Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn

Quyển 4 - Chương 32: Nạn Đói 6



Edit: Ba Chấm

-

Hứa Thuật khép lại quyển gia phả, nhìn về phía Quý Xuyên: "Chúng ta tiếp theo làm gì bây giờ?"

Tuy rằng biết Tiểu Hà đang nói dối, nhưng cũng không thể trực tiếp quay về ép hỏi nó chứ?

Quý Xuyên suy nghĩ một chút, mới vừa mở miệng muốn nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tràn tiếng gọi ầm ĩ.

Nếu không nghe lầm nói, đang gọi tên "Trương Mậu".

Hai người cùng nhau bước nhanh đi ra cửa lớn.

Bọn họ đi đến trên đường cái, xa xa thấy ba người Dương Nhuế với Viên Quảng, Vu Diêu đang ở vừa đi vừa kêu tên Trương Mậu.

Hứa Thuật hô lớn: "Làm sao vậy, còn chưa tìm được người à?"

Ba người kia nghe được âm thanh, cùng ngừng lại.

Dương Nhuế trả lời nói: "Không biết hắn rốt cuộc đi đâu nữa, nếu muốn đi nơi xa, hẳn là đã kêu chúng ta cùng đi mới đúng."

Viên Quảng nói: "Tôi nghi ngờ hắn xảy ra chuyện, hai người các cậu đang làm gì thế, cũng giúp nhau tìm người được chứ?"

Hứa Thuật nghĩ thầm, nếu bọn họ lâu như vậy còn chưa tìm được Trương Mậu, thì hắn một là cố ý trốn đi, hai là đã lành ít dữ nhiều.

Khả nang cố ý trốn đi có hơi nhỏ, rốt cuộc đây là một nhiệm vụ sống còn, người nhiều thì sức lực càng lớn, coi như muốn ăn thịt người...... Mọi người cùng nhau ăn thì gánh nặng tâm lý cũng có thể giảm bớt một ít.

Cho nên, người hơn phân nửa là chết.

Cậu nghĩ đến đây, gật đầu nói: "Được, hay là chúng ta phân công nhau tìm đi, mặc kệ tìm được hay không, thì giữa trưa cũng phải tập hợp ở tứ hợp viện."

Tuy rằng người rất có thể đã chết, nhưng tìm được thi thể mà nói, có lẽ có thể từ trên đó phát hiện gì đó.

Quan trọng nhất đương nhiên là hy vọng có thể tìm ra cấm kỵ của màn này.

Ở trong trò chơi thiên đường, cho dù là nhiệm vụ dạng gì, thì cũng đều tồn tại một cấm kỵ bị che giấu.

Nếu người chơi không kích hoạt, thì NPC không thể giết người.

Nếu Trương Mậu chết thật, thế hắn chắc chắn đã chạm vào cấm kỵ.

Tìm kiếm một hồi thì đã đến giữa trưa, cũng không phát hiện bất kỳ tung tích gì của hắn.

Hứa Thuật với Quý Xuyên trở lại tứ hợp viện uống chút nước, Tiểu Hà thấy bọn họ trở về thì cực kỳ vui vẻ, vừa thấy đã chạy lại ôm cánh tay Hứa Thuật làm nũng.

Hứa Thuật lại nhớ tới chuyện nửa đêm hôm qua nó đi ra ngoài.

Cậu căn bản không tin sẽ trùng hợp như vậy, cố tình lúc cậu cùng Quý Xuyên tỉnh lại thì nó vừa vặn ra khỏi nhà vệ sinh.

Một đêm dài như vậy, đi vệ sinh lại không mất vài phút, hai bên vừa vặn đụng nhau tỷ lệ có thể có lớn bao nhiêu?

So sánh với việc, nó nửa đêm đi giết Trương Mậu thì càng thuyết phục hơn.

Chỉ là...... thi thể Trương Mậu ở đâu?

Bọn họ đã mất nguyên buổi sáng để tìm, toàn bộ thị trấn này đều không bỏ sót nơi nào, thế một người trưởng thành như thế, có thể chui vào một cái hang be bé nào à?

Không bao lâu, ba người chơi khác cũng đều đã trở lại.

Bọn họ đều không tìm được người, cũng không tìm được đồ vật có thể ăn.

Trong miệng Viên Quảng ngậm rễ cỏ lâu lâu lại nhai một lúc, nhíu mày nói: "Thật sự là tìm không ra, theo tôi thấy đừng nên tìm hắn nữa. Nếu còn tiếp tục thì thể lực vừa mọi người ngày càng hao hụt hơn, thật sự chuyện này không quan trọng."

"Quan trọng là ít nhất chúng ta phải biết cấm kỵ là cái gì." Dương Nhuế nói: "Nếu hắn còn sống, thì ban ngày phải thấy người, cho nên chắc là đã chết rồi. Tìm được hắn mà nói, thì chúng ta có lẽ là có thể đoán được cấm kỵ."

Cô ta thở dài, ngẩng đầu nhìn không trung nói: "Coi như là có thể dựa vào việc ăn thịt người để sống, nhưng cũng phải tìm ra được cấm kỵ, nếu không, ai cũng không biết khi nào mình lại đột nhiên chết mất."

Viên Quảng trầm mặc một lát, nuốt rễ cỏ trong miệng xuống, nói: "Như vậy đi, chúng ta buổi chiều lại đi tìm xem, nếu còn tìm không thấy thì tính tiếp."

"Thật ra, nếu dưới tình huống có nước, con người cho dù không ăn gì cũng có thể sống mấy chục ngày."

Vu Diêu vốn luôn trầm mặc dựa vào góc tường, chậm rãi nói: "Trong lịch sử thực sự có sự kiện —— thập niên 1980, quân đội cộng hòa Ireland bị tuyệt thực đến chết, thời gian ngắn nhất chính là 46 ngày. Cho nên, chỉ cần có nước, ở chỗ này vượt qua mười ngày cũng không phải vấn đề gì lớn. Mặt khác nơi này có không ít muối, chúng ta còn trộn chung với nước được lọc trước đó để uống."

Nghe được lời này, hai tròng mắt Dương Nhuế sáng ngời: "Nói như vậy, chúng ta thật không cần ăn thịt người?! Thật tốt quá! Tôi từ lúc tiến vào trò chơi đến bây giờ, vẫn luôn không ngừng xây dựng tâm lý bản thân đâu!"

"Cũng không đơn giản như vậy," Viên Quảng nói: "Tôi trước kia đã thử nhịn đói một tuần, trong lúc đó chỉ uống nước khoáng cùng với một hộp 250ml băng hồng trà, ngày thứ năm rõ ràng xuất hiện hiện tượng mất thể lực, hai chân đi đến nỗi phát run. Đến lúc này tôi dừng, lại, không biết đói đến ngày thứ mười sẽ là tình huống như thế nào, nhưng chỉ sợ là không quá có thể đi lại bình thường."

Hứa Thuật nói: "Trong lúc này, quan trọng nhất chính là chúng ta tùy thời có khả năng sẽ kích hoạt cấm kỵ, nếu thật sự đói nỗi đi không được, thì ngay cả cơ hội cùng nhau bàn bạc cung không có."

Căn cứ kinh nghiệm trò chơi trước kia, ở trong trò chơi cho dù kích hoạt cấm kỵ thì cũng có cơ hội chuyển bại thành thắng, chỉ cần trước khi bị quỷ giết chết phá giải là được.

Nhưng nếu cái gì cũng không làm, chỉ muốn dựa vào uống nước để sống đến cuối cùng, nhưng một khi kích hoạt cấm kỵ, thì hoàn toàn không có cách phản kháng.

Tóm lại muốn sống rời khỏi đây thì nhất định phải đi tìm manh mối, cho dù một người chơi thì cũng đừng nghĩ muốn lười biếng.

Câu chuyện nhịn đói chỉ uống nước ngày thứ mười của Viên Quảng lúc này cũng coi là đã dập tắt ý nghĩ này.

Mọi người bàn bạc một lúc, quyết định buổi chiều để Viên Quảng với Dương Nhuế đi tìm Trương Mậu, còn ba người Hứa Thuật, Quý Xuyên cùng Vu Diêu thì ở trên trấn cẩn thận tìm manh mối.

Cũng không có cơm trưa để ăn, bọn họ tìm chỗ đặt muối để bỏ và nước, từng người đều uống một bát lớn.

Buổi chiều lại là khoảng thời gian dài buồn tẻ..

Bởi vì Vu Diêu cũng cùng đi bọn Hứa Thuật, nên Hứa Thuật đem chuyện Tiểu Hà nói với hắn.

Vu Diêu sau khi nghe xong, cũng cho rằng chuyện mất tính của Trương Mậu không thoát khỏi có quan hệ với nó.

Chỉ là, Trương Mậu với Tiểu Hà hoàn toàn là hai người không có mối liên hệ nào, thậm chí tới một câu đối thoại đều không có.

Trương Mậu chỉ đối với sự tồn tại của nó thì thấy hơi khó chịu, cho rằng không nên mang theo cục tạ là nó.

Không đến mức chỉ là bởi vì một câu nói đi? Chẳng lẽ cấm kỵ ở đây là không thể đắc tội "Quỷ"?

Bọn họ nhất thời cũng nghĩ không ra nguyên nhân gì khác, bên tạm thời bỏ qua, vừa tìm manh mối vừa bàn bạc điểm đáng ngờ trên người Tiểu Hà.

Qua một hai câu nói, nó hiện tại tiết lộ tin tức cho người chơi chính là "Nói dối" với "Trọng nam khinh nữ".

Nhưng cho dù là nói dối hay là trọng nam khinh nữ, thì cũng đều không có quan hệ với chuyện trước mắt.

Nếu bối cảnh trò chơi này là nạn đói, thì cốt truyện xưa cũng phải liên quan với việc này mới đúng.

Nhưng ở trên trấn, trong những căn nhà lại chưa từng phát hiện manh mà đáng giá gì.

5 giờ nhiều, Hứa Thuật bọn họ ngừng tìm tòi, ở trong phòng trống tìm được thùng gỗ với cây cuốc, đến bờ sông lại chậm chạp đào nửa xô nước.

Quá trình này rất tốn thời gian, chờ tích cóp đủ nước đủ dùng thì sắc trời cũng đã tối đen.

Tuy rằng ở bên ngoài nhìn qua vẫn còn sáng, nhưng vào thời đại này, kiến trúc của trong mấy căn nhà thì ánh sáng không thể rọi vào nên chỉ có thể đốt nến để nhìn rõ.

Dưới tình huống như vậy muốn tiếp tục tìm manh mối cũng không quá tiện, vì thế bọn họ dứt khoát quay trở về tứ hợp viện.

Tiểu Hà quả thực chờ đang ở đây, vừa nghe tiếng mở cửa đã đi ra mừng bọn họ.

Nó thích nhất là dính lấy Hứa Thuật, vừa lại đã bắt lấy ống tay áo cậu nói: " Anh Hứa, Tiểu Hà đói quá."

Hứa Thuật cũng không có cách, chỉ có thể nói muốn lọc nước cho nó uống.

Nó lại lắc đầu, ôm bụng nói: "Anh dẫn em ssi ra ngoài một chuyến đi, em...... Ăn một chút gì đó."

Hứa Thuật nghe vậy, lập tức cảm thấy da đầu tê dại.

Cậu biết Tiểu Hà muốn ăn cái gì.

Sau đó cậu lại có hơi lo lắng —— chẳng lẽ cậu trong vô thức đã kích hoạt cấm kỵ? Tiểu Hà kêu cậu đi ra ngoài, là vì muốn giết cậu sao?

"Anh dẫn em đi."

Trong lúc Hứa Thuật đang do dự, Quý Xuyên một tay túm lấy Tiểu Hà, lôi kéo nó đi ra ngoài.

Hứa Thuật ngẩn người, chạy nhanh theo sau: "Chúng ta cùng nhau đu."

Trên trấn có rất nhiều xác chết khô, cũng có một người đang hấp hối.

Tiểu Hà ngừng trước một người sống đang trừng mắt.

Nó liếm môi, ngẩng đầu vẻ mặt khờ dại nhìn về phía Hứa Thuật, cũng duỗi tay chỉ người kia: "Anh Hứa, em có thể ăn cánh tay gã sao?"

Sống lưng Hứa Thuật rờn rợn: "Nhưng gã còn sống mà......"

"Gã lập tức liền sẽ chết," Tiểu Hà lộ ra biểu tình tủi thân, hơi cúi đầu xuống: "Thịt của các chết vừa cứng lại vừa lạnh, cũng không có máu, em cắn không được, hơn nữa bọn họ đều rất thối......"

Hứa Thuật cảm thấy muốn ọe..

Cậu quay đầu nhìn phía Quý Xuyên, dùng ánh mắt nói: "Hay là anh đến đây đi."

Quý Xuyên nhìn cậu, rồi lại cúi đầu nhìn về phía Tiểu Hà, duỗi tay chỉ cái xác ở xa, lạnh như băng mà nói: "Chỉ có thể ăn thứ kia, nếu không thì đừng ăn nữa."

Tiểu Hà há miệng thở dốc muốn cãi lại, nhưng dưới cái nhìn lạnh như băng của anh nó chỉ cúi đầu nói: "Thế...... Hai anh có thể giúp em nấu lên được không, em muốn ăn đùi."

Hứa Thuật đỡ trán, hận bản thân không phải là tên điếc.

Cậu biết, Tiểu Hà xem việc ăn thịt người như một việc rất bình thường. Nó cũng không cảm thấy ăn những người này thì có cái gì không đúng, rốt cuộc dưới thời kỳ, mọi người đều làm như vậy.

Cho nên đứa bé ngoan ngoãn ngày thường, vào giờ phút này giống như ma quỷ nói ra những lời như vậy.

Nhưng mà, Quý Xuyên cùng con quỷ nhỏ này thật ra có điểm giống......

Đại loại là bởi vì bọn họ đều biểu hiện vẻ biến thái ra bên ngoài đi.

Lúc Tiểu Hà ôm bát "Thức ăn" nóng hổi, tất cả người chơi khác đều trốn đến một góc trong sân, ai cũng không dám xem.

Mà đêm nay ngoại trừ chuyện này, hết thảy đều bình thường.

Trương Mậu thật sự đã biến mất.

Viên Quảng với Dương Nhuế không tìm được hắn, cho dù bọn họ đã tìm ở bên ngoài yhị trấn.

Hai người bắt đầu đi tìm từ cuối trấn, bởi vì đường này cách tứ hợp viện tương đối gần. Trương Mậu thi thể không ở thị trấn, đương nhiên bọn họ phải ra ngoài để tìm.

Nhưng bọn họ ở sườn núi cùng sông đều đã tìm, cũng lật từng cái xác để xem, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của hắn.

Thẳng đến buổi chiều ngày hôm sau.

Đã từ bỏ việc tìm kiếm nên Dương Nhuế với Viên Quảng cùng đi ra ngoài lấy nước đem về lọc, nhưng lại trong lúc vô tình ở dưới lớp bùn ở con sông tìm được khuôn mặt Trương Mậu trắng bệch.