Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn

Quyển 3 - Chương 23: Thôn Quỷ Trong Núi 7



Edit: Guiga

Beta: Ba Chấm

* Lưu ý: Chương này khá dài, tận 6372 từ.

_

Tôi còn một vấn đề cuối.

Hứa Thuật đến gần Vương Nhuận, cúi đầu nhìn cậu ta: "Tượng đá kia kỳ quái như thế, sao mọi người còn muốn nó phù hộ, lại còn muốn chúng tôi chạm vào nó?''

"Tôi không có lừa các cậu, hàng năm, vào lúc hiến tế chúng tôi đều chạm vào tượng thần, cầu xin nó che chở.''

Vương Nhuận ngẩng đầu nhìn cậu, khóe miệng cậu ta nở một nụ cười khổ: "Cậu không phải cũng nhìn thấy rồi à, ông nội tôi và cả bà Mã, còn có những người lớn tuổi ở trong thôn mà các cậu chưa gặp qua, bọn họ đều vẫn còn rất khỏe mạnh. Tất cả mọi người đều tin rằng, tượng thần đem đến phiền toái lớn cho thôn chúng tôi, nhưng cũng phù hộ cho chúng tôi.''

Hứa Thuật quay đầu nhìn cánh cửa sau lưng, thấy Quý Xuyên đang đứng cạnh cửa ra vào nhìn cậu.

Cậu nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Vương Nhuận: "Nếu đã như vậy, lời cậu nói có vẻ đáng tin hơn, được rồi, bây giờ đóng cửa chặt lại đi, đừng để hắn chạy ra ngoài. Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không nói chuyện này ra ngoài.''

Vương Nhuận thở dài một hơi, đứng lên nói: "May mà các cậu chịu tin tôi, nhìn dáng vẻ của các cậu vừa rồi, tôi còn tưởng rằng các cậu muốn giết tôi nữa chứ.''

Cậu ta đi qua kiểm tra ổ khóa một lúc, quay lại hỏi: "Đúng rồi, hai người vừa rồi lấy cây lưỡi hái từ đâu ra vậy? Tại sao tôi trông giống như là... từ không trung xuất hiện?''

Hứa Thuật ho hai tiếng, nói sang chuyện khác: "Cậu cần dụng cụ gì để sửa ổ khóa, chúng tôi tìm giúp cậu.''

Sau khi sửa ổ khóa xong, nhừn người khác trong nhà trưởng thôn cũng quay về.

Ba mẹ Vương Nhuận đều có vẻ mệt mỏi, rõ ràng vừa rồi họ đã dùng không ít sức lực để dập lửa.

Hứa Thuật làm bộ quan tâm hỏi thăm vài câu liên quan đến đám cháy, sau đó cùng Quý Xuyên ra ngoài tìm người chơi khác.

Đi không bao xa, bọn họ gặp được Cốc Vũ đang đi đến.

Cô vừa thấy bọn họ không nhịn được lập tức hỏi: "Sao rồi, có tìm thấy gì không?''

Hứa Thuật gật đầu, nhìn xung quanh trông thấy có dân làng cách đó không xa đi qua, nhỏ giọng nói: "Tìm nơi không người rồi nói, hay đi ra ngoài thôn đi. Đúng rồi, Cố Manh Manh đâu?''

Cốc Vũ chỉ hướng thôn Vĩ Phương, vừa đi vừa kể.

Chẳng bao lâu, bọn họ đã đến thần miếu nằm ở cuối thôn, không có ai ở đây, nên là chỗ thuận tiện nói truyện nhất.

Hứa Thuật nhìn chằm chằm thần miếu một lúc.

Trên tường đất có một ít vết nứt, ở giữa mái ngói được phủ kín rêu xanh, cánh cửa lớn bằng gỗ đóng chặt từ lâu đã ngả màu, vô cùng cổ xưa.

Mặc dù nó trông mới hơn nhiều so với những ngôi nhà của dân làng, nhưng... Chắc chắn nó không được xây vào những năm gần đây.

Hứa Thuật dường như đã chắc chắn rằng Vương Nhuận bị nhốt lại mới là người nói thật.

Hắn nói, toàn bộ người trong thôn, tất cả đều là người nhân bản.

Hứa Thuật tin rằng, nếu không phải người nhân bản, Ít nhất thì họ sẽ không xây dựng một ngôi miếu cho bức tượng đá đã mang lại tai họa cho họ từ khi còn sớm như vậy.

Chỉ có "Người'' được nó tạo ra, mới có thể thờ phụng nó như thần linh.

Nếu như vậy, toàn bộ người trong thôn đều là giả, Vương Nhuận cho bọn họ chạm vào tượng đá rõ ràng không phải là do thuận miệng nói.

Vì vậy Hứa Thuật càng thêm xác định cấm kỵ chính là chạm vào tượng đá.

Nhưng nếu giống như Vương Thuận giả nói, khi phân tách ra phải tốn vài ngày, một khi có người chơi kích hoạt cấm kỵ, những người khác sẽ lập tức biết được cấm kỵ là gì, cũng không bị người nhân bản lừa.

Nếu như vậy, vòng chơi này sẽ không có người chơi bị chết tiếp theo, những người khác chỉ cần tránh xa cấm kỵ, sẽ dễ dàng vượt qua.

Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?

Vì vậy Hứa Thuật cho rằng, đối với người chơi mà nói, quá trình phân tách sẽ diễn ra trong yên lặng.

E rằng họ vừa gặp chính là người chơi nhưng chỉ lúc sau người họ gặp lại là người nhân bản.

Vòng này có chín người chơi, Hứa Thuật chỉ hành động cùng Quý Xuyên, những người chơi khác là thật hay giả cậu đều không biết được.

Trong trường hợp này, làm sao cậu có thể chắc chắn rằng những người chơi khác là thật hay giả đây.

Ngoại trừ Quý Xuyên, Hứa Thuật không tin tưởng thêm ai cả.

Kể cả Cốc Vũ đang đi cùng bọn họ.

Nói không chừng, từ lúc cậu hỏi các cô có chạm vào tượng đá chưa thì họ đã là giả rồi.

"Sao vậy?'' Cốc Vũ thấy Hứa Thuật nhìn chằm chằm thần miếu, nghi ngờ hỏi.

Hứa Thuật quay lại nhìn cô, cười cười: "Không có gì, tôi đang nghĩ trò chơi này cuối cùng làm thế nào để hoàn thành thôi.''

Nếu như theo lời Vương Nhuân nói, khi lễ tế kết thúc thì bọn họ có thể xuống núi.

Nhưng Vương Nhuận kia lại là đồ giả, có lẽ đợi đến lễ hiến tế kết thúc, tất cả người chơi đều sẽ game over à?

Cũng có thể, ngay trước khi lễ hiến tế bắt đầu, những người trong thôn sẽ bao vây tấn công bọn họ, mặc dù quy tắc trò chơi có hạn chế, những người đó không thể nào giết bọn họ khi chưa kích hoạt cấm kỵ, nhưng lại có thể nhốt họ ở đây cho đến khi lễ hiến tế kết thúc.

Cũng có thể suy ra điều ngược lại, nếu trước khi lễ hiến tế kết thúc, người chơi không thể hoàn thành nhiệm vụ, chờ đợi bọn họ cũng không phải điều tốt đẹp gì.

Đây chính là lý do mà Hứa Thuật và Quý Xuyên không vạch trần Vương Nhuận giả.

Lối thoát của trò chơi...Rốt cuộc là gì?

Cốc Vũ nghe vậy cũng im lặng một lúc, sau đó thở dài nói: "Có lẽ phải tìm thêm manh mối mới biết được. Trước tiên hai người kể xem đã tìm thấy manh mối gì ở nhà trưởng thôn.''

Hứa Thuật gật đầu, vẻ mặt như thường nói:

"Quý Xuyên mở cửa ra, bên trong đang nhốt một người phụ nữ điên, hình như đã nhốt rất lâu rồi, bên trong có rất nhiều phân và nước tiểu...''

Cậu đang nói, Quý Xuyên bỗng cắt ngang: "Bọn họ về rồi."

Hứa Thuật ngừng kể nhìn về cuối con đường mòn, nhìn thấy những người khác từ đầu kia đi qua.

Đi đầu là gã bụng bia và mập mạp, phía sau là tên to khỏe đang cõng Bạch Cửu, cuối cùng là Lâm Trạch và Cố Manh Manh.

Sự chú ý của ba người dồn vào Bạch Cửu, Cốc Vũ nghênh đón trực tiếp hỏi: "Làm sao thế này, bị thương à?''

Bạch Cửu cười cười, ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Ngại quá, tôi không cẩn thận dẫm phải bẫy.''

Hứa THuật hỏi: "Vậy mọi người có tìm thấy manh mối gì không?''

"Không có." Lâm trạch lắc đầu, có chút hối hận: "Nếu biết trước thì đã không đi, không những không phát hiện được gì, còn làm hại Bạch Cửu dẫm phải bẫy săn bị thương.''

Bạch Cửu đang mặc cái quần jean màu xanh đậm, Hứa Thuật để ý, ống quần phía bên phải bị thủng rất nhiều lỗ nhỏ, trên mặt đất còn có nhiều vết máu, đúng là bị bẫy săn kẹp gây ra thương tích.

"Còn các cậu thì sao?'' Bụng Bia nhìn về phía Hứa Thuật, "Vừa rồi nghe Cố Manh Manh nói các cậu ở nhà trưởng thôn tìm thấy manh mối, sao rồi?''

Hứa Thuật nở nụ cười: "Cũng không có gì, căn phòng bị khóa ở nhà trưởng thôn đúng là có đồ hiến tế."

"Là người hả?'' Cố Manh Manh trừng to mắt hỏi.

"Đúng vậy.'' Hứa Thuật dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua từng người một: "Ở trong đó chính là một người phụ nữ điên.''

Sáu người đối diện trên mặt đều có thay đổi, mọi người đều như nhau, cùng kinh ngạc và nghi ngờ.

Dường như không có gì khác thường, nhưng Hứa Thuật không dám xem nhẹ.

Những người trong thôn không phải giả vờ rất giỏi sao?

Suy nghĩ kỹ càng, cũng chỉ tại lúc họ vừa tới thôn, người phụ nữ đã tỏ ra hơi kỳ lạ vì bất ngờ bắt gặp người ngoài không kịp đề phòng.

"Người phụ nữ điên?'' Lâm Trạch hỏi: "Đó là ai? Là ai trong nhà trưởng thôn?''

Hứa Thuật lắc đầu: "Chúng tôi vừa mở cửa đã bị Vương Nhuận phát hiện, cậu ta nhìn thấy chúng tôi, không còn cách nào khác đành phải nói thật, là người này là do bọn họ mua từ bên ngoài về, đặc biệt vì lễ hiến tế mà chuẩn bị.''

"Như vậy, nhà Vương Đại Lôi cũng giống như vậy? "Bụng bia hỏi.

"Chắc là vậy.''

Gã to cao lại hỏi: "Còn có manh mối gì khác không?''

"Tạm thời không có, trước mắt tôi chỉ biết là, cấm kỵ rất có thể chính là chạm vào tượng đá.''

Hứa Thuật nhìn kĩ vẻ mặt của từng người:

"Mặc dù chưa thể xác định, nhưng cẩn thận vẫn là trên hết, mọi người nên chú ý.''

Dù bây giờ cậu không thể tin tưởng những người trước mắt, nhưng vẫn nên nói cho họ biết cấm kỵ.

Gã mập nói: "Tôi cảm thấy không phải cái này, tôi và hai người bọn họ không phải đều chạm vào rồi sao, lúc này không phải vẫn bình thường à?''

Cốc Vũ cười một tiếng: "Bây giờ mới là ngày thứ hai, ai mà biết, có lẽ tối nay lại có chuyện gì xảy ra cũng không biết trước được, tốt nhất là đừng có liên quan gì đến tượng đá kia.''

"Vương Nhuận có nói cho cậu biết phương thức hiến tế là không?'' Lâm Trạch hỏi.

Hứa Thuật đáp: "Có, nói là giết người lấy máu, đem máu tưới lên tượng đá, tượng đá sẽ tự động hấp thu vào hết.''

Kể từ bây giờ, ta sẽ đổi tên ba người chơi kia lại ( tên cao to, gã mập, gã bụng bia) bởi vì chương này khá dài nên ta đổi tên cho dễ beta hơn:3 thế nhá

Chuyện này không cần thiết phải giấu diếm, nửa thật nửa giả càng khiến người ta tin tưởng.

"Tưới...Máu?'' Cố Manh Manh hơi sợ, kéo cánh tay Cốc Vũ nói: "Cách này quá tàn nhẫn rồi đúng không?''

Hứa Thuật không muốn ở lại nơi này, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: "Nếu như mọi người không có manh mối gì khác muốn chia sẻ thì trước hết nên tản đi, không còn gì nữa thì về ăn cơm trưa. Bạch Cửu bị thương như thế e rằng không nhẹ, phải nhanh đi xử lý.''

Thế là đám người cứ vậy giải tán, quay lại nơi họ ở.

Hứa Thuật và Quý Xuyên trên đường về thì nhìn thấy Tiểu Đinh, nó xoay người đi theo đám kiến đang dọn nhà, mỗi bước đi đều giẫm phải một chục con kiến.

Cảm nhận được ánh mắt Hứa Thuật phía sau, nó quay người lại nở một nụ cười với họ.

Một nụ cười độc ác nguy hiểm.

Lúc trở về nhà trưởng thôn, vẻ mặt một nhà họ không quá tốt.

Trên bàn ăn, ba Vương lạnh lùng hỏi: "Nhà vương Phú Quý là do các cậu đốt?''

Hứa Thuật đương nhiên không thừa nhận, đối phương nói: "Ở đó còn dấu vết dầu cải, bên cạnh lại ném một thùng dầu, không phải các cậu thì còn có thể là ai?''

Hứa Thuật trông vô tội: "Mọi người hiểu nhầm rồi, bọn con thật sự không biết gì hết, không phải lúc ấy bọn con đang ở nhà cùng mọi người sao?''

Ba Vương hừ lạnh nói: "Hừ, bạn của các cậu bên kia phóng hỏa, hai người các cậu ở đây đi phá cửa, tưởng chúng ta ngu hết à?''

"Được rồi được rồi.'' Trưởng thôn xua tay: "Chúng ta không có chứng cứ nên không thể đổ oan cho người khác. Nhưng mà, chuyện các cậu phá cửa căn phòng kia cũng không phải là giả.''

Hứa Thuật ngại ngùng cười hai tiếng: "Ngại quá, bọn con là do tò mò...Mọi người yên tâm, chuyện này bọn con nhất định sẽ để trong bụng, tuyệt đối không để cho người khác biết!''

Cậu trong lòng nói rằng, thật may điều cấm kỵ lần này không phải là thất hứa, nếu không không biết sẽ chết bao nhiêu lần.

Sắc mặt thôn trưởng dễ nhìn hơn, chậm rãi nói: "Lần này bỏ qua, nếu để chúng tôi phát hiện các cậu trong thôn quấy rối lần nữa, chúng tôi sẽ đem các câu đuổi vào trong núi cho lợn rừng ăn.''

Hứa Thuật lại mặt dày xin lỗi, việc này mới xem như qua.

Mà trong lúc này, Quý Xuyên bên cạnh cậu đang yên lặng ăn cơm, không ngẩng đầu lên một chút.

Hứa Thuật liếc mắt nhìn anh, âm thầm mài răng.

Cậu có cảm giác, mình bây giờ đã trở thành nhân vật chính, còn Quý Xuyên thì trở thành phông nền.

Cậu bây giờ đã thành nam chính số một có nhiều đất diễn rồi à?

Cậu đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Quý Xuyên nghiêng đầu nhìn cậu, đôi đũa trong tay dừng lại, sau đó vươn ra gắp lấy thức ăn, động tác cứng đờ bỏ vào trong chén Hứa thuật.

Hứa Thuật ngạc nhiên: "Anh làm gì thế?"

Quý Xuyên rủ đôi mắt, vô cùng bình tĩnh nói: "Tôi đã nói rồi, tôi thích cậu."

"Khụ khụ khụ...''

Trên bàn ăn, một nhà bốn người không hẹn cùng bị sặc, trưởng thôn run rẩy ho khan một tiếng.

Cùng lúc đó, Hứa Thuật run tay, bộp một tiếng, cái chén rơi xuống đất thành chia năm xẻ bảy.

Quý Xuyên híp mắt, khóe môi khẽ nhếch: "Cậu không thích?''

"..." Hứa Thuật: "Anh nói đồ ăn hay là người?''

"Cậu cứ nói đi?''

"Tôi có thể nói không à."

Nụ cời trên mặt Quý Xuyên càng rõ hơn, đôi mắt lấp lánh nhìn cậu, chậm rãi nói: "Đương nhiên có thể.''

Hứa Thuật khóc không ra nước mắt, nhấp môi hai lần nhưng không thể dối lòng nói ra câu nói kia.

Cậu vẫn có giới hạn của mình mà!

Cậu nói: "Thật ra tôi thích... kiểu tóc của anh!''

Quý Xuyên nhướng mày, quay đầu đi, cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Hứa Thuật thấy thế nhanh chóng chuyển vị trí, ngồi xuống bên người Vương Nhuận, mặc dù những NPC này cũng không phải người tốt gì, nhưng tất cả bọn họ vẫn không đáng sợ bằng Quý Xuyên.

Người này không chỉ ra tay tàn nhẫn, mà ngay cả lời nói cũng khiến người ta sợ hãi.

Đó mà là thích cái gì! Rõ ràng chỉ là dục vọng muốn giết người.

Mặc dù Hứa Thuật đúng là có viết một câu "Nam chính bá đạo yêu tôi", nhưng vấn đề là người này vốn dĩ không biết cái gọi là yêu, anh ta một lòng chỉ muốn giết người mà thôi.

Bữa cơm này cuối cùng cũng kết thúc, mặc dù bốn NPC thi thoảng có vài cái nhìn ám muội lướt qua bọn họ. Quý Xuyên buông bát đũa xuống, đi súc miệng, sau đó nói muốn về phòng ngủ nghỉ trưa một lát.

Ban đầu, Hứa Thuật nghĩ xế chiều sẽ có thời gian lặng lẽ đến sau núi dạo một lát, nhưng lại lo lắng hai người tách ra sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn, khiến anh mất đi cả người chơi đáng tin cậy cuối cùng, nên anh tạm thời từ bỏ, ở lại nhà trưởng thôn.

Đêm nay không xuất hiện người nhìn lén nữa, hai người ngủ chung giường, ngủ một giấc cho đến sáng.

Buổi sáng, Hứa Thuật nói ra suy nghĩ của mình cho Quý Xuyên biết, anh im lặng nghe từ đầu đến cuối, thỉnh thoảng lại gật đầu biểu thị sự đồng ý.

Chờ Hứa Thuật nói xong, anh mới nói một câu cực kỳ có ích: "Phương thức qua cửa có lẽ cùng tượng đá có quan hệ.''

Hứa Thuật sửng sốt một chút, giật mình nói: "Đúng rồi, tư thế của tượng đá, giống như đang chỉ vào cái gì đó!"

Cậu nhớ rất rõ, tượng đá tay trái nắm chặt đặt bên mình, tay phải chỉ về phía trước.

Hứa Thuật chán nản một lúc, những manh mối nhỏ nhặt bị che giấu cậu đều đoán được, nhưng nhắc nhở rõ ràng như vậy cậu lại không để ý đến.

Nhưng mà...Đây có phải là quá rõ ràng không?'

Đơn giản giống như gợi ý giành cho người chơi tân thủ vậy.

Hứa Thuật nói: "Nếu không thì chúng ta đi qua đấy nhìn một chút? Nếu như chỉ mảnh đất trống thì...chờ một lúc, không đúng.''

Cậu dừng lại một chút: "Ngôi miếu thần kia sau khi tượng đá xuất hiện mới xây dựng, tượng đá được người dân mang vào thờ cúng, có lẽ ban đầu nó không phải hướng này.''

Quý Xuyên gật đầu, nói: "Đi tìm người hỏi thử.''

Thế là hai người đi hỏi Vương Nhuận, có được câu trả lời là tượng đá ngay từ đầu xuất hiện ngay tại miếu thần, nhưng lúc đó không có ngôi miếu nào, chỉ có một mảnh đất trống.

Còn hướng chính của tượng đá cậu không nhớ rõ lắm, hình như là hướng về phía trước.

Sau đó họ đi tìm những người dân khác hỏi thăm, có người nói hướng về phía trước, cũng có người nói là hướng về phía trong thôn, cũng không ai chắc chắn.

Nhưng mà Hứa Thuật cũng không trông cậy vào những thôn dân có nói thật hay không, hai người thảo luận một lúc rồi quyết định đi đến sau núi không người nhìn thử.

Chuyện này vốn dĩ Hứa Thuật đã quyết định hôm qua, đúng lúc hôm nay những người dân này không ai muốn kể chuyện quá khứ, càng khiến sau núi đáng nghi ngờ.

Hai người không gặp được những người chơi khác, thậm chí còn cố ý đi vòng ngõ sau, tránh những người khác đi ra sau núi.

Đi vào trong núi, bọn họ có thể thấy bụi cây cùng bụi cỏ có dấu chân người, thế là đi theo những dấu chân này về phía trước.

Đi chưa được mấy bước, những dấu chân kia đã đứt đoạn.

Hứa Thuật và Quý Xuyên nói chuyện một chút, hai người nhìn xung quanh một lúc, thật khó khăn mới phát hiện nhánh cây đứt gãy.

Quý Xuyên quay đầu nhìn về phía đường về, thấp giọng nói: "Bọn họ gặp nhau ở chỗ này.''

Hứa Thuật gật đầu, nói: "Đoạn đường này dấu chân rất lộn xộn, cũng rất rõ ràng, xem ra là có nhiều người ở cùng một chỗ để lại, mà bên kia dấu chân lại không quá rõ ràng, có thể chỉ có hai người đi qua.''

Nói cách khác, hôm qua khi bốn người Cố Manh Manh đến tìm Bạch Cửu và Lâm Trạch, cũng không đi sâu vào trong rừng, mà là gặp nhau ở đây.

Nếu vậy...

"Hai người kia nói không tìm thấy manh mối, chỉ là lời nói từ một phía của bọn họ mà thôi.''

Điều gì sẽ xảy ra nếu hai người đó là người nhân bản?

"Đi thôi.'' Quý Xuyên nói, cất bước đi theo hướng đó.

Hứa Thuật theo sát phía sau, trong miệng nhắc nhở: "Đừng đi nhanh qua, cẩn thận trong cỏ có rắn, còn có bẫy.''

Quý Xuyên dẫm chân xuống, quay đầu nhìn nói: "Nói cũng đúng, cậu đi trước đi.''

Hứa Thuật "...''

Bảo thích mình, xong kêu mình đi trước, thế mà là thích mình à? Thế là muốn giết mình zồi.

Quý Xuyên không chờ cậu đi trước, nghiêng đầu rồi tiếp tục đi về phía trước.

Hai người đi theo dấu chân một lúc, khoảng mười phút sau, Quý Xuyên dừng bước.

Hứa Thuật đi về phía trước hai bước đến bên cạnh anh, hỏi: "Sao thế?''

Vừa dứt lời, cậu cũng nhìn thấy tình hình phía trước.

Phía trước không xa, một gốc cây cột vải đỏ bên cạnh một gốc cây to có một mảnh cỏ bị dẫm nát.

Mà trên mảnh cỏ đó, mơ hồ có thể nhìn thấy vết máu khô đỏ sẫm.

"Cẩn thận một chút.'' Quý Xuyên nói xong, lấy lưỡi hái ra, đi về phía trước.

Hứa Thuật đi theo phía sau anh, ánh mắt không ngừng quét qua hai bên, đề phòng có người nào đánh lén.

Nhưng cậu cũng không nhìn thấy bất kỳ người nào, chỉ là khi nhìn qua bên trái, mơ hồ nhìn thấy được giữa bụi cỏ có cái gì đó.

Bên cạnh bẫy có cột dây đỏ, tại sao...Bạch Cưử còn dẫm lên nó?

Lúc này, cửa phòng ở nhà Vương Đại Lôi có người gõ, giọng nói của Lâm Trạch truyền vào.

Gã bụng bia đi mở cửa, hắn thò đầu nhìn ra sau lưng Lâm Trạch, hỏi: "Tại sao có một mình cậu, có chuyện gì không?''

Lâm Trạch cười nói: "Bạch Cửu không phải bị thương à, đoán là ít nhất phải hai ngày không đi lại được, tôi cảm thấy một người tìm manh mối không tiện lắm, đúng lúc các anh có ba người, tôi nghĩ nên rủ một người đi cùng.

Bụng bia gật đầu, ồ một tiếng: "Nói cũng đúng, vậy câu tính đi đâu tìm manh mối?''

Lâm Trạch không trả lời hắn ngay, Cậu ta quay đầu nhìn xung quanh rồi hạ giọng ấp mở nói: "Để tôi vào rồi nói sau.''

Bụng bia thấy thế, vội vàng nghiêng người để cậu vào cửa.

Bọn họ cùng vào phòng, Lâm Trạch cùng hai người khác chào hỏi, sau đó nghiêm mặt nói: "Thật ra, các anh có thấy những người chơi khác có manh mối gì đó đang giấu chúng ta không?''

Gã mập ngẩn người: "Có à? tôi không cảm thấy gì...''

"Có." Bụng bia trầm giọng nói: "Hứa Thuật kia, chỉ nói cho chúng ta biết cấm kỵ là chạm vào tượng đá, nhưng lại không nói cậu ta làm thế nào để biết được cấm kỵ.''

"Không sai.'' Lâm Trạch nói: "Tôi nghĩ bọn họ từ đầu đến cuối đều không coi chúng ta là đồng đội, ban đầu đã không định chia sẻ manh mối cho chúng ta. thậm chí cấm kỵ cũng có thể là giả, tôi và Bạch Cửu còn có anh mập đây đều chạm vào tượng thần, cho tới hôm nay không phải không có việc gì sao?"

Nghe cậu ta nói vậy, gã mập cũng nhíu mày: "Không sai, tôi cảm thấy cái kia nhất định không phải là cấm kỵ, bọn họ có lẽ đang dọa người. Thật không biết bọn họ nghĩ thế nào, rõ ràng mọi người không phải là đối thủ, vì sao lại không chia sẻ manh mối.''

"Mặc kệ bọn họ vì nguyên nhân gì, cũng là người khác tìm thấy manh mối, không muốn nói thì không muốn nói, chúng ta cũng không còn cách nào.''

Lâm Trạch bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà, chúng ta cũng không thể cứ vậy ngồi chờ chết. Cho nên tôi tới tìm các anh, hi vọng có thể hợp tác, ở trong thôn tìm kỹ các manh mối. Đương nhiên, lần này chúng ta tìm manh mối đừng nói cho bọn họ biết. Trừ phi họ chịu trao đổi tin tức.''

Bụng bia gật đầu: "Đúng, nên là như vậy! Có lẽ người ta chê chúng ta vô dụng, chờ chúng ta có manh mối trong tay tất cả đều dễ nói.''

Mặc dù nói như vậy không dễ nghe, nhưng chính bọn họ cũng rõ ràng, bọn họ đích thực đến giờ đều không tìm được manh mối nào.

"Vậy cứ như vậy đi." Lâm Trạch dừng lại một chút:

"Trước hết bắt đầu từ nhà Vương Đại Lôi đi, trong nhà hắn chẳng phải có một manh mối sao. Hôm qua Cố Manh Manh đốt lửa khiến cả nhà trưởng thôn đi vắng, mới làm bọn Hứa Thuật có cơ hội mở cửa đi tìm đầu mối. Hôm nay chúng ta cứ bắt chước làm theo.''

"Lại phóng hỏa?'' Tên cao to nhíu mày: "Cái này không tốt lắm đâu.''

Lâm Trạch cười: "Đương nhiên phải sửa đổi một chút, nhưng vẫn là kế điệu hổ ly sơn thôi.''

"Vương Đại Lôi không phải thích đi săn sao, tôi nhìn nhà hắn khắp nơi đều treo da lông.''

Hắn nói: "Đúng lúc hôm qua tôi ở trên núi, chỉ cần tôi nói trên núi phát hiện một tổ thỏ rừng, hắn nhất định sẽ đi với tôi. Đến lúc đó các anh có cơ hội.''

Bụng Bia nghĩ nghĩ nói: "Mặc dù không nhất đinh có tác dụng, nhưng có thể thử.''

Lâm Trạch nhìn gã mập: "Vậy hai chúng ta cùng đi, để hai người kia ở lại đây, tôi nhìn dáng người anh em đây phá cửa chắc dễ dàng.''

Cậu ta đang nói gã đô con.

Gã mập không nghi ngờ, gật đầu đáp ứng.

_

Ở trong rừng, Hứa Thuật và Quý Xuyên đi qua chỗ bẫy thú kẹp, tiếp tục đi sâu vào trong.

Hai người tập trung nhìn dưới chân và xung quanh, im lặng không nói gì.

Mười mấy phút nữa trôi qua, lúc này Hứa Thuật dã hơi thấm mệt, phía trước Quý Xuyên cuối cùng cũng dừng lại.

Cậu vội vàng bước tới và ngay lập tức nhìn thấy một đống lớn vết đánh lộn xộn trên bụi cây phía trước và đám cỏ xung quanh.

Những cành cây phía trên, hình như còn có vết máu.

Mà ở bên cạnh...Có một mảnh bị người ta đào lên.

Quý Xuyên nhìn mặt Hứa Thuật một chút, đi tới trước, xoay người vuốt vết máu đỏ thẫm trên lá cây, khẽ nói: "Đúng là máu.''

Anh nói xong rồi đứng lên, nhìn cẩn thận lại bốn phía.

Hứa Thuật đi đến mảnh đất bị đào lên nhìn một chút, thấp giọng nói: "Bên cạnh còn bỏ lại hai nhánh cây dính bùn đất, có lẽ có hai người dùng bọn chúng là công cụ để đào lên.''

Cậu dùng mũi chân đẩy đẩy chút bùn màu vàng đen: "Bên này còn có một ít vết máu, nếu như đoán không sai, có thể hai người này lúc đang đào, thì có người phía sau đánh lén bọn họ.''

Nhưng hai người kia k lập tức hôn mê hoặc chết, cho nên bên cạnh có dấu vết đánh nhau, mới để lại dấu vết đánh nhau lộn xộn.

Mà hai người này, không cần nghĩ chính là Bạch Cửu và Lâm Trạch ngày hôm qua cùng đi lên núi.

Cho nên... Hai người đi ra từ núi là giả.

Bạch Cửu và Lâm Trạch thật chỉ sợ đã...

Hứa Thuật đang suy nghĩ, thì thấy Quý Xuyên đi về phía bên trái trước một đám cây.

Anh đẩy đám lá chằng chịt ra, sau đó dừng lại, quay đầu nói: "Tìm được rồi.''

Hứa Thuật hiểu rõ anh tìm được gì, nhưng đến lúc nhìn thấy, vẫn cảm thấy không thoải mái.

Nơi này đã từng có hai cỗ thi thể nguyên vẹn, nhưng bây giờ thì không.

Thi thể của bọn họ đã bị dã thú trong núi nhai nuốt thành từng mảnh nhỏ, nội tạng và ruột từ trong bụng bị kéo ra, chân tay rơi ra khắp nơi, làm người khác không thể phân biệt đâu là cánh tay của người nào.

Chỉ có mặt của bọn họ xem như hoàn chỉnh.

Có lẽ vì thịt trên mặt quá ít nên dã thú cũng lời gặm.

Trên gương mặt quen thuộc của Bạch Lâu và Lâm Trạch vẫn mang theo vẻ đau đớn và kinh hãi, có lẽ trước khi chết bọn họ còn nghĩ, vì sao ở đây có hai người giống hệt mình.

Đáng tiếc, bọn họ vĩnh viễn cũng không có được đáp án.

Hứa Thuật im lặng một lúc, quay người sang bên cạnh hái hai lá cây lớn, phủ lên mặt và thân bọn họ.

Quý Xuyên ở một bên nhìn cậu làm việc này, không ngăn cản cũng không giúp.

Chờ cậu làm xong, Quý Xuyên mới nói: "Đào thử một chút.''

Hứa Thuật gật đầu, trong lòng có chút áy náy.

Hôm qua lúc cậu gặp Bạch Cửu và Lâm Trạch ở miếu thần, lúc ấy hai người còn chưa đi vào miếu thần, mà cậu cũng đã mơ hồ óa ra được cấm kỵ.

Cũng vì Vương Nhuận đến, cậu không nhắc nhở bọn họ.

Nếu như cậu nhắc nhở một câu, hai người kia có lẽ không chết?

Quý Xuyên xoay người nhặt hai nhánh cây to bên cạnh, đưa một cây cho Hứa Thuật, nhàn nhạt nói: "Sống chết của người khác không liên quan đến cậu.''

Hứa Thuật nhận lấy cành cây, ừ một tiếng, cúi đầu đào đất.

Ở một nơi khác, Bạch Cửu ở trên giường, nghiêng đầu nhìn Cố Manh Manh bưng nước tới, cười áy náy: "Thật làm phiền cô, còn cố ý qua đây chăm sóc tôi.''

"Không phiền.'' Cố Manh Manh nói: "Tôi là tiện đi qua đây xem cậu một lúc, sau đó đi tìm bọn Hứa Thuật. Cũng không biết hai người họ đi đâu?''

Vừa rồi cô và Cốc Vũ đi đến nhà trưởng thôn, muốn tìm hai người Hứa Thuật thảo luận một chút nên làm thế nào, nhưng đến đó lại nghe Vương Nhuận nói hai người vừa ra ngoài, không biết là đi đâu.

Thế là cô cùng Cốc Vũ chia nhau ra hành động, cô đi tìm b Hứa Thuật, còn Cốc Vũ đến nhà Vương Đại Lôi tìm người chơi khác.

Cố Manh Manh nghĩ, thôn này lớn như vậy, đi một đường đến cuối thôn thể nào cũng gặp bọn họ, không cần phải gấp. Thế là đi nửa đường đến thăm Bạch Lâu.

Bạch Cửu nhận lấy nước Cố Manh Manh đưa uống một ngụm, nói: "Chắc là ở gần đây thôi, hoặc là ở miếu thần, hoặc đi lên núi tìm manh mối.''

Cố Manh Manh gật đầu: "Đúng vậy, tôi định đến miếu thần xem, không có thì đi ra sau núi. Tôi luôn cảm giác, hai người họ có vẻ rất thông minh, đi theo họ rất nhanh sẽ tìm được manh mối.''

Bạch Cửu đưa lại chén trà, cười nói tiếng cảm ơn.

"Có gì cần cảm ơn, anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.'' Cố Manh Manh nói, quay người đem chén trà để lên bàn.

Mà ngay sau khi cô quay người, ánh mắt Bạch Cửu khẽ thay đổi, vẻ mặt lóe lên sự ác độc.

Hắn giãy giụa ngồi dây, ngay lúc Cố Manh Manh đi ra ngoài nói: "Chờ một chút, có thể giúp tôi một chuyện không, dìu tôi đến cửa ngồi chút đi, tôi không muốn nằm ở đây.''

Cố Manh Manh cươi, đi tới đỡ hắn dậy.

Bạch Cửu tay trái choàng qua vai cô, trọng lượng nửa người dồn lên cô, làm Cố Manh Manh có chút vất vả.

Cô gần như nửa đỡ nửa kéo đem người đỡ đến trước cửa.

Khi sắp đến nơi, đột nhiên, sức nặng đè lên người cô biến mất.

Cố Manh Manh hơi sững sờ, chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy tóc đuôi ngựa sau đầu bị người ta nắm lấy.

Một giây sau, một lực rất lớn túm tóc và kéo đầu cô về phía sau một cách hung hăng.

Ngay lập tức, một bàn tay khác bóp trán cô.

Giữa lúc quay cuồng, cô chỉ cảm thấy phía sau đầu có một cái "oành" vào một vật gì đó, rồi bất tỉnh...

"Nếu không thì.'' Lâm TRạch nheo mắt nhìn Vương Đại Lôi Cách đó không xa nói với gã mập:

"Anh đến miếu thần chờ tôi, tôi dẫn hắn đi rồi quay lại, dù sao trong núi rừng cũng không có manh mối gì, đừng lãng phí thời gian. Anh đến miếu thần xem xét kỹ được không? Chờ tôi trở lại cùng anh tìm.''

Gã mập quay đầu nhìn miếu thần cách đó không xa, có chút do dự, gật đầu nói: "Vậy cũng được, cậu nhanh lên.''

Lâm Trạch cười cười, tôi có cách nào nhanh hơn được, phải dẫn hắn đến sâu trong rừng một chút mới được. Cho nên tôi không muốn để anh đi theo, nhìn dáng người này của anh chắc không đi xa được.

Gã mập cười hai tiếng: "Được rồi, các cậu đi đi, cẩn thận một chút nha.''

Gã nói xong, quay người đi đến miếu thần, đưa tay nhẹ nhàng mở cửa.

Nếu như nhìn từ xa, nó giống một con quái vật lớn há miệng ra.

Mà gã mập không hề hay biết đi vào bên trong cái miệng kia.

Lâm Trạch từ sau con đường đi ra, nhìn cửa miếu mở rộng, mỉm cời.

Một lát sau, cửa miếu bị người từ bên trong đóng lại.

Hắn nhếch khóe miệng, đi nhanh về phía thôn.

Bây giờ, hắn muốn đi đến đó mang một người đến - kẻ nói dối giỏi nhất Cố Manh Manh.

Nhưng hắn cũng không rờ, chuyện này lại thuận lợi như vậy.

Còn cho rằng phải tốn nhiều lời để lừa người, nhưng khi hắn trở lại Cố Manh Manh đã ngất trong phòng Bạch Cửu.

Như vậy chuyện kế tiếp càng đơn giản hơn.

Không biết qua bao lâu, Cố Manh Manh dần dần tỉnh lại giữa cơn đau đầu kịch liệt.

Xung quanh tối đen, tối đến nỗi cái gì cũng khoogn nhìn thấy rõ.

Cô chóng mặt, đưa tay vô thức chạm vào xung quanh.

Tay trái hình như đụng phải bệ đá lạnh buốt.

Lúc này đầu của cô lại đau, không kịp suy nghĩ, hai tay cô vịn bệ đá đứng lên.

Cả người vừa đứng dậy, chỗ cô đang chống đỡ tiếp tục leo lên trên, cho đến khi... đụng phải một thứ gập ghềnh.

Phần chạm vào lòng bàn tay có độ cong tròn, và bề mặt của nó dường như được chạm khắc hoa văn.

Cố Manh Manh vẫn chưa kịp phản ứng, hai tay cô cẩn thận sờ vào vật kia, một lúc sau, mới đột nhiên giật mình —— đây là... Chân.

Đây là chân của tượng đá!!

Một lúc sau, trong không gian vô cùng tối tăm, một ánh sáng yếu ớt sáng lên sau một tiếng lách cách nhẹ nhàng.

Cái Bật lửa khẽ nghiêng, thấp một ngọn nến sáp ong.

Ánh sáng chiếu đến gương mặt sau nó, một gương mặt béo ngũ quan đầy đủ.

Cố Manh Manh nheo mắt lại mở mắt, kinh ngạc hỏi: "Anh mập...?''

Cô vừa chưa dứt lời, gương mặt đầy mỡ nở một nụ cười độc ác.

"Anh mập? Đó là... Xác của anh mập nằm ở trước mặt cô?''

Dưới ánh đèn mờ ảo, một thân hình mập mạp đang nằm sõng soài trên mặt đất.

Hắn nhắm mắt lại hai tay buông yếu ớt dang ra hai bên, nằm ở đó không biết còn sống hay chết.

Cố Manh Manh hoảng sợ đến toàn thân run lên, hai chân lui về phía sau hai bước, chỉ vỏn vẹn một động tác này, đã làm cô chóng mặt.

Cô vô thức dựa vào bên cạnh, khi phản ứng kịp đây là chân tượng đá, cô la lên một tiếng, như bị bỏng nhanh chóng buông ra.

Gã mập đối diện cười khẽ hai tiếng: "Sờ cũng đã sờ qua, buông tay còn có ích gì? Nhưng mà, một cô gái xinh đẹp như vậy, thật đúng là khiến người ta không đành lòng ra tay...''

Nói thì nói thế, nhưng hắn lại buông nến xuống, từng bước đi tới Cố Manh Manh.

Hắn đi không nhanh không chậm, dường như hoàn toàn tin rằng con mồi trước mắt đã không thể trốn thoát.

Cố Manh Manh lui về phía sau một chút, sợ hãi nói: "Anh đừng đến đây, nếu không tôi sẽ la lên!''

"Cô la đi, tôi xem ai sẽ đến cứu cô?'' Gã mập khinh thường, đến gần cô nói.

Chỉ còn mấy bước...Đã có thể bắt được cô.

Lưng của Cố Manh Manh đã chạm tường, không thể nào lùi được nữa.

Cảm giác tuyệt vọng cùng cực lập tức ập tới.

Cô lấy từ trong ba lô người chơi ra thanh chủy thủ, hai tay run rẩy đưa nó lên trước ngực, nhưng lại không thể tạo thành uy hiếp đối với đối phương.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ...Có người nào đến cứu cô không?

_

04092020