Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn

Quyển 4 - Chương 29-1: Nạn Đói 3 (1)



Edit: Ba Chấm

*Chương này khá dài nên tớ tách từng khúc ra edit rồi đăng lên, sau khi edit xong hết thì sẽ gộp lại thành một chương hoàn chỉnh

_

Ánh nắng mặt trời chói đến cả đau mắt, lại chiếu xuống một trấn nhỏ rách nát hiu quạnh.

Hứa Thuật cùng Viên Quảng đứng ở cổng trấn, nhất thời có cảm giác không muốn bước vào trong đó.

Bởi vì hai người đều thấy trêи đường phố trong trấn, khắp nơi đều có người nằm la liệt không rõ sống chết.

Bọn họ đều không khác nhau mấy, tất cả đều gầy yếu trơ xương, giống như là bị người khác rút đi hết cả máu và thịt, chỉ còn lại lớp da mỏng bao quanh xương.

Ngẫu nhiên sẽ có một vài người nhúc nhích, nhưng cũng chỉ là nâng tay lên mà thôi.

Chưa vào trấn thì đã có vài người thấy được Hứa Thuật cùng Viên Quảng, trong ánh mắt trống rỗng đầy tuyệt vọng bỗng có một tia sáng, sau đó giống như cả người lại một lần nữa sống dậy, tay chân chóng lên mặt đất, dùng tướng đi của con bò hướng hai người bò tới!

Chỉ là......

Ý chí muốn sống sót này chỉ mang đến một chút sức lực mà thôi, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Bọn họ chỉ bò không đến hai mét, thì đã lục tục ngã trêи mặt đất.

Người gần với Hứa Thuật nhất thì ngã vào một đống đồ vật, hơi ngẩng đầu, cố gắng vươn cánh tay phải chỉ còn da bọc xương về phía cậu

Đôi môi nhăn nhúm hé mở, nhưng rồi lại không nói ra được tiếng nào.

Mặc dù không nghe thấy giọng nói, nhưng Hứa Thuật cũng hiểu rằng đối phương đang hướng cậu cầu cứu.

Nhưng, làm cách nào để cứu?

Cứ cho việc trạng thái của cậu cùng Viên Quảng hiện tại vẫn còn rất tốt, nhưng cũng chỉ là hiện tại mà thôi. Bọn họ tới bản thân còn chưa lo được, nào có năng lực đi giúp đỡ người khác?

"Mẹ nó......"

Viên Quảng không đành lòng mà chửi nhỏ một tiếng, quay đầu đi nhìn phía nơi xa, thấp giọng nói: "Đây là ván trò chơi rác rưởi gì, còn không bằng cho tôi vào thế giới ma quỷ! Xem tình huống này, chúng ta chỉ sợ là cũng giống bọn họ chờ chết đói!"

Hứa Thuật cúi đầu trầm mặc một lát, mở miệng nói: "Trò chơi sẽ không bố trí nhiệm vụ chỉ có một con đường chết cho chúng ta, nhất định có cách tìm được thức ăn mới đúng. Chúng ta, vẫn nên vào trấn trêи xem tiếp."

Thật ra còn có những người sắp chết khác hướng bọn họ bò lại, phía trước còn thấy được xác người.

Khi đi lại xem những xác chết ấy, bọn họ chỉ biết cảm thấy tiếc hận cùng bất đắc dĩ, hoặc là ghê tởm khi xem đến nội tạng cùng phần còn thừa lại của tay chân.

Mà những người đang còn sống khác, khi nhìn thấy những cái xác, trong con mắt lại tràn ngập đói khát.

Ánh mắt cầu xin cùng khát vọng của họ, Hứa Thuật căn bản không dám đối diện cùng với bọn họ cho dù một giây.

Hai người đứng ở bên ngoài trấn chuẩn bị tâm lý, mới cắn răng đi vào bên trong.

Trêи mặt đất nơi nơi đều đủ loại rác rưởi, sạp hàng trêи phố đã không biết đã bày biện bao lâu, trong đó đa số là những mảnh vỡ của thứ gì đó, giống như là bị người khác đẩy ngã.

Bọn họ còn phát hiện, cánh cửa với cửa sổ của những ngôi nhà ở phía hai bên đường cũng đều đều có dấu vết bị đập phá hoặc chém vào.

Hứa Thuật từ trêи mặt đất nhặt lên một tờ giấy, mặt trêи viết một vài chữ phồn thể phức tạp bằng bút lông, cậu nhìntrong chốc lát, cũng hiểu được sơ sơ.

" Phía trước nơi này xảy ra chiến tranh." Hứa Thuật nói: "Trêи đây viết cảnh cáo người dân phải ngoan ngoảnh nghe lời không được phản kháng, chắc là quân địch đã công phá thành trì gần đây, nên mới chiếm lĩnh được toàn bộ vùng đất ở xung quanh đây."

Viên Quảng để mặt sát vào tờ giấy để xem nội dung, cau mày nói: "Trong lịch sử đã từng xảy ra nạn đói nghiêm trọng như vậy, hình như là có quan hệ với chiến tranh."

Thông thường là sau chiến tranh sẽ gặp nạn châu chấu hay nạn đói, làm cho lương thực thất thu, người dân không thể không ăn cây cỏ để sống, ngày qua ngày cây cỏ đều sẽ bị ăn sạch, nên sẽ có người ăn đất Quan Âm.

Đất Quan Âm thật ra chính là đất cao lanh, có màu trắng giống bột mì, hơn nữa ăn vào sẽ cảm thấy no bụng, cho nên đến bước đường cùng, thậm chí có người sẽ vì tranh giành đất Quan Âm mà liều sống liều chết.

Cái thị trấn này, chắc là sau khi trải qua chiến tranh lại gặp phải thiên tai, mới dẫn đến tình huống hiện tại.

Hứa Thuật đem giấy gấp lại, tạm thời giữa bên mình, cùng Viên Quảng đi một vòng khắp thị trấn.

Theo từng bước chân của họ, người nằm trêи đường càng lúc càng ít dần rất, đi về phía trước thêm một lúc thì không thấy ai nữa.

Chuyện này quá kì lạ, vì sao tất cả mọi người đều ở bên ngoài thị trấn?

Hứa Thuật trong lòng nghi hoặc, đang muốn cùng Viên Quảng bàn bạc, thì lại bỗng nhiên nghe thấy một tiếng mở cửa "Kẽo kẹt" truyền đến từ cách đó không xa.

_

6122020