Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm

Chương 135: Có lại hơi ấm



Sau khi dùng bữa xong, Hàn Liên muốn về nhà nghỉ trưa. Lãnh Phong nhìn cậu chuẩn bị rời đi mà lòng không nở chút nào, vội vàng ôm bụng 'a' một tiếng đầy đau đớn.

Hàn Liên vừa bước ra tới cửa, nghe tiếng hắn liền quay lại: "A... Anh làm sao vậy?"

Lãnh Phong thấy cậu sốt sắng vô cùng vui vẻ trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ mặt đau đớn: "Anh không sao... Hm..."

Hàn Liên vội vàng đỡ hắn vào lại sô pha: "Mặt anh nhăn nhó như khỉ rồi mà con bảo không sao? Đợi em lấy túi nước nóng chườm cho anh."

Lãnh Phong gật đầu: "Ừm."

Hàn Liên lo lắng nhìn hắn một cái rồi chạy đi, lúc trở về ngoài túi chườm nóng ra thì còn cầm theo thuốc và một ly nước ấm.

Lãnh Phong nhìn thấy thuốc theo bản năng nhíu mày.

Hàn Liên tưởng hắn lại chê thuốc xấu xí, liền nghiêm mặt: "Không được bỏ thuốc! Xấu cũng phải uống!"

Lãnh Phong nhìn Hàn Liên hung dữ, hắn ngoan ngoãn uống thuốc rồi nằm xuống để Hàn Liên chườm túi nóng lên bụng cho hắn.

Lãnh Phong nằm nhìn cậu lo lắng cho mình nói: "Nếu không em ở lại với anh được không, nếu không lại vào phòng anh nghỉ trưa?"

Hàn Liên nghĩ nghĩ lại không muốn bỏ hắn ở ngoài phòng khách một mình lại nói: "Thôi vậy để em lấy gối ra đây nằm canh anh lỡ lát nữa lại đau bụng."

Lãnh Phong khẽ mỉm cười "ừ" một tiếng.

Hàn Liên chạy lon ton vào trong phòng Lãnh Phong lấy gối, sau đó tầm mắt lại dừng trên đống thuốc ở đầu giường.

Là thuốc ngủ.

Số lượng rất nhiều nằm vương vãi khắp nơi, bên cạnh đó còn có tờ bệnh án về việc mất ngủ nghiêm trọng, mà tên bệnh nhân là Lãnh Phong.

Sắc mặt Hàn Liên trầm xuống lật xem thời gian hắn bị chứng bệnh này.

Chẳng lẽ là do đau dạ dày ảnh hưởng.

Cậu nghi ngờ lật xuống đến những tờ bệnh án đầu tiên, tính theo thời gian hiện tại bệnh của hắn đã kéo dài day dẳng bốn năm rồi.

Bốn năm...

Vậy ra hắn nhìn thấy thuốc thì nhíu mày không phải do thấy nó xấu xí như cậu nghĩ mà là theo bản năng chán ghét có đúng không?

Hàn Liên trầm mặt để bệnh án xuống ôm gối bước ra ngoài.

Lãnh Phong đang ngồi đợi cậu, vừa nhìn thấy cậu hắn liền mỉm cười: "Lại đây."

Hàn Liên xoắn xuýt muốn hỏi hắn một chút nhưng cuối cùng vẫn im lặng đi lại chổ Lãnh Phong.

Cậu hỏi: "Sao vậy?"

Lãnh Phong vỗ vỗ chổ bên cạnh mình: "Nằm xuống đi, chúng ta nghỉ trưa ở chổ này."

Hàn Liên từ chối: "Em qua sô pha kia."

Lãnh Phong lập tức kéo cậu lại: "Sô pha này to hơn, nằm rất thoải mái."

Hàn Liên:"..."

Náo loạn một hồi cuối cùng cũng trôi qua một bữa trưa.

Ba giờ chiều giúp việc đến muốn dọn dẹp và nấu bữa tối thì phát hiện căn nhà luôn trống vắng lạnh lẽo, hôm nay dường như đã bắt đầu có nhiệt độ ấm áp, bà không khỏi tò mò nhìn sang phòng khách chỉ thấy trên sô pha có hai bóng người đang ôm nhau nghỉ trưa. Một là ông chủ của bà còn người kia là một thanh niên rất đẹp.

Bà đã làm việc ở đây gần bốn năm rồi, bình thường bà chỉ cần đến làm vào buổi sáng và tối dọn dẹp sơ phòng ốc và chuẩn bị bữa ăn là được nhưng đa phần mỗi khi đến dọn dẹp thức ăn đều chưa từng được động qua hoặc đã được ăn chút ít.

Bốn năm qua bà cũng biết ông chủ của mình mắc bệnh mất ngủ rất nặng bà cũng từng khuyên cậu ấy. Nhưng cuối cùng hắn vẫn cứ như vậy, sau đó bà liền không khuyên nữa chỉ cố gắng bồi bổ trong thực đơn cho hắn.

Hiện tại nhìn hắn ôm thanh niên kia ngủ, trên khóe miệng còn giương lên một nụ cười, bà liền biết bà có thể yên tâm rồi. Hẳn người kia chính là người ông chủ chờ đợi như lời trợ lí Cẩm Lạc nói chăng?

Thật tốt quá cậu ấy đã trở về rồi.

Bà bước vào phòng bếp để chuẩn bị bữa tối cho hai người họ, bà tận lực làm việc một cách nhẹ nhàng hết sức có thể. Để cho hai người họ nghỉ ngơi nhiều một chút.

Đến khi Hàn Liên mơ màng tỉnh dậy thì di giúp việc đã làm xong công việc của mình và rời đi trước, cậu đơn giản vệ sinh cá nhận rồi ngồi xem ti vi đợi tới giờ dùng bữa tối.

Sau khi dùng xong bữa tối thì Hàn Liên chuẩn bị về Hàn gia. Lãnh Phong lập tức kéo cậu lại: "Tiểu Liên ở lại với anh đi có được không?"

Hàn Liên cười khẽ: "Sao vậy?"

Lãnh Phong nghiêm mặt: "Tối rất có thể anh lại bị đau bụng."

Hàn Liên cười hắn, muốn kiên quyết từ chối lời đề nghị ở lại qua đêm này. Nhưng lời lên đến miệng lại nhớ tới những viên thuốc ngủ vương vãi trên đầu giường kia, những tờ bệnh án được kẹp lại thành một cọc dày.

Hàn Liên nhất thời mềm lòng, gật đầu đồng ý.

Lãnh Phong vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lí mặt dày vờ bị đau bụng lần hai. Không ngờ Hàn Liên lại đồng ý với hắn. Lãnh Phong vô cùng cao hứng.

Hàn Liên thấy hắn như vậy liền ho một tiếng: "Khụ... Ừm, vậy chăn để ở đâu?"

Lãnh Phong nhìn cậu: "Chăn không phải trong phòng anh sao?"

Hàn Liên nhìn hắn nhíu mày: "Ai bảo muốn ngủ cùng với anh? Em muốn ngủ ở phòng khách!".

Lãnh Phong muốn kì kèo: "Nhưng mà..."

Hàn Liên không cho hắn kì kèo: "Bây giờ nếu không ngủ phòng khách thì em sẽ đi về."

Lãnh Phong đành phải thỏa hiệp.

Giúp Hàn Liên chuẩn bị phòng khách xong Lãnh Phong liền nhớ đến việc cậu không có đồ để thay liền về phòng tìm được một cái áo sơ mi vẫn chưa dừng tới và một cái quần ngắn đưa cho cậu.

Hàn Liên nhận lấy đi tắm rửa vệ sinh cá nhân rồi lên giường nghỉ ngơi.

Lãnh Phong đứng ở trước cửa phòng cậu, giúp cậu tắt đèn: "Ngủ sớm đi, ngủ ngon."

Hàn Liên vùi đầu trong gối ừm một chút.

Ngủ cả buổi trưa đối với Hàn Liên cũng chẳng ảnh hưởng gì cả gì cần dính tới giường là cậu lại mê man buồn ngủ rồi.

Sau khi xác nhận Hàn Liên đã ngủ Lãnh Phong mới rón rén lẻn vào phòng Hàn Liên, vén chăn nhảy lên giường ôm người vào lòng.

Hôm nay là đêm đầu tiên trong 4 năm qua hắn yên ổn ngủ mà không cần trợ giúp của thuốc ngủ.

____________________

Lời hẹn hai chương chắc bị tui dời nữa rồi (╥ᆺ╥;) hôm nay là ngoài ý muốn mẹ tui muốn mượn điện thoại của tui dùng nên chỉ tạm thời viết được một chương thôi.

Haizz mỗi lần bị mượn điện thoại là coi như rằng mỗi lần sợ hãi. Mẹ tui biết tui là hủ nhưng mẹ k biết trong máy tui đang lưu trữ những gì (*꒦ິ꒳꒦ີ)