Xuyên Vào Sách Toán Học Phải Làm Sao Đây?

Chương 15: Hướng đi đúng



Phương pháp phân loại của Đường Bác khiến mọi người không thể nào phản bác được. Mặc dù Đồ Hóa cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng cậu cũng không tìm thấy cách nào có sức thuyết phục hơn. Cuối cùng, mọi người quyết định thử dựa theo phương pháp của Đường Bác một lần. Bảy người Trần Lệ, Trương Văn Văn, Đồ Hóa, Vương Bác Vũ, Lý Đào, Trầm Tư Dịch và Đường Bác cùng leo lên đài miền xác định màu đỏ ở bên trái. Còn ba người mũ lưỡi trai, Tôn Duy và Triệu Nghệ Vi thì leo lên đài miền giá trị màu xanh lam ở phía bên phải.

Tất cả mọi người đều nín thở, chờ đợi kết quả phán định của hệ thống.

【 Keng —— 】

【 Khiêu chiến thất bại. 】

Hy vọng mãi mới có thể dấy lên lần thứ hai cuối cùng vẫn bị dập tắt, vậy là chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng. Nếu như vẫn không thể qua cửa, thì mười người bọn họ nhất định sẽ bị loại. Trên mặt mọi người đều là sự uể oải và tuyệt vọng đến tột độ. Đường Bác vô cùng tự trách, sự hưng phấn cùng tự tin ban nãy đều đã bị quét đi sạch sành sanh.

Tất cả mọi người đều yên lặng ngồi trên mặt đất, hơn mười phút trôi qua cũng không có ai nói chuyện. Đồ Hóa vỗ vỗ vai Đường Bác: “Chúng ta vẫn còn một cơ hội mà, cậu đừng ủ rũ như vậy chứ. Khiêu chiến thất bại, điều này chứng tỏ phương pháp trước đó của cậu cũng không hoàn mỹ. Trước hết, mọi người cùng ngẫm lại xem phương pháp kia tồn tại lỗ thủng ở đâu đã.”

Đường Bác đỡ trán: “Tôi thực sự đã cố gắng hết sức rồi.”

Trầm Tư Dịch ngồi ở bên cạnh đột nhiên nói: “Có phải vì cách phân loại này của cậu không phải là quan hệ tương ứng có hướng không?”

Có hướng? Đồ Hóa chợt nghĩ, quy tắc tương ứng của hàm số thật ra có mối quan hệ có hướng, x dựa trên 1 công thức biến đổi nào đó để cho ra 1 số y tương ứng. Đây được gọi là quan hệ có hướng, từ x đến y, giữa chúng được sắp xếp theo thứ tự chuẩn xác. Có lẽ phương pháp mà Đường Bác đưa ra lại không có quan hệ tương ứng có hướng này.

Dùng quan hệ tương ứng trong phạm vi vị trí thì chỉ có thể chỉ ra miền xác định và miền giá trị của hàm số có sự liên hệ nhất định, nhưng lại không có quá trình x biến đổi thành y. Mối quan hệ tương ứng có hướng ở phạm vi giới tính lại càng loạn hơn. Đó vốn chỉ là một cách để phân loại, chứ cũng không hình thành được quan hệ tương ứng có hướng giữa mấy người bọn họ.

Trầm Tư Dịch nói thẳng vào trọng điểm: “Cho dù là dựa trên vị trí hay là giới tính thì đều có phạm vi chung vô cùng lớn, hoàn toàn không đủ để tạo nên mối quan hệ tương ứng giữa chúng ta. Tôi nghĩ kiểu quan hệ này nên có phạm vi nhỏ hơn một chút.”

“Không phải phạm vi chung? Thế là đặc điểm riêng sao?” Trương Văn Văn nói, “Có khi nào là tìm ra điểm chung giữa sở thích và năng khiếu của chúng ta không?”

“Cậu ta vừa mới nói về mối quan hệ có hướng, cậu không nghe à?” Lý Đào đứng lên, khinh thường nói, “Cho dù là sở thích hay năng khiếu, thì cũng chỉ là tìm điểm chung trong những đặc tính riêng. Chuyện cần phải giải quyết bây giờ là chúng ta phải tìm ra hai người có một mối quan hệ theo trình tự đặc biệt.”

Giọng điệu của Lý Đào tuy không dễ nghe lắm, nhưng lại chỉ ra được trọng điểm của vấn đề, Trương Văn Văn lườm cậu ta một cái: “Nếu cậu đã thích phản bác người khác như thế, thì đưa ra một phương án đáng tin hơn đi!”

Nét mặt Lý Đào thoáng cứng đờ, chỉ biết ngậm ngùi im lặng.

Mặc dù hiện tại vẫn chưa thể đưa ra một kết quả chính xác, nhưng hướng tư duy của bọn họ nhất định đã đúng. Đồ Hóa cảm thấy đầu mình đang rất hỗn loạn, các thông tin đều đan xen vào nhau. Vì thế cậu nhất định phải tìm ra một hướng đi chính xác:

“Chúng ta bây giờ mặc dù đã có manh mối, nhưng mạch suy nghĩ vẫn vô cùng hỗn loạn. Nên nhất định phải sắp xếp thông tin cẩn thận một chút. Đầu tiên, mối quan hệ có hướng giữa chúng ta là điểm chung. Ví dụ đơn giản là mối quan hệ có hướng giữa Vương Bác Vũ và Tôn Duy, vậy những người còn lại trong chúng ta cũng nhất định phải có quan hệ có hướng giống hai người họ.”

“Đặc biệt, biểu hiện của loại quan hệ cụ thể này không phải là những đặc điểm chung phổ biến, mà là những đặc điểm riêng của chúng ta. Nhưng trong mỗi chúng ta có chuyện gì đặc biệt thì chỉ có riêng chúng ta biết, những người khác không biết, hệ thống cũng không thể nào biết.”

Trầm Tư Dịch nghe Đồ Hóa phân tích xong, đôi mắt bỗng chốc sáng lên: “Hệ thống không biết?”

Đồ Hóa khẽ mỉm cười, tuy trong mười người bọn họ không hề quen biết, nhưng nếu thật sự muốn chỉ ra những điểm chung giữa những đặc điểm riêng của bọn họ thì nhất định sẽ thu về vô số đáp án khác nhau. Trong trò chơi này cũng không hề đưa ra tiêu chuẩn cụ thể, thì mỗi đáp án đưa ra sẽ đều có khả năng chính xác. Vì thế, khả năng bọn họ có thể đưa ra một câu trả lời chính xác theo phán định của hệ thống thực sự rất thấp. Thật ra trò chơi cũng không khó, chỉ là bọn họ đã suy nghĩ quá mức phóng đại về trò chơi « Vượt ải toán đại học » này. Nó đơn giản chỉ là một trò chơi, cũng không phải Thượng Đế. Nên nó sẽ không thể hiểu rõ về mỗi người như vậy. Tin tức mà hệ thống có thể nhận được là có hạn, nó không thể biết được cụ thể sở thích hay năng khiếu của từng người chơi được.

Trừ khi người khiêu chiến tự mình nói ra.

“Khi mới bắt đầu, hệ thống cũng không biết được sẽ có người nào tiến vào cửa ải【 Hàm số và Tập số 】này. Vì vậy chúng ta có thể kết luận rằng, trước khi tiến vào cửa ải này, hệ thống cũng không biết mối quan hệ đối ứng giữa chúng ta là gì.” Đồ Hóa dừng lại một chút, “Nhưng tới thời điểm hiện tại nó lại biết, hơn nữa còn đặt ra cho mình một đáp án chính xác.”

Trầm Tư Dịch tán thưởng nhìn về phía Đồ Hóa: “Vì thế mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ hệ thống làm thế nào biết được đáp án này, nói cách khác… Nó làm cách nào để có thể biết được điểm chung giữa sở thích và năng khiếu cụ thể của mỗi người chúng ta.”

Tôn Duy ngạc nhiên mở to mắt: “Nó… Nghe được sao?”

Đồ Hóa gật đầu: “Mặc dù cửa ải này không có NPC, nhưng từ khoảnh khắc chúng ta tiến vào trò chơi này, hệ thống đã bắt đầu quan sát chúng ta. Nó nghe chúng ta nói chuyện, giám thị lời nói hành động của chúng ta. Ngay trước khi trò chơi chính thức bắt đầu, đã cho ra một câu trả lời chính xác.”

Tất cả mọi người đều thầm nhớ lại từ khi mình tiến vào cửa ải này đã nói gì, làm gì. Có lẽ, ngoại trừ bốn người Trần Lệ, Trương Văn Văn, nam sinh đội mũ lưỡi trai và Vương Bác Vũ, thì những người khác đều nói rất ít, dường như cũng không có nhiều thông tin hữu hiệu.

Đường Bác nói: “Từ khi tiến vào cửa ải này, tôi chưa hề tiết lộ chút thông tin nào về bản thân cả.”

Ngoại trừ Đường Bác, mấy người Trầm Tư Dịch, Lý Đào, Đồ Hóa bọn họ cũng không nói gì.

“Suy nghĩ.” Tôn Duy đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời mờ mịt, “Hệ thống biết chúng ta đang gì.”

Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.

Tôn Duy bình tĩnh phân tích: “Xét từ góc độ kỹ thuật mà nói, chúng ta tiến vào trò chơi « Vượt ải toán đại học » này là thông qua phương thức quét hình võng mạc. Sau đó hệ thống sẽ khống chế hệ thần kinh người chơi. Vì thế nó hoàn toàn có thể chọn đọc những suy nghĩ trong đầu của chúng ta.”

“Chuyện này thật đáng sợ!” Sắc mặt Trần Lệ trắng bệch, “Nó biết chúng ta đang nghĩ gì, như vậy không phải là chúng ta hoàn toàn không hề có sự riêng tư sao?”

Nam sinh đội mũ lưỡi trai nói: “Theo tôi được biết thì loại hệ thống quét thông qua võng mạc được áp dụng trong trò chơi này là phát minh độc quyền mà công ty của Tô Cách Trì nghiên cứu không lâu trước đó. Những người tham dự « Vượt ải toán đại học » chúng ta chính là nhóm người đầu tiên được trải nghiệm kĩ thuật này. Vào thời điểm phương pháp độc quyền này mới được công bố thì đã có rất nhiều người đặt ra nghi vấn về phương diện riêng tư. Nhưng sau đó nhân viên kỹ thuật của công ty đã giải thích về chuyện này. Cụ thể là trong quá trình vận hành, tuy rằng hệ thống có thể thu nhận suy nghĩ cảm nhận của người chơi, nhưng kỹ thuật này lại không hề có khả năng lưu trữ. Nói cách khác, sau khi trò chơi kết thúc, thông tin của người chơi mà hệ thống thu được cũng sẽ biến mất.”

Đường Bác khẽ nhíu mày: “Vậy nên hệ thống thật sự có thể chọn đọc suy nghĩ của chúng ta sao?”

Đây là lần đầu mọi người cùng nghiêm túc thảo luận vấn đề liên quan đến đạo đức như thế. Tuy rằng Đồ Hóa không biết Tô Cách Trì là hạng người gì, nhưng cậu lại mơ hồ cảm thấy Tô Cách Trì không phải loại người sẽ làm ra chuyện xấu. Thậm chí, cậu còn cho rằng một người yêu trò chơi như anh ta thì sao có thể tự tay hủy hoại thế giới mà mình yêu nhất trong một ngày được chứ?

“Lệch hướng rồi.” Đồ Hóa đứng ra, “Trò chơi này có thực sự đánh cắp thông tin riêng tư của chúng ta hay không thì phải trở lại thế giới thực mới có thể đưa ra kết luận chính xác. Nhưng ít nhất thì trong trò chơi này, Tô Cách Trì đã cho chúng ta một cơ hội để có thể vào được đại học A. Vì thế việc chúng ta nên làm bây giờ chính là vượt qua những nhiệm vụ này, nắm chắc lấy cơ hội.”

Cậu tiếp tục phân tích: “Nếu như hệ thống có thể chọn đọc suy nghĩ của chúng ta, vậy thì mong mọi người nhớ lại, từ khi tiến vào cửa ải này, đến tận khi hệ thống chính thức tuyên bố nhiệm vụ, tất cả mọi người đã nói gì, nghĩ điều gì.”

Vương Bác Vũ nói đầu tiên: “Tôi và hai người Trần Lệ, Trương Văn Văn đang nói về quyển tiểu thuyết huyền ảo kia. Tôi chưa từng đọc cũng chưa từng mua nó, chỉ là nghe nói rất hot. Đó, mới nói chuyện này thôi.”

“Còn chuyện nghĩ gì thì…” Vương Bác Vũ trộm nhìn về phía Triệu Nghệ Vi, “Ngoại hình của Triệu Nghệ Vi khá giống nữ sinh lớp bên cạnh của tôi á, hơn nữa… Nữ sinh đó tuần trước còn đưa cho tôi một bức thư tình.”

Mặt Triệu Nghệ Vi lập tức ửng đỏ. Cô vốn đang đứng cạnh Vương Bác Vũ, nhưng sau khi nghe xong thì vội chạy ra đứng ở vị trí cách xa cậu ta nhất, nhìn qua thì không khác nào đang chạy trốn bệnh dịch.

Vương Bác Vũ vò đầu: “Không phải tôi tự ảo tưởng đâu, cô ấy thật sự đưa thư tình cho tôi mà…”

Đồ Hóa bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, tôi tin ông. Những người khác thì sao? Có thể nói qua một chút tình huống của mình được không?”

Trần Lệ và Trương Văn Văn liếc mắt nhìn nhau, sau đó cũng nói: “Hai chúng tôi từ đầu đến cuối vẫn luôn nói về chuyện phải xếp hàng để mua cuốn tiểu thuyết huyền ảo kia, cũng không đặc biệt nghĩ tới điều gì khác.”

Nam sinh mũ lưỡi trai nói: “Tôi cũng thế, đại khái chính là mẹ tôi đã mang hết tiểu thuyết và truyện hoạt hình của tôi đi quyên góp rồi, nên tôi khi đó đã vô cùng đau lòng.”

Đến lượt Triệu Nghệ Vi, cô gái nhỏ có chút ngại ngùng nói: “Tôi cũng không nghĩ đến chuyện gì đặc biệt gì, chỉ nhớ là cùng với Tôn Duy thảo luận về « ám sát 711 » thôi.”

Đồ Hóa phút chốc sững sờ. Lúc Triệu Nghệ Vi và Tôn Duy nói chuyện, cậu cũng đứng cạnh đó. Khi Triệu Nghệ Vi nói cô ấy đã mua đ ĩa CD trò chơi « ám sát 711 », Đồ Hóa đã nghĩ đến việc mình cũng từng đưa cái đ ĩa đó cho bạn cùng bàn.

Những mẩu tin vụn vặt này dường như có một liên hệ cụ thể. Cậu, Triệu Nghệ Vi, mũ lưỡi trai và bọn Trần Lệ, Trương Văn Văn đều thông qua một phương thức nào đó để kết nối quan hệ với một vật phẩm nhất định, có lẽ đó chính là hướng mà trò chơi nhắc đến sao? Trong những chuyện này có mối quan hệ tương ứng có hướng kia không?

“Tôi chỉ cùng Triệu Nghệ Vi nói vài câu liên quan đến tình tiết trong tiểu thuyết thôi.” Tôn Duy đột nhiên nói, “Về phần suy nghĩ… Suy nghĩ của tôi có phần giống với Vương Bác Vũ.”

Đồ Hóa ngẩng đầu nhìn cô.

Tôn Duy đưa mắt nhìn về hướng khác: “Tôi nhớ tới chuyện lớp 11 năm ấy, đã đưa cho một nam sinh lớp bên cạnh một bức thư tình.”

Đồ Hóa biết rằng người Tôn Duy nói tới chính là mình, nhưng cậu cũng không hề tỏ ra lúng túng hay cảm thấy lúng túng, bởi tinh thần của cậu lúc này đều đã tập trung hết cho việc tìm ra đáp án của trò chơi.

Vương Bác Vũ nhận được thư tình, Tôn Duy đưa thư tình; Triệu Nghệ Vi mua đ ĩa CD « ám sát 711 », còn mình lại cho bạn cùng bàn đ ĩa CD; Trần Lệ và Trương Văn Văn xếp hàng đi mua quyển tiểu thuyết huyền ảo, mũ lưỡi trai lại quyên góp cuốn tiểu thuyết ấy…

Đồ Hóa bỗng nhiên tỉnh ngộ, hưng phấn nói: “Là “Nhận được” và “Cho đi”!”

“Nhận được và cho đi chính là mối quan hệ tương ứng có hướng giữa chúng ta! Đầu tiên,” Đồ Hóa đi tới trước mặt Trần Lệ, Trương Văn Văn và mũ lưỡi trai, “Mối quan hệ giữa ba người chính là quyển tiểu thuyết huyền ảo kia. Hai người các cậu xếp hàng để mua được quyển sách này, là “Nhận được”. Còn sách của cậu ta bị mang đi quyên góp, chính là “Cho đi”.”

“Sau đó là Vương Bác Vũ và Tôn Duy, mối quan hệ giữa hai người các cậu chính là ‘Thư tình’. Vương Bác Vũ nhận được thư tình, là “Nhận được”, còn Tôn Duy lại đem tặng thư tình, là “Trao đi”.”

Đồ Hóa quay người đối diện với Triệu Nghệ Vi, nói “Tiếp đó là hai người chúng ta. Cậu mua đ ĩa CD « ám sát 711 », là “Nhận được”, còn tôi lại từng đưa cái đ ĩa CD đó đưa cho bạn cùng bàn, là “Cho đi”.”