Xuyên Tới Nữ Tôn Nuôi Bốn Chồng

Chương 62: Ngô gia hồi kinh



Khoảng thời gian này Thanh Nhạn cảm thấy cuộc đời mình như được thăng cấp, hắn đặt thợ mộc Lưu một chiếc xe đẩy nhỏ, đẩy theo bếp than và nồi hấp ra chợ.

Bánh được nặn sẵn từ tối hôm trước, sáng chỉ việc nhóm bếp hấp chín là sẵn sàng bán. Buổi sáng hắn sẽ đẩy xe ra chợ, vừa mua thức ăn vừa rao bán, sau đó đẩy xe về đầu ngõ, bán hết số bánh còn lại mới vào nhà nấu cơm.

Công việc khá nhẹ nhàng.

Sau khi Tống Kiều Thư có thai, bọn họ thống nhất bên cạnh nàng lúc nào cũng phải có người, thời gian của hắn là buổi chiều.

Nguyệt Hải Đường cho người đưa đồ đến, bao gồm một xe lựu đỏ Phú Châu, một rương vải phương bắc và mấy thứ trang sức may mắn cho trẻ con. Tống Kiều Thư hài lòng chia cho mỗi người một ít.

Đám nam nhân:???

Vải vóc thì cũng thôi, chứ mấy thứ trang sức trẻ con này họ cầm làm gì?

Thê chủ cho họ nào dám từ chối, nên mặc dù không hiểu vì sao nàng lại cho họ vẫn nhận lấy, cẩn thận cất đi.

Hôm nay bán hết bánh sớm, Thanh Nhạn vui vẻ đếm tiền thu được. Trừ tiền nguyên liệu, tiền trả nợ thê chủ cho mượn để mua xe, hắn vẫn dư ra mấy đồng, tích cóp đến cuối năm gửi về cho cha đẻ một ít.

Nhà hắn chỉ có hai người con trai, năm nay Thanh Yến đã gả, cha mẹ người què người có tuổi, hắn không nỡ để họ cô đơn vất vả. Dẫu thê chủ đồng ý phụng dưỡng, hắn vẫn muốn tự mình bỏ thêm vào ít nhiều.

“Thanh Nhạn về rồi à.” Tống Kiều Thư ngồi cặm cụi tính sổ sách. “Nay chàng về Diệp Đông thôn đúng không? Đi đi kẻo muộn.”

“Ta biết rồi, đến tố tai sẽ quay về.”

“Không cần về gấp đâu, ở lại đó một đêm hàn huyên với phụ mẫu cho họ vui.”

“Nhưng còn bánh bao…” Hắn nắm vạt áo, vốn tính thức khuya nặn bánh mai đem bán, nếu ở lại một đêm thì mai phải nghỉ mất.

“Cái đồ tham công tiếc việc nhà chàng.” Nàng cười mắng. "Nghỉ một bữa mà thôi, người ta sẽ không vì chàng nghỉ nột hôm mà quay lưng đâu. Mang thêm mấy cân thịt qua nhờ họ hàng chiếu cố phụ mẫu, kẻo khi ta lâm bồn không ai để ý hai người già bọn họ.

Thanh Nhạn đồng ý, thu xếp đồ đạc.

Ngẫm nghĩ thế nào, hắn qua chỗ Lưu thợ mộc, hỏi đệ đệ có cần gửi gì về không, tiện đường mang lựu cho hắn luôn.

Thanh Yến nhìn giỏ lựu đỏ đắt tiền trong tay, lại ngó lựu thịt, vải vóc trên xe, lòng thầm tiếc hận không ngừng. Nếu ngày đó hắn gả cho Tống Kiều Thư, giờ những thứ này không phải đều là của mình sao?

“Ca chờ chút, ta có ít gạo.” Thanh Yến sai người học việc vào kho bê bao gạo nhỏ tới cho mình, bên trong hắn đã nhét sẵn một túi tiền. Đây là tiền thê chủ cho hắn tiêu vặt, hắn lét lút để dành cho cha mẹ. Nhà thê chủ phúc hậu, cho thông gia một bao gạo không thành vấn đề, vì muốn hơn thua với đại ca nên hắn mới nhét thêm tiền riêng.

“Còn nữa, chỗ ta có hai chiếc ghế khá mới, ca về ném bỏ hai cái ghế cũ lung lay đi.”

Cha mẹ tiếc tiền, cố chấp ngồi cái ghế họ mua từ hồi mới cưới. Giờ không ai ở nhà chăm lo cho họ, chẳng may ngã ra đấy lại gãy xương rụng cốt.

Thanh Yến gả vào nhà thợ mộc, mấy thứ nội thất chẳng hiếm, chỉ thiếu cơ hội đưa về nhà.

Cứ vậy Thanh Nhạn đánh xe, chở đầy đồ dùng phong phú về thôn Diệp Đông, khiến dân làng trầm trồ bàn tán.

Thanh Tử Đằng què chân đang ngồi dưới gốc cây hút thuốc. Từ xa, mấy đứa trẻ con chạy tới báo tin: “Thanh đại ca đánh xe la về.”

“Nhiều đồ, Thanh đại ca mang nhiều đồ về lắm.”

Nghe vậy nội tâm bà sướng rơn, hét ầm lên: “Diệp Chí, Diệp Chí ông đâu rồi.”

Diệp Chí đang hái rau sau vườn, vội chạy ra tay còn chưa rửa, dính đầy đất: “Đây đây đây.”

“Tiểu Nhạn về, ông mau đi đón. Ai hỏi nhớ đỡ lời, ta sợ nó đi lâu quên mất họ hàng, lại mang tiếng leo được cành cao quên gốc.”

Ngụ ý gặp họ hàng nhớ khoe khoang cho họ đỏ mắt.

Bao năm họ bị cười chê chỉ đẻ được hai đứa con trai, về già không ai nuôi, giờ cả hai đều lấy được nhà tử tế trên trấn, phải lên mặt mới được.

Khi Diệp Chí thấy đủ thứ chất trên xe, hai chiếc ghế gỗ tốt, vải gạo thịt thà các thứ, mồm ông không ngậm lại nổi, cứ toe toét cười, giả vờ trách móc: “Có lòng thăm hai ông bà già này là được rồi, quà cáp làm gì cho tốn kém.”

Đoạn quay qua nói với một ông lão từng muốn hỏi cưới Thanh Yến: “Ghế nhà con dâu nhỏ ta đóng đấy, chao ôi Tiểu Yến lo lắng mẹ nó đau chân ngồi ghế cũ nguy hiểm đây mà. Còn con la này con dâu cả ta mới mua, Tiểu Nhạn cứ hỏi ta có muốn một con không, hai ông bà già chỉ cần làm mấy mảnh ruộng cũng đủ sống, cần la mà làm gì. Phải từ chối mãi nó mới thôi.”

Mọi người nghe thế thầm thổn thức, nhận đi mà Diệp lão, nhà ông có la rồi họ có thể mượn để làm ruộng.

Thanh Nhạn: “…”

Cha mẹ khoe khoang thế này hắn biết nhờ vả ai chiếu cố họ đây?

Bên này Thanh Nhạn đang nhức đầu vì cha mẹ mình, bên kia Ngô Kiêu và Quan Tự Phong nhức đầu vì anh trai em gái họ đến thăm.

Không sai, Ngô Bình Tú dẫn Quan Dương Dương tới Tống gia để cáo từ.

Họ sẽ hồi kinh.

Hôn sự Ngô Bình Tú và Quan Dương Dương được cử hành từ nửa tháng trước, Tống Kiều Thư không tham dự, chỉ cho người mang quà mừng tới, cáo lỗi rằng nội viện bề bộn không tiện tham dự.

Hai nhà Ngô Quan tự hiểu.

Thân thể Ngô Bình Tú đã ổn định, bụng hơi nhô, ngồi nhàn nhã uống nhà. Bên cạnh, Quan Dương Dương săn sóc đút cho nàng ta miếng điểm tâm.

Qua vụ tự hại mình suýt sảy thai này, bọn họ đã an phận hơn rất nhiều.

Hàn huyên một hồi, mặc cho thái độ thờ ơ khó ở của Tống Kiều Thư, Quan Dương Dương vẫn kiếm chuyện để bàn. Cuối cùng vẫn là Ngô Bình Tú được nuông chiều từ nhỏ không kiên nhẫn nói thẳng: “Lần này ta qua, trước để tạ lỗi vì lần trước lỗ mãng, liên luỵ tới Quan đệ đệ, sau là thông báo vài ngày nữa Ngô gia hồi kinh, tẩu có quan hệ mật thiết với hai nhà, bỏ quá cho vợ chồng trẻ bọn ta, đừng náo loạn khiến mọi người khó xử nữa.”

Tống Kiều Thư tức quá hoá cười, đâu ra cái kiểu đến nhận lỗi mà nói nàng thành kẻ gây sự thế.

Cũng biết nàng có quan hệ mật với hai nhà cơ đấy, một người tiểu phu nàng bị giam trong nhà lao, thoát được lưu đày nhưng lại ăn đòn, một tiểu phu khác bị giam lỏng ở nhà nội, giờ trở về tuy không thể hiện rõ nàng vẫn cảm thấy hắn xấu hổ.

Nhà nàng bị đôi vợ chồng ngu xuẩn này làm cho một trận suýt tan tành, giờ có mặt mũi ngầm chỉ trích nàng náo loạn?

Quan Dương Dương thấy mặt nàng âm u như trời sắp giông, bụng kêu không ổn.

Vốn hắn chẳng để ý nhiều tới người em dâu này, nàng không tham gia hôn lễ, trưởng bối hai nhà chỉ cười xuỳ một tiếng.

Nội viện bề bộn? Nghe là biết đang ám chỉ vụ việc kia!

Một bà chủ nhỏ thôi mà, làm mình làm mẩy cho ai xem chứ?

Mẹ hắn dù gì cũng lên Tri huyện, tự cho mình cao thượng không trách con dâu thiếu lễ nghĩa.

Ngô lão thái thái thiên vị cháu gái, hùa theo nói cháu trai mình thô kệch gả cho bà chủ nhỏ tầm nhìn hạn hẹp.

Hắn đang định vỗ mông bà ngoại chồng thì tiếng cười của nữ nhân cắt ngang, mọi người quay đầu xem ai xen vào.

“Bà chủ Nguyệt?”

Là nhân vật có tiếng tăm, đương nhiên Nguyệt Hải Đường được mời tham dự hôn lễ. Nàng ta mặc áo lụa thêu hoa văn cánh én, cả người toát lên khí chất tự do phóng khoáng khiến những nam nhân chưa vợ nhộn nhạo liếc mắt đưa tình.

Thật muốn làm thứ phu nàng ta quá đi!

Có biết bà chủ Tống mới mang lựu đỏ Phú Châu tặng mấy nhà thân cận không? Đều bà chủ Nguyệt chuyển tới đấy! Người có thể chuyển trái cây cấp tốc từ Phú Châu tới Dĩ Chuyển năng lực chắc chắn hùng hậu, gả cho nàng cả đời không lo ăn mặc.

“Vừa rồi bà chủ Nguyệt cười gì thế?”

Nguyệt Hải Đường dùng quạt che miệng, bốc một nắm đậu phộng, nghiêng đầu trả lời: “Vô tình nghe hai vị trưởng bối nói Tống Kiều Thư nhỏ bé hạn hẹp, ta không nhịn được cười, thất lễ thất lễ.”

Quan Thiên Đông nhướn mày: “Xin ngài chỉ giáo.”

Người bên cạnh nhanh nhẹn kéo ghế mời ngồi, nàng ta cũng không khách khí. Ung dung bốc mấy viên đậu phộng bỏ vào miệng nhai, khí thế tản ra lấn áp cả chủ tiệc.

“Vừa qua Nguyệt Hải Đường ta có tổ chức buổi săn bắn nho nhỏ, hẳn các vị đã biết, bản thân ta có chút giao tình, mời được vài vị khách quý phương xa.”

Mọi người nghe vậy gật gù, ai chẳng biết Nguyệt Hải Đường xuất thân kinh thành, nghe đồn nàng có chút máu hoàng tộc trong người ấy chứ.

“Tình cờ thay, những vị khách đó đều quen biết bà chủ Tống, người chưa quen thì lại gần hỏi thăm.”

Đêm đó Nguyệt Hải Đường hiểu, danh tiếng Tống Kiều Thư sẽ sớm lan xa, mang cho nàng ta thật nhiều tiền tài quan hệ.

Chẳng mấy chốc không cần dựa vào nàng nữa.

Bà chủ Tống nhỏ bé trong miệng bọn họ đang chuyển mình lặng lẽ, chỉ mai kia đã thành một cây đại thụ vững chắc.

Cây lớn đến mức nào à?

Nếu vị tỷ tỷ nhà nàng vẫn chưa sinh được con, chắc giờ Tống Kiều Thư được triệu vào cung làm ngự y rồi.

Haha.

Có thể chứng kiến một người đầy hứa hẹn phát triển độ này, cũng rất thú vị.

***

Tác giả có lời muốn nói: lặn tiếp.