Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn

Quyển 2 - Chương 15: Tám Căn Phòng 6



Edit + Beta: B a C h ấ m

~~~~~~~~~~~~~~

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm

Đèn flash của điện thoại không được bền như mong muốn, dùng gần hơn 2 tiếng, thì rõ ràng ánh sáng đã tối sầm đi rất nhiều, lại qua không bao lâu, điện thoại sập nguồn vì hết pin.

Hứa Thuật ngủ say như chết, hoàn toàn không phát hiện việc này.

Thẳng đến khi cậu tỉnh ngủ, mới thấy Quý Xuyên đã mở màn hình điện thoại của số 1 ra, lẳng lặng ngồi dựa vào góc tường.

Độ sáng của màn hình chắc là được điều chỉnh ở mức sáng nhất, ánh sáng từ dưới hướng vào mặt của anh, phủ lên một lớp ánh sáng nhu hòa.

Cằm anh tựa vào đầu gối, hai mắt nheo lại nhìn chằm chằm màn hình, mất một lúc lâu mới chớp mắt một cái.

Hứa Thuật yên lặng nhìn anh trong chốc lát, trong lòng dần dần sinh ra một cảm giác vi diệu.

Trước kia cậu cảm thấy, muốn hình dung Quý Xuyên, cần thiết phải dùng tới những từ như tối tăm, quái gở, lạnh nhạt, tàn nhẫn, hay thị huyết ( khát máu) , hoặc những từ ngữ tiêu cực khác nữa.

Nhưng hiện tại chắc là thêm một ít từ...... Đại loại như bất lực hay là đáng thương?

Mặc dù trong lòng Hứa Thuật rất rõ ràng người này vào ban ngày là bộ dáng gì, nhưng giờ phút này, Quý Xuyên thoạt nhìn như một đứa trẻ đang lạc khỏi cha mẹ mình, làm người khác nhịn không được mà muốn vươn tay ra để bảo vệ.

Trong lòng cậu thậm chí có chút —— áy náy.

Bởi vì Quý Xuyên chỉ là một nhân vật do cậu nhất thời tùy hứng viết ra mà thôi.

Hứa Thuật lúc ấy còn đang viết dang dở một bộ truyện khác khá nổi, sở dĩ đột nhiên đào cái hố này ( viết ra bộ truyện này) , thuần túy là bởi vì phải viết một bộ truyện trong thời gian dài khiến cậu cảm thấy có chút buồn chán và nhạt nhẽo, chỉ muốn thay đổi khẩu vị mà thôi.

Nhưng sau khi tùy tiện viết được hai chương, cậu liền cảm thấy việc viết hai bản thảo là một việc cực kỳ phiền phức, thế nên không có trách nhiệm nhẫn tâm vứt bỏ mà không thèm nhìn lại.

Hứa Thuật không nghĩ tới, một ngày bỗng dưng nhân vật hư cấu trong truyện của cậu viết lại xuất hiện sống sờ sờ trước mặt cậu, càng không nghĩ tới, cậu chỉ tùy tiện viết một chút, lại tạo nổi thống khổ lớn đến như vậy cho Quý Xuyên.

Cậu nhìn Quý Xuyên, lại nghĩ, lấy ngón trỏ tay phải xoa xoa phía dưới cổ tay trái của chính mình.

Ở nơi đó có một vết hình xăm màu đỏ, là hình dáng của cây bút máy.

Mỗi ván trò chơi giới hạn chỉ được dùng một lần.

Nếu không......

Hứa Thuật suy nghĩ hai giây, hạ quyết tâm.

Mà ở thời điểm cậu sắp lấy ra cây bút máy, thân thể Quý Xuyên bỗng nhiên ngã xuống.

Hứa Thuật trong lòng cả kinh, vội vàng đứng dậy đi qua, vừa kêu tên anh ta vừa dìu anh ta lên. Trong lúc lơ đãng, ngón tay đụng phải vùng da quanh cổ của anh, xém chút nữa cậu xỉu cmn tại chỗ.

Hứa Thuật lại sờ soạng cái trán của Quý Xuyên, lòng bàn tay tức khắc chạm vào một mảnh nóng hỏi, quả nhiên là bị sốt.

Nếu chính mình không ngoài ý muốn tiến vào thế giới này, Quý Xuyên sẽ chỉ một mình dùng tình trạng như thế này để thông qua trò chơi à? Thật đúng là rất lợi hại.

Hứa Thuật nghĩ, nhặt điện thoại lên để chiếu sáng, đi đến mép giường dọn thi thể của số 1, đem toàn bộ đệm chăn kéo xuống, bọc lại trên người Quý Xuyên.

Tiếp theo, cậu một giây cũng không dám trì hoãn lấy ra cây bút máy, ở trên không trung viết xuống một câu ——

"Sau này Quý Xuyên sẽ không còn sợ bóng tối."

Quý Xuyên trong lúc mơ mơ màng màng, bỗng nhiên cảm giác được cổ họng mình có một dòng nước mát lạnh chậm rãi chảy vào.

Anh khát đến nỗi phải nuốt thêm hai ba ngụm, mới đột nhiên bừng tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, liền thấy Hứa Thuật đang cầm chai nước đưa lên.

Mà anh —— thế nhưng lại đang dựa vào trên vai Hứa Thuật.

"......" Quý Xuyên nhẫn nhịn, mở miệng nói: "Buông tôi ra."

"À ừ." Hứa Thuật tránh ra, mắt thấy đầu Quý Xuyên "Bộp" một tiếp đập vào cạnh giường.

Nhìn qua thì khá thốn đấy.

Hứa Thuật có chút muốn cười, ho hai tiếng nghiêm mặt nói: "Tỉnh lại thì tốt rồi, anh tối hôm qua phát sốt. Hiện tại đã là 8 giờ rưỡi, tôi vừa mới đi ra ngoài, vừa có cơm cũng vừa có nước, đều đủ cho tám người. Mặt khác còn có một vài viên thuốc màu lam."

Quý Xuyên gật đầu, duỗi tay sờ sờ cái trán của chính mình, không nói chuyện.

Hứa Thuật đem nước đưa qua: "Uống đi, bệnh tình của anh còn chưa khỏi, cũng đừng đi lại nhiều, tôi đem cơm lại cho anh."

Quý Xuyên sửng sốt một chút, tiếp nhận nước một hơi uống hết hơn phân nửa chai. Ánh mắt anh dừng lại ở trên người Hứa Thuật đang xoay người đi lấy cơm, đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.

Hứa Thuật cầm cơm lại đây, nói: "Hiện tại chỉ cần chờ đến buổi tối, hôm nay chắc là có thể kết thúc. Nhưng mà...... Nhìn từ bên ngoài, số 2 có thể đã chết rồi."

Chỉ có khi số 2 đã chết, thì quỷ mới đem thuốc đặt ở đó.

Bởi vì cô ta hiện tại là người có hiềm nghi lớn nhất, nếu như không ngoài ý muốn, thậm chí đêm nay số 3 sẽ đứng ra tố giác "Số 2 là quỷ".

Cho nên số 2 hiện tại cần phải chết.

Mà cô ta một khi đã chết, hiềm nghi tự nhiên sẽ không còn tồn tại.

Không có người bị hiềm nghi, tất nhiên hai ngày trước không có người chơi nào nói dối ngoài con quỷ ra.

Bởi vậy, đối với quỷ mà nói, thuốc cần thiết xuất hiện, để những người chơi khác mờ mịt.

Thời gian kế tiếp, cũng chỉ cần chờ đợi.

Quý Xuyên ăn xong liền lăn ra ngủ, Hứa Thuật thấy thời gian còn sớm, cũng ngủ một giác.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm

Trong lúc ngủ, thời gian trôi qua thật sự rất mau, qua không bao lâu, liền tới 8 giờ tối.

Tất cả cửa phòng cùng nhau mở ra.

Lúc Hứa Thuật cùng Quý Xuyên đi ra, những người chơi khác bất ngờ nhìn chằm chằm.

Số 8 thậm chí buột miệng thốt ra: "Hai người chưa chết à?!"

Hứa Thuật nhìn những người khác, nói: "Số 2 không ra tới."

Ánh mắt bốn người còn lại đều chuyển tới cửa phòng số 2, sắc mặt đều trở nên khó coi.

Sau thời gian trầm mặt ngắn ngủi, số 4 mở miệng nói: "Mọi người ngồi xuống đi rồi nói sau —— số 6 cùng số 7, hai người trước tiên nói về tình huống trong phòng số 1 đi."

Hứa Thuật cười một chút, lắc đầu nói: "Không, không cần, chuyện này không quan trọng. Bởi vì, chúng tôi đã biết quỷ là ai."

"Là ai?!" Số 5 lập tức hỏi, "Đừng úp úp mở mở, mau nói cho chúng tôi biết!"

Hứa Thuật liếc mắt nhìn Quý Xuyên một cái, nói: "Trước tiên nói cho rõ ràng, điều đầu tiên, tờ giấy viết quy tắc là giả."

"Là giả sao?" Số 8 sửng sốt: "Nhưng mà cửa phòng đúng thật là được đóng mỗi khi hết 1 tiếng rưỡi mà."

"Đây là quyền lợi của quỷ." Hứa Thuật nói: "Mọi người đều rất rõ ràng, ở bên trong trò chơi thiên đường, quỷ chỉ có thể giết người chơi khi họ đã kích hoạt cấm kỵ. Mà cho dù trò chơi như thế nào, quỷ hồn muốn giết người, chắc chắn phải nghĩ cách dẫn đường người chơi đi kích hoạt cấm kỵ nào đó."

"Đúng, thật là như vậy." Số 3 nói.

"Thế còn ván trò chơi này thì sao?" Hứa Thuật nhìn mọi người một vòng, chậm rãi nói: "Cho tới bây giờ, mọi người đều không cảm thấy mình đang bị người khác dắt mũi à?"

Số 5 như suy tư gì: "Cậu nói là, quy tắc kia chính là cái bẫy quỷ hồn đặt ra cho chúng ta?"

"Không sai. Mọi người có thể nhớ một chút, thời điểm chúng ta tiến vào trò chơi, đầu tiên là nghe được giọng nói của hệ thống trò chơi, lúc sau đột nhiên lại xuất hiện thêm tờ giấy này? Nhưng nếu hệ thống có thể nói ra quy tắc, vì sao từ đầu đã không nói cho xong? Thậm chí sau đó còn không nhắc đến gì về tờ giấy quy tắc cả?"

Hứa Thuật nói: "Đương nhiên, chúng tôi sở dĩ phát hiện ra quy tắc là giả, còn bởi vì ở một đoạn quy tắc có lỗ hổng......"

Cậu đem việc tối hôm qua phát hiện nói ra, rồi tiếp tục nói: "Cho nên chúng tôi cho rằng, tại trò chơi này, quỷ sẽ được quyền lợi dùng để lừa gạt những người chơi khác. Nó lợi dụng việc người chơi bị tách ra, làm cho mọi người nghi ngờ lẫn nhau. Nếu như vậy, vấn đề quan trọng là, vì sao nó muốn làm cho mọi người nghi ngờ lẫn nhau?"

"Chính là muốn mọi người tàn sát lẫn nhau?" Số 8 nói: "Không phải có thể tố giác người khác à, thế chỉ cần có người tố giác, người này lập tức sẽ chết, không phải...... À, không đúng......"

Hắn nói tới đây, có chút xấu hổ: "Nếu quy tắc là giả, việc tố giác thất bại sẽ bị mạt sát cũng khẳng định là giả mới đúng."

Hứa Thuật gật gật đầu, nói: "Anh nói không sai. Kỳ thật, quỷ hồn sở dĩ muốn cho mọi người nghi ngờ lẫn nhau là vì —— cấm kỵ của ván trò chơi này, chính là không thể bị nhiều người chơi khác nghi ngờ trong cùng một lúc."

Số 1 là người đầu tiên chết là bởi vì hiềm nghi của hắn nhiều hơn số 2.

Mà số 2 cũng giống như vậy. Số 1 đã chết, đương nhiên số 2 liền trở thành người khả nghi nhất.

"Vốn dĩ số 2 còn giữ lại được, vì cô ta có hiềm nghi lớn nhất, quỷ có thể dùng để hấp dẫn tầm mắt của mọi người. Nhưng tối hôm qua số 3 có nói qua, nếu hôm nay không tìm được manh mối, hắn lập tức sẽ tố giác số 2."

Hứa Thuật nhìn về phía số 3, thấy đối phương gật đầu, cười nói: "Những lời này chính là bùa đòi mạng của số 2."

Một khi số 3 trước mặt mọi người tố giác số 2 là quỷ, nếu như vậy dựa theo quy tắc, cũng chỉ biết có hai kết quả.

Một là đoán đúng, trò chơi kết thúc. Hai là đoán sai, số 3 sẽ chết.

Nhưng nếu quy tắc là giả, hai kết quả đều sẽ không xuất hiện.

Cho nên......

"Quỷ tuyệt đối sẽ không dám cho người chơi làm ra hành vi tố giác người nào đó."

Hứa Thuật nói, hơi quay đầu, nhìn về phía người từ đầu đến cuối chưa lên tiếng —— số 4.

Cậu cười nói: "Số 4, anh căn bản không phải người chơi lâu năm đã trải qua năm ván trò chơi phải không? Anh sở dĩ nói như vậy, chỉ là muốn mọi người ỷ lại anh, để mọi người dễ dàng bị anh dắt mũi mà thôi."

Nhìn sắc mặt khó coi của đối phương, Hứa Thuật tiếp tục nói: "Thật ra lúc trước tôi luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, vì sao một người chơi lâu năm đã trải qua năm ván trò chơi, lại lấy ra cây dao gọt trái cây chỉ cần ba điểm tích lũy liền có thể đổi?"

"Đương nhiên, điều thật sự khiến tôi sinh ra nghi ngờ đối với anh, là bởi vì tối hôm qua số 3 muốn tố giác số 2, anh cư nhiên lại ngăn cản. Tôi không quá tin tưởng, một người đã trải qua năm ván trò chơi, sẽ thà bỏ qua một cơ hội để hoàn thành trò chơi, cũng muốn bảo vệ một người xa lạ mới lần đầu gặp mặt."

"Thật ra là bởi vì anh lo lắng sẽ bại lộ việc quy tắc là giả?"

"Cái gì......" Số 3 ngơ ngác nhìn về phía số 4, không thể tin nói: "Hắn, hắn không phải người chơi lâu năm à?"

Hứa Thuật từ từ nói: "Đương nhiên không phải, khả năng cũng chỉ mới qua hai ba ván mà thôi?"

Số 4 ngón tay dần dần nắm chặt lại, tái nhợt biện hộ cho mình: "Tôi luôn tốt bụng như thế, chẳng lẽ cậu cho rằng người tốt bụng không xứng sống qua năm ván trò chơi à?"

"Những người ngu ngốc không xứng đáng." Quý Xuyên bỗng nhiên mở miệng nói một câu.

Hứa Thuật nén cười họ một tiếng, hỏi số 4 nói: " Lỗ hổng trong quy tắc, cùng với việc mỗi đêm người chơi có một tiếng để tụ họp, chắc đều là hệ thống cưỡng chế anh giữ lại? Nếu không độ khó của ván trò chơi sẽ tăng ít nhất là gấp đôi."

Số 4 không chịu thừa nhận, hừ lạnh một tiếng nói: "Tôi thừa nhận cậu nói đều rất có lý, nhưng cậu có chứng cứ gì? Chỉ bằng một lỗ hổng trong quy tắc cậu liền nhận định nó là giả, không cảm thấy quá buồn cười à!"

Hứa Thuật nhìn hắn ta nói: "Đêm qua tôi cùng số 7 bàn bạc, nên đây chỉ là suy đoán. Số 2 đã chết, coi như đó là chứng minh quyết định. Nếu quy tắc là thật,thế vì sao không giữ lại mạng của cô ta, để số 3 chứng minh cho mọi người xem?

Anh không cảm thấy, khi một người chơi nào đó vì tố giác sai đối tượng mà chết, đối với những người khác mà nói là một việc rất có lực uy hiếp à? Nhất định sẽ làm cho những người khác càng không dám tùy tiện tố giác. Đối với quỷ mà nói, chỉ có chỗ tốt chứ không có chỗ xấu, nó không có bất luận lý do gì từ bỏ một cơ hội như vậy. Trừ khi...... Quy tắc là giả."

Cậu tạm dừng một chút, ngẩng đầu nhìn lên những chiếc đèn huỳnh quang sáng chói mắt, mở miệng nói: "Nghe được tất cả những gì tôi nói rồi chứ. Tôi sẽ nói lại, số 4, chính là con quỷ trong ván trò chơi này."

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người vì sao lại cảm thấy số 5 là quỷ hả?, a ha ha ha ha, tôi không phát hiện hắn chỗ nào có vấn đề cả.

~~~~~~~~~~

08072020