Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình

Chương 177



Phạm Gia Huân nằm trên giường, nghĩ đến tình huống truyện một chút, hắn đang suy nghĩ bản thân có nên tích trữ đồ ăn, đồ hộp trước không. Cái kho hệ thống để lại thì không thiếu thứ gì, con cháu ba đời có xài hoang phí vẫn cứ thoải mái nhưng bản thân Bạch Nhược Liên lại chỉ có cái không gian bắt đầu nuôi trồng không lâu kia thôi. Suy đi tính lại, hắn cảm thấy cứ để đến khi mạt thế nổ ra rồi đi thu thập vật tư thì hơn.

Phạm Gia Huân nghịch điện thoại một hồi rồi ngủ luôn, trong mơ, hắn thấy boss phản diện Phương Tân vừa nhìn mình vừa nở nụ cười quyến rũ. Đang mơ đến cái đoạn boss phản diện cởi âu phục để show body thì Phạm Gia Huân bị tiếng chuông báo thức làm giật mình mà tỉnh dậy.

Bây giờ đang là nghỉ hè, việc chạy bàn ở quán cà phê Nắng Chiều thì hắn đã xin nghỉ từ hôm qua. Dù sao mạt thế chỉ còn tầm mười tháng nữa thôi, hắn cảm thấy bản thân vẫn nên học thêm một vài kỹ năng thì hơn. Bạch Nhược Liên thân là nữ chính cũng cảm nhận được tai hoạ sắp giáng xuống, nàng nói bản thân cũng sẽ nghỉ công việc ở bánh kem Tây Hồ để tập trung phát triển không gian.

Vốn ngày đầu có được không gian, Bạch Khởi và Bạch Nhược Liên đã tìm hiểu và thực hành trồng lúa, cũng học theo trên mạng làm ra guồng nước giã gạo rồi. Gạo thì không cần lo, rau xanh cũng đã trồng được không ít, chỉ còn tôm cá là chưa có.

Mà báo thức này chính là chuông báo cho việc hai anh em đi ra ngoại thành tìm hiểu thêm về kiến thức nuôi trồng thủy hải sản. Tìm hiểu là phụ, dù sao những kiến thức này cũng có thể xem trên mạng, mục đích chính là mua con giống và một số máy móc cần thiết.

Phạm Gia Huân ban đầu đã muốn phun ra rằng nhân vật chính sẽ có hào quang bảo trợ. Mấy thứ nuôi trồng kiểu này chỉ cần thả là sẽ được hào quang phổ độ cho tự sống. Nhưng hắn lại nhớ ra con giống và máy móc thì không gian không đẻ ra được, cho nên chuyến đi này là thiết yếu.

Vừa mới ra ngoài cửa, Phạm Gia Huân lại thấy một bó hồng siêu to khổng lồ trước cửa. Bạch Nhược Liên như đoán được người nhận chính xác là ai, bản mặt hiện lên hai chữ "hóng hớt" rõ to và sắc nét.

Phạm Gia Huân mới cầm ra tấm thiệt, ánh mắt mới lướt qua đã thấy những dòng chữ khiến người ta nổi da gà. So với nội dung của tấm thiệp trước đó, tấm thiệp này càng sướt mướt sến súa hơn bao giờ hết. Cũng không biết ai lại có thể nghĩ ra những lời loại trên cả kinh điển này cơ chứ.

Trước tiên, Phạm Gia Huân và Bạch Nhược Liên ra trụ ATM rút tiền đã. Xe máy đang chạy êm ru trên đường thì một chiếc xe sang bốn bánh vượt lên lấn làn, chạy được một đoạn thì đột ngột dừng lại. Phạm Gia Huân nhanh tay phanh kịp, chỉ cần nhanh hơn xíu là ảnh hưởng đến cái sổ đỏ rồi. À quên, hắn làm gì có sổ đỏ đâu, căn nhà hiện tại hắn ở là nhà thuê mà.

Nếu là các tiểu thuyết khác thì có khi Bạch Nhược Liên đã xông lên để tặng cho người lái xe ba chữ "vô ý thức" nhưng ở cái thế giới được thiết lập "Kẻ có tiền luôn đúng, nếu kẻ có tiền sai thì xem lại điều trên", Bạch Nhược Liên lại cũng không có mồm miệng tay chân nhanh hơn não; cho nên hai anh em chỉ đành dừng xe chờ chiếc xe sang phía trước di giá.

Phương Thiên ngồi trong xe sang, cũng chẳng hiểu tại sao bản thân lại phải mang chiếc xe siêu sang của mình ra để lấn làn, để vi phạm giao thông chỉ để chặn đường anh dâu tương lai. À đúng rồi, là do cô đang di chuyển trong làn đường xe bốn bánh thì tự nhiên cái xe đằng trước của Long Ngạo Thiên đột ngột dừng lại, Phương Thiên phanh không kịp chỉ đành buộc phải lấn sang làn xe máy để né. Ai ngờ chạy trời không khỏi nắng, chiếc xe máy đằng trước lại dừng lại bất ngờ, cũng may lần này cô kịp thời phanh lại.

Nhìn thái độ của người lái xe máy đằng trước, cô thừa biết người ta là cố ý dừng xe để dằn mặt cái người đi lấn làn là cô. Một vài phút sau, người lái xe máy đằng trước cũng nhìn thấy chiếc xe của Long Ngạo Thiên đang đứng yên một chỗ ngay giữa đường cách một đoạn không xa, người ta mới chịu tiếp tục di chuyển.

Phương Thiên trong lòng cay cay cay. Nếu không phải ngại mọi người nhìn cô phi kiếm rồi đăng video lên mạng thì cô đâu có lái xe thế này. Nếu đây mà là giới tu chân, cô đảm bảo sẽ cho Long Ngạo Thiên vài tấm phù cho anh ta ám vận xui. À không, không cần phải ở giới tu chân, hiện đại cũng xài được. Nghĩ xong, Phương Thiên hạ kính xuống một chút, ném ra hai tấm phù, khiến chúng bay một đường tới chỗ Long Ngạo Thiên.

Phương Thiên lái xe rời đi. Long Ngạo Thiên vẫn chẳng hai biết hai tấm phù đó đã bám lên mình. Bởi anh ta đang bận ngắm hai người đang dừng xe máy sau xe của Phương Thiên. Thông qua chiều dài của chân và lưng, anh ta hoàn toàn nhìn ra người nam lái xe đằng trước thấp hơn cô gái ngồi đằng sau nhiều. Mà cô gái ngồi đằng sau thì anh ta biết, nàng là Bạch Nhược Liên, kẻ nghèo khỉ cùng chuyên ngành nhưng là khoá dưới chứ ai. Còn nam thanh niên hơi lùn, hơi béo kia hẳn là anh của Bạch Nhược Liên - Bạch Khởi rồi.

Tính ra Bạch Nhược Liên không phải người duy nhất có gia cảnh bình thường trong trường trong lớp nhưng không hiểu sao anh ta lại thấy nàng đặc biệt hơn những người khác. Long Ngạo Thiên cảm thấy như vậy là khi vô tình nghe được các nữ sinh nói đến những người đẹp trai, hầu như ai cũng bình chọn cho anh ta hoặc cái thằng cứ ra vẻ nguy hiểm Phương Tân, chỉ có Bạch Nhược Liên đưa ra lựa chọn là Bạch Quân - quản lý của quán cà phê Nắng Chiều.

Long Ngạo Thiên cũng từng đến đó một lần, quả thực Bạch Quân cao hơn hắn một chút, cơ thể có vẻ đô hơn một chút, bản mặt thu hút hơn một chút thôi sao. Cho đến khi nhìn thấy từng đoàn từng nhóm nữ sinh vào cà phê Nắng Chiều thì Long Ngạo Thiên mới ngộ ra câu trả lời của Bạch Nhược Liên không chỉ đơn thuần là khen Bạch Quân, mà còn để gợi lên trí tò mò để các nữ sinh khác tìm đến cà phê Nắng Chiều để nơi đó tăng doanh thu.

Sau khi thoát khỏi trạng thái ganh đua kia, Long Ngạo Thiên đã ngộ ra Bạch Nhược Liên lúc ấy không phải tạo nét, cũng không phải biết anh ta ở gần đó rồi nói vậy để gây ấn tượng. Tiếp theo Long Ngạo Thiên rơi vào trầm lặng, quả nhiên quay đi quay lại bản thân mới là thằng đần, không những đần lại còn thích ảo tưởng.

Một Bạch Nhược Liên lại có thể đưa trạng thái tinh thần anh ta trải qua một loạt cảm xúc, Long Ngạo Thiên cảm thấy nàng thật đặc biệt, thật khác lạ với những người mà anh ta gặp trước đây.