Xuyên Vào Sách Toán Học Phải Làm Sao Đây?

Chương 34



Có vẻ như đây là một vụ giết người, và người ngã xuống bàn là người chết.

Người phụ nữ đang quỳ trước mặt Đồ Hoá không ngừng khóc. Từ lời kể ngắt quãng của cô ta, có lẽ Đồ Hoá đã đoán ra được đầu đuôi vụ án mạng ở nhà cung Nhân Mã.

Người đã khuất là một nhà chiêm tinh học cung Nhân Mã. Anh ta là một người bí ẩn và có tài bói toán cực kỳ chính xác. Phần thưởng chòm sao mà Đồ Hoá đang tìm kiếm rất có thể nằm trong tay nhà chiêm tinh học này.

Người phụ nữ mặc váy đỏ là bạn gái của nhà chiêm tinh học. Cô tên là A Dương. Hôm nay, cô ấy định đến thăm nhà chiêm tinh học, trên đường tình cờ gặp được người thanh niên bên cạnh – cũng chính là em trai Tiểu Long của nhà chiêm tinh. Cả 2 người cùng nhau đi đến đây. Vừa tới nơi, bọn họ đã nhìn thấy người đàn ông trung niên đứng ở ngoài.

Người đàn ông trung niên là một doanh nhân tên Du Tiễn. Hôm nay ông ta đến đây tìm nhà chiêm tinh học để xem bói nhưng gõ cửa rất lâu cũng không có ai trả lời. Lúc ông ta chuẩn bị đi thì gặp A Dương và Tiểu Long. A Dương có chìa khoá nhà. Cô vừa mở cửa thì thấy nhà chiêm tinh học tắt thở nằm trên bàn.

Đồ Hoá cẩn thận kiểm tra tình hình trong phòng. Chỉ có người chết và ba người này ở đây. Bọn họ cũng chỉ có thể hoạt động trong căn phòng này. Mặc dù theo cách A Dương kể lại thì đây là một vụ án có đầu có đuôi, nhưng thật ra tất cả các manh mối đều ở đây giống như ‘escape room’ vậy.

Nói cách khác, hiện trường vụ án chỉ có căn phòng nơi án mạng xảy ra. Hung thủ không thể là người khác mà chắc chắn phải là một trong ba người này. Loại bỏ các yếu tố đánh lạc hướng, vụ án này càng đơn giản hơn nhiều.

Một trong ba người này nói dối.

Phạm vi di chuyển của Đồ Hoá không lớn lắm. Căn nhà nhỏ này có diện tích không đến 40 mét vuông, các gian phòng đều được hệ thống bố trí kết giới để cho thấy chúng không liên quan đền nội dung màn chơi.

Dù Đồ Hoá đã xem vài tập Sherlock Holmes nhưng cậu không giỏi tìm manh mối. Cậu quan sát người chết trước. Anh ta ngồi trước bàn bói, nửa thân trên nằm trên bàn. Điều kỳ lạ là anh ta đeo một chiếc mặt nạ quỷ dữ. Trong không khí u ám này thì chiếc mặt nạ ấy càng đáng sợ hơn.

Đồ Hoá không dám nhìn khuôn mặt kia nữa. Cậu cúi đầu cẩn thận kiểm tra thân thể của người chết. Trên người anh ta không có vết thương, cũng không có dấu vết đánh nhau. Điều này chứng tỏ hung thủ phải là người quen của anh ta. Trên bàn của nhà chiêm tinh học tình cờ có hai tách cà phê. Đồ Hoá đưa tay chạm vào thì thấy vẫn còn hơi ấm.

Tách cà phê gần nhà chiêm tinh học bị đổ ra một ít. Đồ Hoá dùng ngón tay lấy chút cà phê để ngửi thử thì không thấy có mùi kì lạ gì.

Không phải bị đầu độc sao? Đồ Hoá vốn cho rằng có ai đó đã bỏ thuốc độc vào tách cà phê và khiến nhà chiêm tinh học uống nó xong thì chết. Chẳng phải mấy tách cà phê trên TV phải có mùi hạnh nhân hay mấy thứ mùi lạ à?

Đồ Hoá không hiểu nên đứng dậy tiếp tục tìm kiếm những manh mối khác. Sau đó, cậu tìm thấy một lọ thuốc nhỏ trong thùng rác cạnh máy pha cà phê, trên lọ ghi mấy chữ ‘không màu, không mùi’.

Đồ Hoá: …

Ừ thì đúng là bị đầu độc rồi… Thủ pháp giết người đã được xác định, bước tiếp theo là tìm ra mục đích giết người. Các vụ giết người thường được chia làm nhiều loại: Giết người vì tình, trả thù, hoặc giết người cướp của.

Chẳng mấy chốc, Đồ Hoá đã tìm thấy một manh mối quan trọng trong góc phòng: Một chiếc két sắt đã bị mở, bên trong trống không nên hẳn là đã có người lấy đồ ra.

Đây có phải là giết người vì tiền không?

Nhưng có thể lấy tiền chỉ là chiêu tung hoả mù cho một vụ giết người vì tình hoặc giết người trả thù. Vì vậy, manh mối này dường không đủ để chứng minh bất kì luận điểm nào.

Sau khi tìm kiếm xung quanh một lần nữa, Đồ Hoá không tìm thấy manh mối nào có ý nghĩa hơn. Vậy nên cậu quyết định thẩm vấn ba kẻ tình nghi.

Đầu tiên là A Đương. Đồ Hoá hòi: “Lần gần đây nhất chị gặp người chết là khi nào?”

Hốc mắt A Dương còn đỏ hoe. Nghe Đồ Hoá hỏi, cô hơi ngạc nhiên rồi cố gắng nhớ lại: “Chắc gần 1 thàng rồi…”

Đồ Hoá cũng ngạc nhiên: “Một tháng? Hai người không phải là một đôi sao? Lâu vậy mà không gặp hả?”

A Dương lau nước mắt: “Anh ấy đi làm rất bận, tôi cũng bận nên… Thời gian gặp nhau ngày càng ít.”

Tiểu Long ở bên cạnh nghe cô nói như vậy hừ lạnh một tiếng.

“Anh Tiểu Long, anh có gì muốn nói không?” Tiểu Long có vẻ rất khinh thường A Dương. Đồ Hoá đoán bọn họ hẳn có chút mâu thuẫn.

Tiểu Long liếc nhìn A Dương và chế giễu: “Nó… Nó là một con đ ĩ!”

“Gắp lửa bỏ tay người!” A Dương trừng mắt nhìn anh ta và cãi lại.

Tiểu Long nhìn cô với vẻ ghét bỏ: “Mày với anh tao không gặp nhau 1 tháng vì mày ‘bận’ với thằng kia chứ gì…”

“Đừng tưởng tao không biết. Mày cắm sừng anh tao lâu rồi!” Tiểu Long kể chi tiết về tội lỗi của A Dương: “Mày quen thằng đó từ hồi nào nhưng lại không bỏ anh tao vì anh ấy giàu!”

Có phải giết người vì tình yêu không?”

Đồ Hoá ngăn cuộc cãi vã giữa họ và nói với A Dương: “Chị với nhà chiêm tinh học có mâu thuẫn gì không?”

Biết Đồ Hoá đang nghi ngờ mình, A Dương khóc nấc: “Tôi… Tôi yêu một người khác. Hôm nay tôi đến đây vì muốn nói rõ với anh ấy và chia tay trong hòa bình thôi. Tôi thật sự không giết anh ấy.”

“Tiểu Long…” A Dương cay đắng nhìn hắn: “Nó có động cơ giết người lớn nhất!”

“Mày nói gì đó?” Tiểu Long rất tức giận.

“Tháng trước mày cờ bài thua hơn năm triệu. Mấy thằng đòi nợ đều tới tìm anh mày.” A Dương nói với vẻ mặt chán ghét: “Tao nghĩ là mày, một con nghiện chó chết sợ anh trai không cho mượn tiền nên mới giết người cướp của!”

Tiểu Long nhanh chóng giải thích với Đồ Hoá: “Tôi nợ tiền nhưng tôi sẽ không bao giờ giết người vì tiền. Lần này tôi đến để hứa với anh ấy tôi sẽ không bao giờ cờ bạc nữa để anh cho mượn tiền ‘chữa cháy’!”

Cả hai người này đều có động cơ.

Tuy ai cũng nói mình không giết người, nhưng động cơ giết người vì tình hay vì tiền cũng thâm độc như nhau. Đồ Hoá đi về phía doanh nhân trung niên Du Tiễn nãy giờ vẫn im lặng. Cậu họi: “Còn bác thì sao? Bác có động cơ gì không?”

Du Tiễn tay trái xách vali, tay phải không ngừng lau mồ hôi, có vẻ ông rất lo lắng: “Sao có được, anh thám tử? Tôi còn chưa vào cửa đó. Tôi đợi ở ngoài lâu lắm. Hôm nay là lần đầu tôi đến gặp nhà chiêm tinh học!”

Đúng là ông ta chờ ở ngoài cửa, nhưng điều này không có nghĩa là ông ta không vào nhà. Biết đâu ông ta đã gặp nhà chiêm tinh học trước khi A Dương và Tiểu Long đến, sau đó ông ta đầu độc nhà chiêm tinh học, cố tình khóa cửa và trốn ra ngoài?

Đồ Hoá tiếp tục hỏi: “Tại sao bác phải đến đây xem bói?”

Ánh mắt Du Tiễn hơi né tránh:: “Công ty của tôi đang gặp khó khăn nên tôi tìm đến nhà chiêm tinh học để hỏi cách thoát khỏi nghịch cảnh.”

Đồ Hứa nhìn thẳng vào ông: “Nhà chiêm tinh học nói bác không thoát được được bác giết anh ta trong cơn nóng giận à?”

“Không. Không. Không có!” Du Tiễn liên tục xua tay: “Tôi còn chưa gặp được anh ta mà!”

Đồ Hoá khích tướng thất bại.

Cậu bực bội nhún vai. Vốn dĩ cậu muốn thử lòng vị doanh nhân trung niên hơi phát tướng này. Nếu cậu hỏi dồn thì có thể ông ta sẽ để lộ điều gì đó, nhưng ông ta lại không bị lừa. Hiện tại, cả ba người họ đều là nghi phạm, cậu không có đủ bằng chứng để kết tội bất kì người nào. Bởi lẽ đó, vụ án dường như đi vào bế tắc.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Đồ Hoá không khỏi lo lắng. Nếu các manh mối của vụ án được cung cấp cho cậu một cách rõ ràng thì cậu đã có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ bằng cách suy luận. Tuy nhiên, khả năng quan sát không phải sở trường của cậu. Vì vậy, đối mặt với nhiệm vụ yêu cầu lập luận dựa trên những chi tiết, cậu rất dễ bế tắc.

Cậu đã nghĩ đến việc nhờ thầy X giúp đỡ.

Tuy nhiên, thầy X nhìn cậu với vẻ ung dung: “Cửa ải này rất dễ. Manh mối ở ngay trước mắt em thôi. Em đừng hoảng.”

Ý anh là manh mối này… Rất dễ thấy sao? Đồ Hoá nhanh chóng kiểm tra lại căn nhà một lần nữa. Lần này, cậu tập trung nhiều hơn vào những thứ cậu có thể thấy rõ ràng.

Những cuốn sách chiêm tinh học trên giá, cái chai trong thùng rác bên cạnh máy pha cà phê, cà phê ấm đổ ra bàn, và…

Đồ Hoá bừng tỉnh. Ánh mắt cậu rơi vào chiếc mặt nạ của nhà chiêm tinh.

Theo lời A Dương, nhà chiêm tinh học này là một người rất bí ẩn. Những người sống tâm linh như bọn họ thường không muốn lộ mặt nên mới luôn đeo mặt nạ.

Nhưng gặp bạn gái với em trai thì sao có thể đeo mặt nạ nhỉ?

Đồ Hoá hỏi A Dương và Tiểu Long: “Lúc anh ta gặp 2 người… Anh ta có đeo mặt nạ không?”

“Không.” Hai người cùng nói.

Đồ Hoá lập tức nhìn Du Tiễn đang căng thẳng nắm chặt chiếc vali. Cậu chậm rãi đến gần ông ta và chỉ vào vali: “Bác Du Tiễn, bác mở vali ra được không?”

Nếu Đồ Hoá đoán đúng, kẻ giết người là Du Tiễn.

Mặc dù các chiêm tinh học không muốn lộ mặt nhưng anh ta cũng không cần đeo mặt nạ khi gặp em trai và bạn gái. Nhưng anh ta chết trong khi đeo mặt nạ, trên bàn có hai ly cà phê, đương nhiên là mới tiếp khách.

Vì vậy, kẻ giết người chỉ có thể là Du Tiễn – một người lạ đối với nhà chiêm tinh.

Du Tiễn nghe Đồ Hoá muốn ông mở chiếc vali thì vội vàng ôm nó vào ngực và liên tục lùi lại: “Cái vali… Vali có tiền của tôi…”

Giết người vì tiền.

Du Tiễn nói công ty gặp khó khăn nên ông ta mới tìm đến nhà chiêm tinh học để bói toán. Điều này chứng tỏ rằng ông ta đang thiếu tiền. Mục đích ông tìm đến nhà chiêm tinh học hẳn không phải là bói toán. Các nhà chiêm tinh nổi tiếng gần xa kiếm được rất nhiều tiền từ việc bói toán. Rất có thể ông ta đã lên kế hoạch cướp số tiền này từ lâu. Ông đầu độc nhà chiêm tinh học, lấy tiền và giả vờ như chưa từng xuất hiện bằng cách đứng ngoài cửa. Ông ta chắc hẳn đang chuẩn bị đi thì gặp A Dương và Tiểu Long nên đành phải giả vờ như chưa từng vào nhà.

Đồ Hoá trừng mắt nhìn ông ta: “Bác chính là hung thủ.”

Giây tiếp theo, lỗ hổng trên bức tường phía sau của căn phòng mở ra ngay lập tức. Đồ Hoá vượt ải thành công, nhưng ngôi nhà này không có bất kỳ thông tin nào về phần thưởng chòm sao. Ở đây có hai nghi phạm, một kẻ giết người và một xác chết. Không ai nói cho cậu biết phần thưởng ở đâu.

Đồ Hoá nghi ngờ phần thưởng chòm sao này khác với đạo cụ ở các nhiệm vụ trước đó. Hệ thống sẽ không thẳng tay phát ra phần thưởng này mà người chơi phải tự mình đi tìm. Nếu trong nhà này mà có thưởng nhưng cậu lại không đi tìm thì sẽ đáng tiếc lắm.

Đồ Hoá dự định sẽ lục soát nhà một lần cuối, nếu không có gì đặc biệt thì cậu sẽ sang nhà bên cạnh ngay. Ai ngờ Du Tiễn vừa bị buộc tội giết người đột nhiên bỏ vali và lao về phía cậu như một kẻ điên. NPC này trông rất độc ác với đôi mắt đỏ ngầu. Hình như ông ta đang cầm một con dao găm sáng loáng trong tay.

Hai NPC kia cũng bị sốc khi nhìn thấy cảnh này nên lập tức vừa chạy vừa hét. Đồ Hoá không nghĩ NPC sẽ chủ động tấn công người chơi, Dũ Tiễn lại bất ngờ lao về phía anh ta. Ngay khi con dao găm chuẩn bị đâm vào cánh tay cậu, thầy X bất ngờ xuất hiện đá Du Tiễn ra xa rồi kéo Đồ Hoá chạy về phía lỗ hổng.

Khoảnh khắc hai người rời khỏi căn nhà, lối ra bị đóng lại. Đồ Hoá lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt hung tợn của Du Tiễn qua khe hở. Nếu lối ra không được bịt kín kịp thời thì có thể ông ta cũng nhảy ra ngoài.

Đồ Hoá đứng bên ngoài đổ mồ hôi lạnh và vẫn còn bàng hoàng. Màn chơi này sao vậy? Những người chơi khác có gặp nguy hiểm gì không? Mặc dù các NPC cậu gặp phải trong trò chơi cho đến nay không thân thiện lắm, nhưng bọn họ sẽ không tấn công người chơi. Một giây trước Du Tiễn còn bình thường, vậy tại sao ông ta lại đột nhiên hoá điên?

Đồ Hoá có rất nhiều thắc mắt. Cậu định hỏi thầy X thì thấy anh cau mày với vẻ mặt nghiêm túc.

Anh như vậy khiến Đồ Hoá cảm thấy rằng vấn đề không đơn giản. Nếu việc Du Tiễn tấn công nằm trong hệ thống thì thầy X sẽ không bao giờ xuất hiện để bảo vệ cậu. Anh ta rõ ràng là ‘cấp trên’ trong trò chơi này, có khi anh búng tay một cái là các NPC khác phải nghe lời. Nhưng, anh lại đá thẳng vào Du Tiễn.

Đây rõ ràng là một phản ứng trong lúc căng thẳng. Bản thân thầy X cũng không ngờ tới chuyện này.

Mặc dù có gặp chút tai nạn nhưng trò chơi vẫn tiếp tục. Đồ Hoá nhận ra phát hiện nhà Nhân Mã mà cậu vừa rời đi được thắp ánh sáng đỏ rực. Một số nhà khác đang trong tình trạng ‘làm nhiệm vụ’, chỉ có nhà Bảo Bình và Song Ngư được thắp sáng một đỏ một xanh giống như nhà Nhân Mã của Đồ Hoá.

Ánh đèn đỏ hẳn là đồng đội của Đồ Hoá, còn ánh đèn xanh là của đội Tùy Lợi. Điều này chứng tỏ có 2 người đã hoàn thành nhiệm vụ và bước vào nhà mới. Trong 12 nhà, chỉ còn nhà Song Tử chưa có ai vào.

Đồ Hoá vừa định xông tới thì thầy X đột nhiên ngăn cậu lại: “Chờ một chút.”

Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Em có thể gặp nguy hiểm.”

Đồ Hoá chưa từng thấy trên mặt anh lộ ra vẻ bất an như vậy. Cậu không khỏi lo lắng: “Ý thầy là sao?”

“Chắc màn chơi này bị lỗi hệ thống.” Thầy X nhíu mày: “Lúc nãy NPC công kích em không phải do hệ thống thiết lập mà là do bug. Tôi không chắc những nhiệm vụ khác có an toàn không.”

“’Hậu quả của bug là gì?” Đồ Hoá nhìn anh: “Ý em là… Nếu NPC đó đâm em thì em có chết không?”

Thầy X lắc đầu: “Không đến mức chết, nhưng em sẽ bị loại.”

“Vậy thì không sao.” Đồ Hoá quay sang nhìn thầy X trong khi đi về nhà Song Tử: “Nếu không cố gắng vượt ải thì em vẫn sẽ bị loại. Vì chẳng thà bây giờ em cố gắng một chút.”

Cậu thấy thầy X phía sau, không khỏi cảm thấy yên tâm: “Với cả… Em có thầy mà nhỉ?”

Lồ ng ngực anh được lấp đầy bởi cảm giác được người khác tin tưởng này. Anh nhìn chằng trai thật thà mà kiên nghị trước mặt. Trái tim anh bỗng mềm xèo. Mọi thứ dường như không quan trọng nữa. Lúc này, anh là ‘thần hộ mệnh’ mà hệ thống trao tặng cho đứa nhỏ này, anh chỉ cần ở bên cạnh và bảo vệ cậu ấy là được.

Anh cong môi đi theo sau Đồ Hoá, nhẹ giọng nói: “Ừ.”