Xuyên Vào Sách Toán Học Phải Làm Sao Đây?

Chương 17



[Ding~]

[Chào mừng đến với nhiệm vụ chính: Hàm số chính xác là gì?]

[Quy tắc: Người chơi có thể thành lập tổ đội để làm nhiệm vụ chính (tổ đội tối đa 4 người). Tìm hàm số chính xác. Một người qua ải là cả đội qua ải. Thời gian không giới hạn.]

Nơi đây cằn cỗi, toàn đá lởm chởm và gió bụi mịt mù. Chính xác mà nói, nơi này không giống như sa mạc Gobi. Xung quanh không có sông ngòi, không có thực vật, chỉ có lớp băng vĩnh cửu trơ trọi. Loại cảm giác cực kỳ lạnh lẽo này có chút giống như những chỗ sâu trong cao nguyên.

Vương Bác Vũ ngơ ngác nhìn xung quanh, răng hắn đánh lập cập vào nhau vì lạnh: “Đây là nơi quái quỷ nào vậy?”

Sau khi chọn vượt ải, bọn họ đã bị dịch chuyển đến nơi này. Hệ thống không đưa ra bất kỳ lời nhắc nào nên bọn họ chỉ nắm trong tay một thông tin: Tìm đúng hàm số ở nơi này.

Tìm như thế nào, tìm ở đâu, tìm hàm số gì, bọn họ hoàn toàn không biết. Ở cái nơi rộng lớn mà mắt không thể nhìn hết này, bọn họ không có phương hướng nào cả.

Tôn Duy khoanh tay, cau mày nói: “Nhiệm vụ này không có yêu cầu cụ thể. Nó chỉ yêu cầu chúng ta tìm hàm số đúng. Điều đầu tiên chúng ta nên xác định là hàm số này sẽ xuất hiện dưới hình thức nào.”

Vương Bác Vũ đột nhiên hưng phấn: “Chẳng lẽ là trò chơi truy tìm kho báu? Hàm số mà chúng ta tìm kiếm thật ra là một loại kho báu nào đó được giấu dưới lòng đất để chờ khai quật…”

Đường Bác bĩu môi: “Tôi nghĩ chúng ta sẽ gặp một chuyện gì đó ở đây. Sau đó, chúng ta căn cứ vào sự việc đó để đoán hàm số là gì.”

Đồ Hoá lạnh đến nổi cả da gà, vừa vận động vừa nói: “Ở đây lạnh quá. Trước hết tìm một chỗ ấm áp đi, hoặc là tìm quần áo mặc vào.”

Bọn họ vẫn mặc đồng phục học sinh từ khi bước qua cổng trường. Đồng phục nam còn đỡ. Với phong áo sơ mi dài tay và quần dài, mặc dù không đủ giữ ấm nhưng ít nhất cũng cản được gió. Váy ngắn của con gái rõ ràng không phù hợp với kiểu hoạt động ngoài trời này, Tôn Duy run rẩy vì đôi chân trần. Cô hắt hơi hai lần liên tiếp.

Đồ Hoá đang suy nghĩ xem có nên giúp cô tìm thêm quần áo hay không thì thấy Vương Bác Vũ cởi áo đưa cho Tôn Duy: “Cậu lấy che chắn dưới chân trước đi.”

Tôn Duy sửng sốt, một lát sau xấu hổ nói: “Không cần đâu. Cậu cũng lạnh mà…”

Vương Bác Vũ vẫn còn chiếc áo trong bó sát người. Tuy hắn cường tráng với cánh tay gân guốc nhưng hắn vẫn nổi da gà khi gió lạnh thổi qua. Đồ Hoá không ngờ Vương Bác Vũ lại là một người đàn ông lịch thiệp như vậy. Hắn cố nhét áo vào vòng tay của Tôn Duy: “Không sao, tôi chịu lạnh được. Con gái mấy cậu ấy à… Sợ lạnh lắm.”

Hai người giằng co một hồi, cuối cùng Tôn Duy đỏ mặt cầm lấy chiếc áo quấn quanh eo. Vương Bác Vũ lạnh đến mức nhảy cẫng lên. Hắn giống như một con khỉ đi vòng quanh Đồ Hoá: “Làm sao bây giờ? Chúng ta nên đi hướng nào? Phải nhanh chóng rời khỏi nơi này chứ hả?”

Đường Bác lấy ra một cái la bàn từ trong ba lô hệ thống: “Đây là phần thưởng của tôi từ nhiệm vụ trước này.”

Đồ Hoá cầm la bàn lên xem. Theo la bàn, phương bắc ở ngay trước mặt. Tôn Duy cũng bắt đầu chạy tại chỗ vì lạnh. Đồ Hoá hỏi cô: “Sẵn cậu xem máy tính có gợi ý gì không?”

Vương Bác Vũ và Đường Bác không biết rằng Tôn Duy có đạo cụ thế này nên tò mò đến xem. Lần này, máy tính không phát ra âm thanh mà hiển thị gợi ý ngay trên màn hình: [Xuyên qua sa mạc và địa cực, hàm số ở tại rừng nhiệt đới. Phía bắc nóng bức, phía đông ẩm ướt.]

Đoạn văn ngắn này dường như cung cấp rất nhiều thông tin, nhưng trong hoàn cảnh bọn họ chưa biết gì cả thì rất khó để có thể liên kết thông tin này với nhiệm vụ. Đồ Hoá quá lạnh để quay đầu, nhìn mấy chữ ‘phía Bắc nóng bức’ thì cậu như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Đi về phương bắc trước đi! Phương bắc ấm áp.”

Bốn người họ chạy về phía bắc suốt quãng đường. Chạy khoảng 20 phút, cơ thể toát mồ hôi thì bọn họ lờ mờ nhìn thấy một dòng sông trước mặt. Sương trắng mờ ảo phủ khắp bờ sông nên thật khó để nhìn thấy ở đó có gì. Đến khi chạy tới bờ sông, bọn họ vẫn không thể nhìn rõ phía bên kia.

Con sông rộng hơn mười mét, dòng chảy không xiết. Đồ Hoá là người đầu tiên bước chân xuống nước: “Sương mù này hẳn là một loại kết giới hoặc ranh giới nào đó. Nếu đi qua nó thì chúng ta có thể đến nơi ấm áp hơn.”

Nước sông không lạnh. So với cái lạnh của nơi này thì nước sông vẫn còn ấm lắm. Leo lên bờ bên kia, Đồ Hoá dặn mọi người: “Chúng ta không biết bên này có gì. Ở đây sương mù lắm, đi gần thôi kẻo lạc nhau.”

Sau khi đi được khoảng mười mét, sương mù dày đặc tan đi. Đồ Hoá kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Cuối cùng cậu cũng hiểu ý nghĩa của mấy chữ ‘phương bắc nóng bức’, bởi vì lúc này trước mặt bọn họ là một sa mạc màu vàng vô tận.

Vừa ra khỏi hầm băng thì lập tức bước vào lò lửa, nhiệt độ thay đổi đột ngột khiến cả bốn người đều tái nhợt. Vương Bác Vũ nằm thẳng trên cát: “Đây là nơi quái quỷ gì vậy? Không một bóng người. Hàm số ở đâu? Chẳng lẽ trò chơi muốn chúng ta phải đi hết cảnh đẹp non sông gấm vóc và trài nghiệm đủ các loại môi trường và địa hình à?”

“Suỵt!” Đường Bác đột nhiên bịt miệng Vương Bác Vũ, “Có người tới!”

Đồ Hoá nhìn theo hướng ngón tay Đường Bác. Cách đó không xa có bốn bóng người đang đi tới. Bọn họ trùm khăn quàng cổ, quấn chặt khăn trên mặt. Thoạt nhìn, bọn họ khá giống như những người thường xuyên đi lại trong sa mạc.

Vương Bác Vũ đứng dậy, nép vào dưới sườn cát với cả nhóm. Hắn thấp giọng hỏi: “Làm sao bây giờ? Những người đó là ai? NPC hay người chơi? Chúng ta đi xem thử nhé?”

Đồ Hoá cảm thấy bất an. Dựa vào trang phục thì bọn họ hẳn là NPC của màn chơi này, nhưng mỗi người đều mang theo vũ khí. Sau lưng 3 người bên ấy hình như là trường đao, người đi đầu thì vác theo cả súng trường màu đen. Mặc dù bọn họ chưa bao giờ gặp phải một NPC chủ động tấn công người chơi kể từ mới bắt đâu nhưng bọn họ cũng không dám lơ là.

Chơi game mà, đương nhiên có thể khiêu chiến và đánh nhau.

Nhưng, từ khi bước vào nhiệm vụ, bọn họ chỉ gặp duy nhất những NPC này. Chắc chắn những người này có thông tin giúp bọn họ qua ải. Nếu bỏ lỡ thì không biết bọn họ còn phải tiếp tục lang thang trong sa mạc này bao lâu nữa.

Đồ Hoá suy nghĩ một chút rồi lấy đá ma thuật trong ba lô hệ thống. Nhìn qua thì tưởng vô dụng nhưng cậu có thể dùng nó làm vũ khí.

“Vương Bác Vũ, bọn mình đi xem thử đi.” Đồ Hoá nói với Tôn Duy và Đường Bác: “Hai cậu ở đây chờ nhé. Nhớ trốn kĩ.”

Nói xong, hai người đi xuống dốc cát và đi về phía bốn người. Đồ Hoá quan sát lộ trình của bốn người này thì thấy rằng họ đến từ phía tây và đang đi về phía đông. Hai người vừa đi xuống sườn đồi, bốn người đã thấy bọn họ. Những người này rút vũ khí từ phía sau ra, bộ dáng như sẵn sàng chiến đấu.

Vương Bác Vũ giơ hai tay lên và bước lên: “Xin lỗi, xin lỗi, làm sao có thể ra khỏi sa mạc này? Chúng tôi không phải người xấu!”

Bốn người đối diện cởi bỏ khăn trùm đầu để lộ ra làn da ngăm. Trên mặt bọn họ đầy những hình vẽ đầy màu sắc. Sắc tộc của bọn họ có chút giống những bộ lạc bản địa ở Châu Phi. Thủ lĩnh đột nhiên cười toe toét, bày ra hàm răng trắng tương phản với màu da: “Nhưng bọn tao là kẻ xấu đấy.”

Bọn họ nói tiếng Trung Quốc. Khi Vương Bác Vũ nghe đến đây, hắn sợ hãi lùi lại. Người áo đen lập tức giơ súng lên, ánh mắt tối sầm: “Có gì giá trị thì đưa hết đây!”

Đồ Hoá cũng bị hai người phía sau khống chế. Trên người cậu không có thứ gì đáng giá. Cậu bị hai người mặc trang phục màu đen lục soát cả người. Thấy cậu chẳng có gì, bọn họ còn định lột quần của cậu.

Hai người áo đen cao lớn cường tráng chỉ cần dùng một tay để đè Đồ Hoá xuống. Kẻ sĩ có thể bị giết chứ không thể bị làm nhục, lột quần người khác thế này đúng là quá vô nhân đạo! Để bảo vệ chút phẩm giá cuối cùng của mình, Đồ Hoá cầm đá ma thuật và chuẩn bị ném vào đầu người áo đen: “Tao sẽ chiến đấu với mày…”

“Dừng tay!” Thủ lĩnh nhìn thấy đá ma thuật trong tay Đồ Hoá thì trợn to hai mắt: “Đá ma thuật! Cậu ta là người muốn cưới con gái tộc trưởng!”

Tác giả có lời muốn nói: Màn chơi này không có ‘não tàn’ đâu. Kì ảo lắm đấy~ Đoán xem thầy X sẽ xuất hiện như thế nào.