trước nghỉ ngơi, đợi lát nữa chúng ta lại hội hợp.”

Tiếu Dao thay quần áo, sau đó đi toilet, đi rửa mặt một phen, lúc ra ngoài, lại thấy Tô Quát ở ngoài hiên hút thuốc, thấy cậu ra tới, liền bóp tắt điếu thuốc trong tay.

Tiếu Dao không nghĩ tới người như Tô Quát thế nhưng cũng hút thuốc. Bất quá Tô Quát vừa thấy cậu ra tới liền dập tắt thuốc, cậu cũng ngượng ngùng, vào phòng chờ Thẩm Tinh Chi. Thời điểm tiệc tối sắp kết thúc, di động liền vang lên, là Chu Hải Vinh gọi đến, hỏi: “Em diễn xong rồi đi?”

“Xong rồi, anh đến rồi sao?”

“Anh ở dưới đài truyền hình, em ở phòng nào, anh lên tìm em.”

Tiếu Dao lý luận phân tích, cảm thấy Chu Hải Vinh lần này tới, khẳng định sẽ không tay không. Vì tránh cho trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, cậu vội nói: “Người ở đây quá nhiều, rất loạn, em xuống tìm anh đi.”

Cậu tắt điện thoại đi xuống lâu, đi ra khỏi đại sảnh đài truyền hình, liền thấy Chu Hải Vinh đứng phía trước siêu xe, tay đút túi quần, khốc khốc túm túm, ăn chơi trác táng sức mạnh mười phần, thấy cậu ra tới, lập tức nhếch miệng cười, từ trong xe móc ra một bó hoa hồng.

Một bó rất lớn, đỏ kiều diễm. Tiếu Dao cảm thấy may mắn là mình xuống dưới.

“Chúc mừng diễn xuất viên mãn thành công!”

“Sao anh biết được em thành công?” Tiếu Dao tiếp nhận bó hoa nói.

“em cho rằng anh không đi xem, liền không có bằng hữu đi xem sao?” Chu Hải Vinh cười nói, “Anh đã hỏi qua, bạn anh nói em xướng đặc biệt tốt, đều bị em mê hoặc. Đi đi đi, dẫn em đi chúc mừng một chút.”

“Sư phụ em nói muốn mời em cùng sư huynh ăn cơm.” Tiếu Dao hơi có chút ngượng ngùng mà nói, “Nếu không, chúng ta đổi ngày?”

Chu Hải Vinh mặt liền kéo xuống tới, nói: “Từ chối!”

Tiếu Dao cũng có chút hổ thẹn: “Đều đã nói xong……”

Chu Hải Vinh đen mặt nghĩ nghĩ: “Vậy em gọi điện thoại Thẩm Tinh Chi, nói anh mời bọn họ ăn cơm, cảm ơn bọn họ trong khoảng thời gian này vất vả chỉ đạo em.”

Chủ ý này ngược lại khá tốt, Tiếu Dao liền gọi điện thoại cho Tô Quát, Tô Quát không có gì ý kiến, chỉ là muốn xem ý Thẩm Tinh Chi. Hiện giờ Thẩm Tinh Chi còn chưa ra, cũng không tiện gọi điện thoại cho ông, Tiếu Dao liền gọi Tô Quát ra, mọi người cùng nhau ở dưới lầu chờ.

Thời điểm Tô Quát từ đại sảnh đài truyền hình ra ngoài, thật xa liền thấy được hoa hồng trong tay Tiếu Dao, một bó thật lớn, đỏ chói mắt, cơ hồ chặn nửa người trên Tiếu Dao. Hắn đi qua, thời điểm nhìn thấy Chu Hải Vinh sửng sốt một chút.

Tiếu Dao tìm một đối tượng cao phú soái, hắn nghe Thẩm Tinh Chi nói qua, chỉ là nghề này của bọn họ này mặc kệ nam nữ, tuy rằng không thiếu người tìm được kẻ có tiền, nhưng không phải người lùn tiền nhiều, thì là lão nam nhân, hắn không nghĩ tới Chu Hải Vinh bản nhân cao lớn soái khí như vậy, nhất thời ngược lại có chút ngượng, cười chào hỏi Chu Hải Vinh.

“Đây là Đại sư huynh của em, Tô Quát.” Tiếu Dao ôm bó hoa giới thiệu.

Chu Hải Vinh thực khách khí mà duỗi tay nói: “Chu Hải Vinh, nghe danh đã lâu.”

Tô Quát hơi có chút câu nệ mà bắt tay Chu Hải Vinh: “Xin chào.”

Trong đại sảnh đài truyền hình dần dần náo nhiệt lên, không ngừng có người từ bên trong ra, xem ra là tiệc tối tan cuộc. Tô Quát vội nói: “Tôi gọi điện thoại cho sư phụ, hai người chờ ở đây.”

Hắn nói liền đi xa một ít, gọi điện thoại cho Thẩm Tinh Chi. Tiếu Dao thấy người càng ngày càng nhiều, liền muốn đem hoa hồng đặt vào trong xe Chu Hải Vinh. Chu Hải Vinh cười ngăn cậu lại: “Thu được hoa cũng muốn e lệ.”

Nói liền đem cửa xe cấp khóa, không cho hắn bỏ vào đi. Tiếu Dao ôm hoa đứng bên cạnh siêu xe, rất giống một bình hoa được phú nhị đại bao dưỡng.

Nhưng đây mới là thiết lập nhân vật cậu nên có.

Nghĩ đến đây, Tiếu Dao liền bình tĩnh mà ôm hoa đứng phía trước đám người, người qua đường không ngừng mà đánh giá, trong lòng mặc niệm: “Không có việc gì không có việc gì, về sau những người này ai biết ai a, bọn họ và người Chu gia giống nhau, đều là khách qua đường!”

Chu Hải Quyền cùng Triệu Tuân từ đài truyền hình đại sảnh ra tới thời điểm, liền thấy Tiếu Dao cùng Chu Hải Vinh đứng chung một chỗ, trong lòng ngực ôm một bó hoa hồng lớn, đại khái là hoa hồng đỏ kia quá chói mắt, trong đám người liếc mắt một cái liền thấy.

“Kia không phải lão nhị nhà cậu sao?” Triệu Tuân dẫn đầu nhận ra Chu Hải Vinh, anh ta đối với Tiếu Dao lúc bình thường không quá quen thuộc.

Chu Hải Quyền không nói chuyện, tới bên cạnh bậc thang chờ Trần Hưng lái xe lại.

Triệu Tuân gần đây vẫn luôn cùng vợ anh ta nháo ly hôn, tâm tình không được tốt, hiện giờ khó gặp được, hẹn cùng đi uống rượu.

Tiếu Dao cũng thấy được Chu Hải Quyền, đại khái cái đầu cao, người cũng có khí thế, trong đám người mênh mông, liếc mắt một cái cũng có thể thấy anh, huống chi nam nhân bên người anh, vô luận chiều cao, khí tràng, mọi thứ thua anh. Hai thân cao thể trường, vừa thấy liền biết là nam nhân phi phú tức quý, chính trang, vớ giày da, chân dài miên man, trong đám người quả thực nổi bật.

Phát hiện Chu Hải Quyền xuyên qua đám người nhìn qua cậu ở bên này, Tiếu Dao nhanh chóng giơ bó hoa hồng trong tay kia lên, che mặt mình. Đại khái phát hiện cậu trốn tránh, cũng có lẽ là cùng nam nhân bên người nói tới chuyện vui vẻ gì, khóe miệng Chu Hải Quyền bỗng nhiên cứng đờ, vừa nhìn qua bên này, vừa nở một nụ cười, trong bóng đêm, thế nhưng đẹp phá lệ ôn nhu.

Chu Hải Quyền, lớn lên kỳ thật cũng là không tồi. Người không thường cười đột nhiên cười rộ lên, quả thực làm người nhìn tâm đều phải hòa tan một nửa.

Đại bá ca, xin anh không cần cười như vậy, bảo trì thiết lập nhân vật gia trưởng phong kiến uy nghiêm của anh đi!