Xuyên Vào Sách Toán Học Phải Làm Sao Đây?

Chương 37



Mình có lời muốn nói: Lại là chuyện xưng hô. Đồ Hoá biết Tô Cách Trì 25 tuổi làm CEO và sẽ bắt đầu làm giảng viên trong năm nay, Tô Cách Trì cũng biết Đồ Hoá là học sinh lớp 12 nên mình để là anh – em từ đây luôn.

Trước mặt là bóng tối vô tận, Đồ Hoá có cảm giác như mình đang ở dưới đại dương bao la. Cảm giác ngột ngạt không thể trốn tránh dường như bóp nghẹt trái tim cậu. Cậu cố gắng tìm lối ra trong bóng tối nhưng hai mắt không thể thấy gì.

Đầu óc cậu cũng hỗn loạn. Cậu không biết tại sao mình lại ở đây, và cậu quên mất những gì mình đã trải qua trước đây. Cậu cảm thấy như mình bị giam cầm trong một không gian bí mật và không bao giờ có thể thoát ra được.

“Đồ Hoá… Đồ Hoá…”

Hình như cậu nghe thấy có người gọi mình. Âm thanh hình như phát ra từ bên ngoài cái hỗn loạn này. Mặc dù nghe không rõ nhưng cậu không khỏi muốn lại gần. Cậu cố gắng hết sức vươn tay ra, cố gắng nắm lấy nguồn phát ra giọng nói…

Trong giây tiếp theo, một lực hút mạnh mẽ kéo cậu ra khỏi bóng tối. Sau một hồi choáng váng, cuối cùng Đồ Hoá cũng tỉnh dậy.

Kí ức tràn về. Vượt ải, sát cánh chiến đấu cùng đồng đội, lượng giác học và Hipparchus, bị NPC đâm vào tim và hôn mê… Và, thầy X.

Đồ Hoá mở mắt ra thì thấy thầy X ngồi xổm ở trước mặt mình. Thấy cậu tỉnh lại, lông mày anh đang nhíu lại giãn ra: “Em tỉnh lại rồi.”

Đồ Hoá cố gắng đứng dậy. Cậu vẫn còn ở trong ‘Bứt phá toán học’. Lúc này, cậu đang nằm trên sân chơi của khuôn viên trường. Không khí xung quanh yên lặng đến đáng sợ.

Khi 5 người họ hoàn thành nhiệm vụ chính của Vòng lượng giác, Hipparchus vốn bình thường bỗng nổi điên và đâm thẳng vào tim cậu. Theo lời thầy X, nếu cậu bị NPC tấn công thì cậu sẽ bị loại, nhưng tại sao bây giờ cậu lại ở đây? Có phải thầy X đã cứu cậu không? Những NPC này liên tục gặp vấn đề, chẳng lẽ lỗi hệ thống càng ngày càng nặng sao?

Đồ Hoá đứng dậy, nghi ngờ nhìn thầy X: “Dạ… Thầy cứu em à?”

“Ừ.” Thầy X gật đầu. Anh bỗng đưa tay phải về phía cậu: “Làm quen lại nhé, bạn Đồ Hoá.”

Vẻ mặt anh bình tĩnh, nhưng hình như đang cười: “Anh là Tô Cách Trì.”

Đồ Hoá ngơ ngác bắt tay với anh như thể hồn đã lìa khỏi xác.

Tô? Cách? Trì?

Tô Cách Trì – CEO công ty game trực tuyến 3D lớn nhất ở Trung Quốc, giảng viên thỉnh giảng của Đại học A, lập trình viên của trò chơi ‘Bứt phá toán học’? Không phải chỉ là NPC thầy X thôi sao? Sao bây giờ lại là Tô Cách Trì rồi?!

Tô Cách Trì mỉm cười và giải thích: “Trò chơi này do anh với một trong những đối tác đồng sáng tạo. Anh đặc biệt sử dụng tấm vé tiến cử Đại học A làm phần thưởng để thu hút nhiều người trẻ tuổi tham gia hơn. Thông qua trò chơi này, bọn anh không chỉ có thể quan sát thái độ và trí tuệ của thanh thiếu niên đối với game online 3D, mà còn có cơ hội tuyển chọn những nhân tài mà bọn anh cần.”

“Để nâng cao hiệu quả lựa chọn và tính khả thi của trò chơi này, anh tạo ra một nhân vật NPC cho mình, đó là thầy X. Anh sẽ tham gia trò chơi để quan sát người chơi, đồng thời tặng đạo cụ ‘ưu ái của thầy X’.” Tô Cách Trì nói tiếp: “Mặc dù độ khó của trò chơi này tương đối cao, nhưng bọn anh không thể đảm bảo cuối cùng chỉ có 1 người vượt ải thành công. Vì vậy, múc đích của đạo cụ này là để đánh giá vào giây phút cuối cùng. Người chơi với điểm ưu ái cao nhất sẽ nhận được tấm vé tuyển thẳng Đại học A.”

Vậy mà Đồ Hoá lại coi điểm ưu ái là này là mấy cái điểm trong game tình yêu. Cậu cảm thấy như não bị úng nước, lúng túng nói: “Vậy ngoài em ra còn bao nhiêu người được ‘ưu ái’?”

Tô Cách Trì mở bảng điều khiển hệ thống để kiểm tra: “Ngoại trừ em, có 23 người chơi đạt được đạo cụ này. Điểm của em đang 25 điểm, em đứng top 1. Vị trí thứ hai chỉ có 8 điểm.”

Đồ Hoá ngượng ngùng gãi đầu: “Vậy… Anh nói em không cần điểm ưu ái nữa là sao?”

Tô Cách Trì mỉm cười: “Có 100 điểm thôi. Anh tặng hết rồi còn gì.”

Đồ Hoá ngạc nhiên một lúc. Tổng cộng chỉ có 100 điểm, hơn nữa người này ngay từ đầu đã cho cậu 5, thậm chí 10 điểm thì không phải quá tùy tiện sao? Chẳng lẽ… Anh chỉ muốn cho cậu 25 điểm để cậu đổi đạo cụ ‘đồng hành với thầy X’ thôi sao?

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Đồ Hoá cảm thấy mình quá tự cao. Tô Cách Trì nói rằng anh ấy thích cậu nhưng chắc chắn anh sẽ không bao giờ rộng rãi như vậy. Anh muốn đi cùng với cậu nên mới cho cậu điểm sao? Làm gì có.

Chắc là do cậu may mắn nên gặp được anh ở mấy màn chơi đầu nên anh ấy mới để ý đến cậu.

“Những thứ này hiện tại không quan trọng. Quan trọng là… Em phải vượt ải thành công.”

Tô Cách Trì đột nhiên nói như vậy, Đồ Hoá không hiểu: “Ý của anh là sao?”

“NPC nổi điên cũng không phải do trò chơi tự nhiên bị lỗi.” Tô Cách Trì nhíu mày: “Có người đưa chương trình virus vào trò chơi.”

Đồ Hoá lờ mờ cảm thấy sự việc dường như trở nên nghiêm trọng. Tô Cách Trì tiếp tục nói: “Hai lần NPC tấn công người chơi không phải ngẫu nhiên, cũng không phải lỗi, mà là tác động của chương trình virus. Anh đã điều tra thì phát hiện ở Vòng lượng giác, có 82 người chơi bị NPC công kích và bị loại. Em không phải người duy nhất.”

“Điều quan trọng nhất là tác động của virus đã tạo ra vết nứt không gian giữa trò chơi và hiện thực. Những người chơi bị loại bỏ không trực tiếp trở lại hiện thực mà bị mắc kẹt trong vết nứt này.”

Đồ Hoá chợt nhớ đến cảm giác ngột ngạt trong khoảng không gian trống vắng ấy. Chẳng lẽ nếu Tô Cách Trì không kéo cậu ra ngoài, cậu sẽ mãi mãi bị nhốt ở nơi đó sao?

Sự việc có vẻ càng ngày càng nghiêm trọng khiến Đồ Hoá có chút bất an: “Vậy những người bị loại làm sao có thể trở về hiện thực?”

Sắc mặt Tô Cách Trì trở nên nghiêm túc: “Hệ thống bị virus can thiệp đã mất kiểm soát, không chỉ người thách đấu không thể rời đi mà anh cũng không ra được. Lối thoát duy nhất là nhờ ai đó vượt ải thành công.”

“Muốn rời khỏi trò chơi này chỉ có hai con đường, hoặc là bị loại, hoặc là vượt ải thành công. Con đường ‘bị loại’ đóng lại rồi nên phải đi đường kia thì mới cứu được mọi người.” Tô Cách Trì nhìn cậu: “Nên anh mới lôi em ra từ vết nứt.”

“Nhân vật trong game của anh bị hạn chế bởi quy tắc NPC nên anh chỉ có thể rút một phần ý thức của em thôi, nghĩa là một nửa ý thức của em còn đang nằm trong vết nứt. Chương trình virus biết anh cố gắng giải cứu em khỏi vực sâu nên nó bịt kín vết nứt rồi. Anh không có cách nào để giải cứu những người khác, với lại nếu em bị loại một lần nữa… Em cũng mãi mãi không về được.”

Đồ Hoá cuối cùng cũng nhận ra sức nặng của trách nhiệm trên vai mình. Tô Cách Trì đã cứu cậu khỏi vực thẳm vì anh đặt nhiều hy vọng vào cậu. Cậu phải vượt ải thành công không phải vì Đại học A, mà là để cứu thế giới trò chơi này và tất cả những người bị mắc kẹt.

“Đồng đội của em đâu?” Việc bị loại không còn là chuyện như có như không nữa, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng nên Đồ Hoá không khỏi lo lắng cho đồng đội: “Chẳng lẽ bọn họ…”

“Không.” Tô Cách Trì nói: “Ở màn chơi Hipparchus, sau khi em bị loại thì bọn họ cũng được đưa tới nhiệm vụ tiếp theo rồi. Bọn họ không gặp nguy hiềm.”

Đồ Hoá lúc này vẫn đang ở Vòng lượng giác. Mặc dù ở một không gian khác với bạn bè nhưng cậu vẫn rất lo lắng cho tình hình của họ. Liệu họ có bị NPC công kích một cách tàn độc giống như cậu không? Đồ Hoá không thể hiểu đưa virus vào game vì mục đích gì, hay ai đang cố tình bức hại những người trẻ tuổi như họ. ‘Bứt phá toán học’ là một trò chơi mới ra mắt thôi, tài sao phải làm điều vô nhân đạo như vậy?

Tô Cách Trì dường như biết cậu đang khó chịu điều gì. Anh cụp mắt xuống và nhẹ nhàng nói: “Thật ra anh cũng đoán được ai là kẻ đứng sau.”

“Là sao anh?” Đồ Hoá ngạc nhiên nhìn anh.

“Chắc em biết ‘Bứt phá toán học’ là ứng dụng đầu tiên của công nghệ quét ảnh ba chiều của mống mắt. Mặc dù công nghệ này có nhiều ưu điểm nhưng cũng là một trong những vết nhơ đạo đức lớn nhất.”

“Bởi vì nó được kết nối với hệ thống thần kinh trung ương, công nghệ này có thể đánh cắp tất cả dữ liệu của người chơi thông qua tế bào thần kinh, bao gồm cả những gì em nghĩ, nhìn thấy và nghe thấy. Em sẽ không có cách nào che giấu nội tâm.” Tô Cách Trì cau mày, anh nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Sau khi anh và đối tác nghiên cứu công nghệ này thì lập tức có người tìm đến nó. Bọn họ muốn sử dụng công nghệ này để thu thập thêm thông tin và nhận được lợi ích thương mại. Nó đồng ý, anh thì không vì dù là doanh nhân thì cũng không thể làm những việc vô đạo đức như vậy.”

“Sau đó… Anh nghiên cứu một chương trình ngược lại để ngăn chặn công nghệ mống mắt phát hiện suy nghĩ của con người.” Tô Cách Trì bất đắc dĩ nhìn Đồ Hoá: “Sau đó thì bọn anh cãi nhau.”

Đồ Hoá bỗng muốn ôm lấy anh. Hóa ra anh cũng không phải thần thánh toàn năng như Đồ Hoá tưởng tượng. Mặc dù anh đang đứng ở một vị trí khó với tới nhưng anh ta phải đối mặt với sự bất lực và áp lực mà người bình thường không thể tưởng tượng được.

“Vậy thì… Chuyện gì đã xảy ra với hệ thống đọc suy nghĩ của người chơi mà bọn em đã gặp ở nhiệm vụ ‘Hàm số và tập hợp’? Không phải công nghệ này… Bị anh chặn rồi sao?”

“Nhiệm vụ đó bọn anh hợp tác thiết kế. Đúng là bọn anh bất đồng quan điểm nhưng niềm đam mê và công sức nó bỏ ra cho ‘Bứt phá toán học’ thì vẫn còn đó. Anh giữ lại nhiệm vụ ấy là vì nó.” Tô Cách Trì giải thích: “Hệ thống có thể đọc được suy nghĩ của người chơi trong đúng một nhiệm vụ đó thôi.”

“Vậy người đứng sau mà anh nói…” Đồ Hoá trợn tròn mắt: “Là đối tác của anh sao?!”

Ánh mắt Tô Cách Trì sâu thẳm: “Từ lúc bọn anh cãi nhau, nó ‘đầu quân’ cho công ty đối thủ của anh trong ngành game. Virus chắc chắn có liên quan tới nó vì những người duy nhất có thể can thiệp vào trò chơi chỉ có anh… Với nó thôi.”

Bị đối tác phản bội, không biết anh phải buồn đến thế nào. Đồ Hoá không đành lòng, thận trọng hỏi anh: “Vậy anh… Anh căm thù nó không?”

Tô Cách Trì đột nhiên cười. Anh đưa tay vuốt tóc Đồ Hoá, ánh mắt kiên định và bình tĩnh: “Trò chơi này cũng là một bài học cho anh. Không phải ai cũng đáng để anh tin tưởng và hết mình vì họ. Nó phản bội anh à… Anh chắc chắn sẽ bắt nó trả lại gấp đôi.”

Mặc dù Đồ Hoá không biết nhiều về lĩnh vực kinh doanh nhưng cậu có thể đại loại hiểu công ty đối thủ của Tô Cách Trì có lẽ đã phát triển virus ‘Bứt phá toán học’ với đối tác cũ của anh. Sau đó, bọn nó nhờ người mang virus vào trò chơi này để phá nát nó rồi lợi dụng sức ép dư luận khiến anh phải thất bại ê chề.

Do đó, việc vượt ải thành công có ý nghĩa rất lớn. Tấm vé tiến cử của Đại học A chẳng là gì cả, Đồ Hoá phải gánh vác nhiệm vụ gian khổ hơn: Cứu lấy những người chơi và thần tượng Tô Cách Trì của mình.

Cậu bỗng cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tô Cách Trì dường như gần hơn một bước. Cậu không còn chỉ đơn giản là học sinh cấp 3 ngây thơ nữa, mà còn dần dần bước vào thế giới của bậc thầy game trực tuyến 3D Tô Cách Trì.

Ý chí chiến đấu của Đồ Hoá lập tức dâng cao. Cậu vội vàng mở bảng hệ thống: “Em phải làm sao? Có cần thu thập thêm mấy mảnh bảng hàm dây cung để vượt ải không?”

“Không. Anh có thể dẫn em đến màn chơi tiếp theo.” Tô Cách Trì nhập vào hệ thống mấy dòng mã, hình như anh đang điều chỉnh một ít thông số. Anh nói: “Trước hết, để anh cải tạo thân thể của em.”

Đồ Hoá đột nhiên cảm thấy cơ thể mình trở nên nhẹ nhàng hơn và cánh tay tràn đầy sức mạnh, như thể được ‘buff’ trong trò chơi.

Tô Cách Trì giải thích: “Các NPC hung hăng hơn rất nhiều do ảnh hưởng của virus, cửa ải tiếp theo cũng không biết có xuất hiện nhân tố bạo lực không. Để cho an toán thì anh đã điều chỉnh khả năng chống đòn và lực tấn công cơ thể em. Em thử đi.”

Tô Cách Trì chỉ vào cái cây bên cạnh.

Cái cây đó rất rậm rạp, đường kính gần nửa mét. Ở thế giới thực, ít nhất phải mất ba mươi đến bốn mươi năm thì cây mới có thể phát triển đến mức này. Đồ Hoá cẩn thận đến gần gốc cây, không dám dùng sức quá mạnh mà chỉ vỗ nhẹ vào thân cây.

Sau đó cả cây bị bật gốc bay xa năm sáu mét.

Đồ Hoá: …

Tô Cách Trì dường như không cảm thấy sức lực của Đồ Hoá hiện tại khốc liệt thế nào. Anh bình tĩnh nói: “Nếu em đã sẵn sàng thì anh đưa em đến màn chơi tiếp theo.”

Mặc dù sở hữu năng lực hủy diệt thế giới nhưng Đồ Hoá vẫn có chút sợ hãi khi nghĩ đến những NPC mắt đỏ đó. Cậu do dự một lúc, có chút xấu hổ nhìn Tô Cách Trì: “Anh ơi… ‘Đồng hành với thầy X’ còn hữu dụng không ạ?”

“Nếu em muốn thì anh vẫn mãi là thầy X.” Tô Cách Trì cười, ánh mắt dịu dàng: “Đương nhiên, anh mong em sẽ xem anh là đồng đội sát vai chiến đấu hơn.”